Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
-
C172: Chương 172
Trần phủ gần Hoàng thành hơn nên Trần Đình Giám ngồi xe ngựa đến.
Mặc dù Hà phủ xa hơn một chút nhưng Hà Thanh Hiền cưỡi la tới, con la đen cao khỏe chở một ông cụ gầy gò chắc chắn đi nhanh hơn so với kéo cả một cỗ xe.
Vậy nên, lúc Trần Đình Giám xuống xe, ngước mắt lên đã thấy ngay Hà Thanh Hiền cưỡi một con la đứng chắn ngang ngay trước đầu xe của ông ấy.
Con la đen thở phì phò mấy tiếng bằng lỗ mũi, Trần Đình Giám nhướng lông mày.
Hà Thanh Hiền lật người xuống la, đưa dây cương cho cung nhân, ông ấy chỉnh lại áo bào, nhìn về phía Trần Đình Giám: “Mời ngài đi trước.”
Trần Đình Giám không buồn khiêm nhường với ông ấy, đưa tay lên vuốt bộ râu dài rồi sải bước đi về phía trước.
Hôm nay gió nhẹ, bộ râu của ông ấy bay phất phơ, Hà Thanh Hiền nhìn mấy lần rồi bắt chuyện: “Từ lâu ta đã muốn hỏi ông rồi, sao ông lại muốn nuôi bộ râu này vậy? Chăm sóc nó rõ là phiền.”
Trần Đình Giám vẫn tiếp tục mắt nhìn thẳng phía trước, chân bước thẳng một mạch.
Hà Thanh Hiền: “Ta hiểu rồi, chắc chắn là do đường hoạn lộ của ông quá bằng phẳng, ông lại trẻ tuổi không có gốc gác làm chỗ dựa nên nuôi một bộ râu đẹp trông cho oai nghiêm hơn, ra vẻ mình học thức uyên bác, có thể làm thầy của Thái tử.”
Trần Đình Giám: “Ông vẫn còn lòng dạ suy nghĩ những chuyện ấy thì chẳng thà nghĩ xem làm thế nào phối hợp với ta thúc đẩy cải cách.”
Hà Thanh Hiền: “Lần trước tiến hành đo đạc, ta đã nghe theo ý ông rồi, lần này đến lượt ta.”
Trần Đình Giám: “Có đến lượt ông hay không không phải do ông quyết định.”
Hà Thanh Hiền: “Ông đúng là nhát gan, sợ phiền phức!”
Trần Đình Giám lặng lẽ dịch sang bên mấy bước, cung đạo rất rộng, ông ấy chẳng việc gì phải đi sóng vai với Hà Thanh Hiền.
Hà Thanh Hiền thấy vậy lại càng muốn đuổi sát theo sau lưng ông ấy.
Thị vệ đứng gác hai bên và đám cung nhân đi ngang qua chỉ trông thấy hai vị Các lão đuổi sát nhau đi về phía trước, thỉnh thoảng Hà Các lão còn giật nhẹ ống tay áo của Trần Các lão, bị Trần Các lão hất văng ra không chút khách sáo.
Bên ngoài Càn Thanh Cung, Nguyên Hựu Đế đứng trước lan can bằng đá cẩm thạch nhìn hai vị Các lão đi xuyên qua cửa cung, lúc đi qua cửa còn lôi kéo nhau, nhìn thấy hắn ta mới chịu thôi.
Nguyên Hựu Đế cười.
Từ lúc Hà Thanh Hiền tiến cung, Trần Đình Giám càng ngày càng giống một đại thần bình thường, không còn xa vời, không thể chạm tới, dường như không có bất kỳ khuyết điểm gì nữa.
“Bên ngoài gió lạnh, sao Hoàng thượng không mặc áo khoác đã đi ra đây?”
Đi tới gần, Trần Đình Giám quan tâm hỏi.
Nguyên Hựu Đế: “Địa long ngột ngạt quá, trẫm đi ra đây hít thở không khí một chút, mạo muội mờ hai vị vào đây, không làm phiền tiên sinh và Hà Các lão nghỉ ngơi chứ?”
Hà Thanh Hiền cười nói: “Thần lẻ loi một mình ở kinh thành, được nghỉ cũng vẫn suy nghĩ chuyện cải cách, chỉ mong sao được vào cung với Hoàng thượng.”
Trần Đình Giám: “Thần cũng không sao nhưng có vẻ như Hà Các lão khá cô quạnh, Hoàng thượng có thể ban thưởng cho ông ấy một, hai mỹ nhân để có người chăm sóc.”
Hà Thanh Hiền: “Đừng, thần không chịu nổi đâu, Hoàng thượng muốn thì ban thưởng cho Trần Các lão đi, dù sao thần cũng không sinh được nhi tử, nếu ban thưởng mỹ nhân cho Trần Các lão, có khi triều đình lại có thêm mấy vị Trạng Nguyên, Thám Hoa nữa.”
Nguyên Hựu Đế: “Được rồi, vào đây với trẫm, chúng ta bàn chuyện nghiêm chỉnh.”
Hoàng đế trẻ tuổi đi đằng trước, hai vị Các lão âm thầm lườm nhau.
Trong Ngự thư phòng đã chuẩn bị sẵn trà và hoa quả. Nguyên Hựu Đế ngồi trên giường ấm, trước giường kê hai chiếc ghế có lót đệm gấm.
Trần Đình Giám nói cảm ơn xong bèn ngồi xuống, vuốt râu nói: “Không biết Hoàng thượng triệu chúng thần vào cung để làm gì?”
Nguyên Hựu Đế: “Đương nhiên là vì chuyện cải cách thuế vào năm sau, mẫu hậu đồng ý [Một điều tiên pháp] của tiên sinh, trẫm cũng cảm thấy phương pháp này rất ổn thỏa nhưng những gì Hà Các lão nói cũng không phải là không có lý. Vậy nên, trẫm muốn hỏi tiên sinh, nếu như trẫm chọn phương án cải cách thuế của Hà Các lão thì có phải triều đình sẽ rất khó thực thi nó không?”
Mắt Hà Thanh Hiền sáng lên: “Hoàng thượng thật anh minh. Triều ta có thể phục hưng được hay không trông cậy cả vào Hoàng thượng!”
Nguyên Hựu Đế đưa tay, ra hiệu Hà Thanh Hiền ngậm miệng. Hắn ta biết rõ, biện pháp của Hà Thanh Hiền hay nhưng có thực thi được hay không thì phải xem Trần Đình Giám.
Trần Đình Giám nhướng mày, cụp mắt trầm tư một lát, nhìn Hà Thanh Hiền rồi lại nhìn Nguyên Hựu Đế: “Đúng là rất khó, miễn thuế cho họ hàng của phiên vương là quy định của tổ tiên…”
Hà Thanh Hiền: “Tổ tiên còn quy định không cho bọn họ được làm hại dân chúng đấy, bọn họ có nghe không? Hoàng thượng yên tâm, nếu là ruộng đất do các đời vua trước ban thưởng cho phiên vương thì phần đất này vẫn sẽ được miễn thuế nhưng ngoài phần đó ra, bọn họ cần phải nộp thuế, như vậy sẽ không bị coi là vi phạm quy định của tổ tiên, dù sao tổ tiên cũng không ngờ được rằng bọn họ lại dám trắng trợn thôn tính ruộng đất của bách tính.”
Nguyên Hựu Đế gật đầu, các phiên vương rất giỏi lôi quy định của Thái tổ gia ra để chống chế, có Hà Thanh Hiền ở đây có thể khiến các phiên vương phải ngậm miệng.
“Nếu dùng cách này thật thì sang năm, trẫm sẽ triệu hai mươi mốt vị phiên vương vào kinh thành, thuyết phục bọn họ bằng cả lý lẽ và tình cảm.”
Trần Đình Giám dừng một chút, nói: “Cho dù các phiên vương chịu làm theo thì vẫn còn quan lại và thân sĩ khắp thiên hạ nữa, bọn họ đã được miễn thuế cả ngàn năm nay, đột nhiên triều đình lại muốn bọn họ phải nộp thuế, e là sĩ tộc sẽ kích động lòng dân tạo phản.”
Hà Thanh Hiền: “Bọn họ tiếc tiền nhưng chắc chắn còn tiếc mạng sống của mình hơn. Trước tiên, phải bắt giữ, xét nhà tất cả những kẻ đứng ra kích động, giết gà dọa khỉ, đảm bảo những kẻ khác sẽ ngoan ngay!”
Trần Đình Giám nhìn Nguyên Hựu Đế: “Văn nhân lợi hại là ở cái miệng của bọn họ, bọn họ không dám tạo phản bằng vũ lực nhưng có thể bôi nhọ triều đình, bôi nhọ Hoàng thượng bằng câu chữ, sẽ liên tục mắng mỏ không ngừng nghỉ hết thế hệ này tới thế hệ khác, quan lại khắp các nơi cũng sẽ gửi tấu chương kiểu này vào kinh, Hoàng thượng thực sự không sợ mang tiếng trong dân gian hay sao?”
Nguyên Hựu Đế cười lạnh: “Trẫm sợ gì? Trẫm muốn quốc thái dân an, giữ cơ đồ của tổ tiên kéo dài trăm năm, ngàn năm.”
Tiểu Hoàng đế nói năng rất ngông cuồng, Hà Thanh Hiền lập tức giội một thùng nước lạnh: “Tạm thời không bàn tới chuyện ngàn năm, chỉ cần bản triều được Hoàng thượng chấn hưng, kéo dài thêm hai trăm năm nữa thì công đức của Hoàng thượng đã chẳng thua gì Thái Tổ, Thành Tổ rồi.”
Nguyên Hựu Đế không chê thùng nước lạnh này, nếu như thực sự có thể sánh vai với hai vị lão tổ này thì hắn ta quả là lợi hại!
Trần Đình Giám: “Hoàng thượng muốn dùng phương pháp cải cách của Hà Các lão thật sao?”
Nguyên Hựu Đế bỗng nhiên căng thẳng, xưa nay ông cụ này đã nói một là một, hai là hai, nếu như hiện giờ hắn ta gật đầu thì liệu ông cụ có lấy đơn xin từ quan ra uy hiếp hắn ta không?
Nếu như Trần Đình Giám cáo quan thật, chỉ dựa vào mình lòng nhiệt huyết của Hà Thanh Hiền thì không thể ước thúc được quan lại trong thiên hạ, quan thanh liêm không thể thúc đẩy được bất kỳ cuộc cải cách nào.
Hắn ta châm chước nói: “Nếu như tiên sinh thực sự cảm thấy không ổn, vậy thì thôi.”
Trần Đình Giám cười nói: “Thần chưa từng cảm thấy nó không ổn, chẳng qua thần cho rằng, con đường này rất gian khổ, bản thân thần không sợ gian khổ nhưng thần sợ Hoàng thượng bị mọi người chỉ trỏ, sợ Hoàng thượng không chịu nổi áp lực trong triều, ngoài triều. Thần còn ở đây thì chắc chắn sẽ dốc toàn bộ sức mình để san sẻ nỗi lo với Hoàng thượng nhưng thần đã già rồi, việc cải cách lại chẳng thể xong trong một sớm một chiều, [Một điều tiên pháp] cần phải củng cố suốt mười mấy năm, nếu muốn quan lại, thân sĩ đều đóng thuế, tính thuế theo đầu ruộng thì phải cần hai, ba đời đế vương kiên trì mới có thể đặt vững được nền móng. Hoàng thượng, thần sợ không thể phò tá ngài quá lâu, sợ rằng sau khi thần mất, một mình Hoàng thượng tiếp nhận sự chống đối của quan lại, thân sĩ cả thiên hạ sẽ rất vất vả.”
Ông ấy cười rất vô tư, ánh mắt nhìn Nguyên Hựu Đế vừa là ánh mắt của bề tôi với vua cũng là ánh mắt của thầy với trò, pha lẫn thành một thứ tình thân đầy từ ái.
Có điều này Trần Đình Giám không nói ra.
Ông ấy tự tay dạy dỗ tiểu Hoàng đế nên người, Hoàng đế chưa từng phải chịu khổ bao giờ, tới khi ông ấy không còn nữa, Hoàng thượng chỉ cần kiên trì bảo vệ được một điều tiên pháp thôi là đã đủ rồi, còn phương án cải cách của Hà Thanh Hiền, ông ấy không tin Hoàng thượng có thể làm được.
Hà Thanh Hiền quá đậm chất khí khái thư sinh, bản thân ông ấy cũng đã dành cả đời để theo đuổi phẩm giá của mình nhưng sao ông ấy có thể trông chờ chỉ dựa vào dăm ba câu nói là có thể khiến một Hoàng đế trẻ tuổi cũng sẽ kiên quyết vượt qua chặng đường đầy chông gai đây?
Có bọn họ ở đây thì bọn họ còn có thể giúp Hoàng thượng một đoạn đường nhưng khi bọn họ an nghỉ dưới lòng đất, mọi người bên cạnh Hoàng thượng đều sẽ đua nhau lôi kéo Hoàng thượng quay đầu.
Nếu như không thể kiên trì, vậy thì chẳng thà ngay từ đầu hãy chọn một con đường dễ kiên trì hơn.
Thế nhưng, Hà Thanh Hiền xuất hiện, Hoàng thượng nhìn thấy một con đường khác.
Vậy thì, Trần Đình Giám bằng lòng để Hoàng thượng tự chọn, ông ấy và Hà Thanh Hiền chắc hẳn có thể đồng hành với Hoàng thượng chừng chục năm nữa, nếu như tới lúc đó Hoàng thượng mệt mỏi, ông ấy sẽ điều chỉnh lại chính sách cải cách sau cũng được.
Nguyên Hựu Đế nhìn thấy sự ôn hòa và bao dung trong ánh mắt của ông cụ.
Ánh mắt ấy rất giống ánh mắt hồi hắn ta còn nhỏ, khi hắn ta kéo râu của ông vụ, ông cụ cụp mắt nhìn hắn ta.
Nguyên Hựu Đế đột nhiên xoay người sang chỗ khác: “Các ngươi lui ra đi, trẫm muốn suy nghĩ một mình.”
Trần Đình Giám, Hà Thanh Hiền: “Vâng.”
Sau khi hai người đi rồi, Nguyên Hựu Đế không kiềm chế nổi, bật khóc đầy kìm nén.
Phụ mẫu thương con nên luôn tính kế lâu dài.
Hắn ta có phụ hoàng nhưng sau khi phụ hoàng rời khỏi triều đình, ông dành phần lớn tâm trí vào nữ sắc, điều ông suy nghĩ nhiều nhất cho hắn ta chính là cùng với mẫu hậu chọn Trần Đình Giám làm thầy của hắn ta.
Hắn ta có mẫu hậu, mẫu hậu nghiêm khắc hơn cả Trần Đình Giám, hoàn toàn coi hắn ta như một vị Hoàng đế, không chấp nhận chút sai lầm nào. Chắc chắn mẫu hậu cũng suy nghĩ cho hắn ta nhưng những gì mẫu hậu có thể làm chỉ hữu hạn, bà cũng phải trông cậy vào Trần Đình Giám.
Trần Đình Giám, Trần lão đầu.
Nguyên Hựu Đế từng oán trách ông ấy, lúc ghét ông ấy nhất, từng ước lão đầu bị trận lũ ở Lăng Châu cuốn trôi.
Năng lực của lão đầu là điều không cần phải bàn nhưng khi Hà Thanh Hiền đưa ra chính sách quan lại, thân sĩ đều phải nộp thuế, khi Hà Thanh Hiền mắng lão đầu cáo già không dám đắc tội quan lại, thân sĩ trong thiên hạ, trong khoảnh khắc đó, không ngờ Nguyên Hựu Đế lại đồng tình với Hà Thanh Hiền, hơn nữa còn cảm thấy như Hà Thanh Hiền mới thật sự là yêu nước yêu dân.
Thế nhưng, những gì lão đầu vừa nói đột nhiên khiến Nguyên Hựu Đế hiểu, trong lòng lão đầu không chỉ có triều đình và bách tính mà còn có cả hắn ta.
Ước mơ của Hà Thanh Hiền là một hệ thống quan lại trong sạch, dân chúng phồn vinh, còn điều lão đầu hướng tới là điều tốt nhất mà ông ấy có thể làm cho triều đình, cho dân chúng, cho hắn ta.
Nội điện Ngự thư phòng đốt địa long, Hoàng đế trẻ tuổi rút khăn ra lén lau nước mắt.
Lão đầu xấu xa vẫn cứ xem thường hắn ta, phải tới chừng bảy, tám chục tuổi thì lão đầu mới đi, lúc ấy hắn ta cũng đã ba mươi, bốn mươi tuổi rồi, sao lại không thể gánh vác một mình được chứ?
Nguyên Hựu Đế bình tĩnh lại, lấy gương ra, xác nhận mí mắt mình không có gì lạ mới gọi hai vị Các lão vào đây.
Trần Đình Giám, Hà Thanh Hiền lại đứng trước mặt Hoàng đế một lần nữa.
Nguyên Hựu Đế nói thẳng: “Trẫm quyết định rồi, trẫm sẽ thực thi cải cách thuế yêu cầu cả họ hàng phiên vương lẫn quan lại, thân sĩ phải đóng thuế, đồng thời thi hành chính sách đóng thuế theo đầu ruộng, mong hai vị Các lão và Nội các sớm ngày soạn thảo quy định chi tiết cho chính sách mới có thể thi hành.”
Hà Thanh Hiền nhìn về phía Trần Đình Giám.
Trần Đình Giám cúi đầu, cung kính nói: “Thần tuân chỉ.”
Nguyên Hựu Đế lại nhìn về phía Hà Thanh Hiền: “Tuy phương pháp này là do Các lão gián ngôn nhưng người thúc đẩy thực thi nó vẫn phải là tiên sinh làm chủ.”
Hà Thanh Hiền chưa từng muốn tranh giành chuyện này, ông ấy đáp: “Thần hiểu, thần nguyện lòng ủng hộ Hoàng thượng và Trần Các lão.”
Nguyên Hựu Đế: “Con đường này rất gian nan, mong hai vị bảo trọng thân thể, phò tá trẫm đi một đoạn đường dài hơn.”
Hai vị Các lão đồng thời quỳ xuống, dập đầu lĩnh chỉ.
“Trẫm còn phải đi báo tin với mẫu hậu, các ngươi lui xuống trước đi.”
Trần Đình Giám muốn nói lại thôi.
Nguyên Hựu Đế ra hiệu ông ấy không cần lo lắng.
Trần Đình Giám và Hà Thanh Hiền bèn rời khỏi Càn Thanh Cung.
Cung đạo dài dằng dặc, Hà Thanh Hiền vẫn đi sát bên cạnh Trần Đình Giám, ông ấy nói khẽ: “Ông muốn ta vào kinh, e là đã tính trước được ngày hôm nay rồi phải không?”
Ông ấy biết Trần Đình Giám cũng căm hận hai khối u ác tính là phiên vương và tham quan, Trần Đình Giám túc trí đa mưu tiến cử ông ấy gia nhập Nội các có lẽ chính là để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Trần Đình Giám nhìn ông ấy, đột nhiên cười một tiếng đầy thâm sâu khó dò.
Hà Thanh Hiền: “Ông cười vậy là sao?”
Trần Đình Giám không muốn nói.
Mãi khi đã đi ra đến tận cửa cung, Hà Thanh Hiền chặn đằng trước xe không cho ông ấy lên xe, Trần Đình Giám mới nhìn Hà Thanh Hiền từ trên xuống dưới rồi cười nhạt nói: “Hai năm trước, ta cứ nghĩ là, chắc phải xuống suối vàng chúng ta mới gặp lại nhau.”
Hà Thanh Hiền:...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook