Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
-
C144: Chương 144
Cuối tháng chín, kinh thành xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Một trong ba vị Các lão trong Nội Các, Ân Các lão bị bệnh qua đời, hưởng thọ bảy mươi lăm tuổi.
Sống đến ngần ấy tuổi là rất thọ rồi, hơn nữa Ân Các lão đã cáo bệnh từ lâu, khi ngày này thực sự tới, văn võ bá quan cũng không thấy có gì bất ngờ, có quan hệ tốt đều tới cửa phúng viếng.
Trần Kính Tông và Ân Các lão không quá thân thiết, chỉ là năm nay hai vị Các lão đã đi rồi, hắn khó tránh khỏi việc nghĩ đến lão già nhà mình cũng là Các lão.
Tuy rằng bây giờ thoạt nhìn cơ thể lão già vẫn còn cường tráng, nhưng ngày nào cũng đi sớm về trễ, tương lai không biết có sống thọ hơn Ân Các lão không.
Trần Kính Tông đứng một bên miên man suy nghĩ, trong bóng tối đột nhiên hắn nghe thấy Trưởng Công chúa đứng bên cạnh thở dài, tiếng thở dài nghe rất rất nhẹ, có lẽ đến chính bản thân nàng còn không phát hiện ra.
Trần Kính Tông quay người lại, ôm lấy nàng từ phía sau: “Sao nàng lại thở dài?”
Hai người đã nằm xuống một lúc lâu, đêm nay không có gì cả nên Hoa Dương tưởng rằng hắn đã ngủ, nghe thấy vậy nàng hơi khựng lại rồi mới nói: “Ân Các lão.”
Trần Kính Tông: “Tằng Các lão trên trời có linh thiêng nhất định cũng cảm thấy bất bình, lúc ông ta đi nàng còn muốn cùng ta tới chùa Hoằng Phúc.”
Hoa Dương: “Chàng không lúc nào nghiêm chỉnh cả.”
Trần Kính Tông: “Sao nàng lại tiếc nuối cho Ân Các lão?”
Hoa Dương bịa chuyện: “Ông ấy rất thích cười. Khi còn bé có một lần ta đến Nội Các chơi, người khác đều rất cung kính, chỉ có ông ấy coi ta như một tiểu cô nương bình thường, cười híp mắt giới thiệu cho ta biết bình thường bọn họ phải làm gì.”
Trần Kính Tông: “Năm ấy nàng bao nhiêu tuổi? Lúc đó lão già nhà ta có ở đó không?”
Hoa Dương: “Tám tuổi, phụ thân ở đó rồi, mới vào Nội Các được một năm ba tháng, kinh nghiệm ít nhất.”
Trần Kính Tông: “Số ông già này sướng thật đấy, được nhìn thấy nhan sắc tuyệt trần của Công chúa sớm như thế.”
Hoa Dương véo hắn một cái, chẳng qua những chuyện ấy đã qua. Tuy rằng hồi đó kinh nghiệm của cha chồng không nhiều, chỉ xếp sau mấy người kia, nhưng cha chồng là trẻ tuổi tuấn tú nhất cho nên người khắc sâu ấn tượng nhất với Hoa Dương vẫn là cha chồng.
Trần Kính Tông nắm lấy tay nàng: “Nàng tám tuổi ta mới mười một, lúc đó ta còn đang chạy loạn trên núi ở nhà cũ.”
Vợ chồng nói chuyện chính là như thế, trọng tâm câu chuyện đổi tới đổi lui, hoàn toàn không có quy luật. Dù sao thì Hoa Dương cũng không ngủ được, bèn hỏi hắn ngày trước sống ở Lăng Châu như thế nào.
Trần Kính Tông lại không nghiêm túc lắm, ôm nàng nói: “Cha không yêu mẹ không thương, ngày nào ta cũng vào chùa bái Phật, xin Phật gia hãy cho ta một người vợ biết thương ta.”
Hoa Dương nhẹ nhàng cầm lấy tấm nệm.
Cũng không biết là vì môi của hắn hay những lời hắn nói khiến lòng nàng cảm thấy ngứa ngứa tê tê.
Đám tang của Ân Các lão không liên quan gì đến phủ Công chúa, chạng vàng ngày mùng tám tháng mười, hiếm khi Hoa Dương không ăn cơm trước mà chờ Trần Kính Tông về để cùng nhau ăn mì trường thọ của hắn.
Trời lạnh, mì nóng, làn khói mờ mờ từ trong bát bay lên, che mờ khuôn mặt của Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông uống một ngụm canh, lúc ngẩng đầu lên hắn phát hiện nàng vừa vội cụp mắt xuống, che giấu ánh mắt nhìn lén của nàng.
Trần Kính Tông cười: “Có phải là đang nghĩ xem ngày mai nên chúc mừng sinh nhật ta như thế nào không?”
Hoa Dương chỉ đang nghĩ lại ngày hôm nay của đời trước mà thôi.
Từ sau khi Trần Kính Tông chết trận, Hoa Dương cũng hoàn toàn nhớ kĩ sinh nhật của hắn. Nhưng thật kì lạ, khi hắn còn sống Hoa Dương không muốn gặp hắn, nhưng khi hắn mất Hoa Dương lại bị quỷ thần sai khiến dặn dò trù phòng nấu mì trường thọ để ăn.
Đương nhiên, Hoa Dương không chỉ rõ ra là mình muốn ăn mì trường thọ, người bên cạnh nàng chỉ có một mình Ngô Nhuận tinh tế dùng ánh mắt thương cảm để nhìn nàng.
“Tối mai chàng về thẳng nhà cũ đi, buổi sáng ta sẽ qua đó trước.” Hoa Dương trả lời như không có gì bất thường.
Trần Kính Tông thay đổi vẻ mặt: “Về làm gì? Để cả nhà chúc mừng sinh nhật ta sao?”
Hoa Dương: “Không phải chàng rất thíc khoe khoang sao? Càng phô trương càng tốt không phải sao?”
Trần Kính Tông: “Không giống, nàng tặng ta cái gì ta cũng thích khoe ra, nhưng bọn trẻ trong nhà không tổ chức sinh nhật quá lớn, chỉ một mình ta mà muốn cả nhà phải làm một bữa tiệc sinh nhật thì dù da mặt ta dày cũng không chịu nổi.”
Đừng nói là năm nay hắn đã hai mươi lăm tuổi, cho dù mười lăm tuổi hắn cũng không cần người nhà tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn.
Hoa Dương nở nụ cười: “Ta càng muốn cả nhà mừng sinh nhật chàng.”
Ngày mai của đời trước là ngày toàn bộ Trần gia tổ chức ngày giỗ đầu cho hắn, ai nấy đều bi thương, năm nay Hoa Dương muốn mọi người ở Trần gia được vui cười.
Không chỉ năm nay, mà những năm sau nữa, vào ngày sinh nhật của Trần Kính Tông, trừ phi Trần gia có việc hoặc vợ chồng bọn họ có kế hoạch gì tốt hơn, nếu không nàng nhất định sẽ kéo Trần Kính Tông về nhà, ăn bữa cơm đoàn viên với hăn.
Trần Kính Tông tưởng rằng nàng đang cố tình đối đầu với hắn, không ngờ một canh giờ sau khi nàng mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn, dường như có thể ngủ luôn bất cứ lúc nào nàng cũng vẫn không quên nhắc nhở hắn tối mai phải quay về Trần phủ.
Trần Kính Tông hỏi dò: “Ta không muốn đi.”
Trưởng Công chúa nhắm mắt lại, đại khái là không muốn nói chuyện thêm, chỉ đụng đụng lên trên, đầu tiên là đôi môi mềm mại đụng tới cổ của hắn, lúc tâm trí Trần Kính Tông rung động thì đổi thành răng day nhẹ.
Trần Kính Tông không thể làm gì hơn là thỏa hiệp.
Hoa Dương dùng giọng nói không rõ ràng để bổ sung: “Lúc vào triều thấy phụ thân, đại ca và tam ca nhớ bảo bọn họ sau khi hạ triều phải về nhà, đừng để bọn ta phải chờ với cái bụng đói.”
Trần Kính Tông: …
Ngày hôm sau khi trời còn tối, Trần Kính Tông đã dậy rất sớm, bởi vì còn tận nửa canh giờ nữa mới tới giờ lâm triều, hắn ở nhà ăn điểm tâm rồi cưỡi ngựa đen tới cung trước.
Hắn tới không sớm cũng không muộn, các đại thần văn võ đã xếp hàng được nửa đội ngũ.
Trần Đình Giám là Thủ phụ, Trần Bá Tông cũng là chính tứ phẩm Đại lý tự Thiếu khanh, một người đứng ở đầu hàng, một người đứng đầu giữa hai hàng.
Chỉ có Trần Hiếu Tông là chính lục phẩm Chủ sự của Thanh lại ti ở Sơn Đông đứng ở phía đội ngũ quan văn, đang nhỏ giọng bàn luận cái gì đó với hai vị đồng lieu.
Trần Kính Tông ho khan một cái.
Đừng nói là Trần Hiếu Tông, đến cả Trần Bá Tông cũng phải quay ra đằng sau nhìn.
Trần Kính Tông cho tam đệ của mình một ánh mắt.
Trần Hiếu Tông xin cáo lỗi với hai vị đồng liêu rồi đi tới.
Trần Kính Tông đứng dưới cuối hàng quan viên văn võ, dùng giọng điệu vừa phải nói: “Tam ca, hôm nay là sinh nhật ta. Trưởng Công chúa nói muốn về nhà cũ cùng ta, sau khi tan triều huynh nói lại với phụ thân và đại ca một tiếng, bảo bọn họ đừng về quá muộn làm trễ giờ cơm tối.”
Trần Hiếu Tông: …
Vài quan viên đang dựng lỗ tai để hóng hớt: …
Phò mã có thể làm được đến mức này, từ xưa đến nay đại khái chỉ có một mình Trần Kính Tông đi! Đến cả đường đường là Thủ phụ mà cũng phải về sớm một chút, không được để lỡ sinh nhật của con trai, còn là một đứa con trai hai mươi lăm tuổi có thể làm cha đứa bé nữa rồi!
Thực ra Trần Kính Tông không cố tình khoe mẽ, hôm nay vợ chồng bọn họ chắc chắn sẽ quay về Trần phủ, mấy người lớn trong nhà nhất định cũng sẽ về sớm hơn một chút. Cho nên thay vì để người ngoài đoán già đoán non xem có phải bọn họ đang bày mưu tính kế gì không, không bằng cứ thoải mái nói ra.
Trần Hiếu Tông cũng hiểu được đạo lý này, nghe đệ đệ nói xong, hắn ta giả vờ ngay thẳng răn dạy đệ đệ: “Lớn bằng ngần này rồi còn không biết xấu hổ đòi cả nhà tổ chức sinh nhật cho đệ!”
Trần Kính Tông: “Không phải là ta cố tình đòi, tối hôm qua kể lại vài chuyện hồi còn bé ở Lăng Châu nên Công chúa thương tiếc cho ta, mới muốn tổ chức.”
Trần Hiếu Tông: “Im miệng đi, ta cũng thấy mất mặt!”
Hắn ta phất tay một cái, quay lại hàng ngũ.
Trần Kính Tông không hề thấy xấu hổ chút nào, quay về vị trí của mình.
Có người lớn tiếng chúc mừng sinh nhật hắn, không biết là trêu đùa hay nịnh bợ.
Vì vậy Trần Đình Giám và Trần Bá Tông cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Không riêng gì bọn họ, các quan văn quan võ khác cũng nhất trí cho rằng, Trần Kính Tông cố tình kể lể chuyện ngày bé hắn phải chịu bất công như thế nào trước mặt Trưởng Công chúa, dẫn đến việc Trưởng Công chúa đau lòng vì trượng phu, một hai phải về Trần phủ lo liệu cho Trần Kính Tông một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng.
Tin tức truyền đi rất nhanh trong cung, lúc Trần Đình Giám đến gặp Thích Thái hậu và Nguyên Hựu Đế để bẩm báo thì hai mẹ con bọn họ cũng đã biết.
Thích Thái hậu nói: “Hoa Dương phóng khoáng, tạo thêm phiền toái cho các ngươi. Chỉ có điều ngày nào Các lão cũng phải về nhà lúc canh một, quả thực là nên yêu quý thân thể, ăn cơm đúng giờ.”
Trần Đình Giám sao có thể để Thái hậu trách cứ con âu, chỉ có thể nói con trai nhà mình ỷ được hoàng gia sủng ái mà sinh kiêu, về nhà ông nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc.
Nguyên Hựu Đế cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của Phò mã, tiên sinh cũng không cần cãi nhau với hắn và tỷ tỷ, chạng vạng về phủ sớm đi, cùng nhau ăn cơm mới phải.”
Thích Thái hậu mỉm cười gật đầu.
Trần Đình Giám không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Lúc chạng vạng tối, Trần Đình Giám mới ở thêm được hai khắc đã bị Lữ Các lão chế nhạo, bảo ông về sớm một chút.
Chờ đến khi Trần Đình Giám ra khỏi cung đã thấy trưởng tử và con trai thứ ba đều chờ ở ngoài.
Trần phủ.
Tôn thị rất vui vẻ, bà không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy tình cảm giữa con trai và con dâu rất tốt, ngọt ngào như mật. Còn tiệc sinh nhật, không phải là chỉ một bữa cơm đoàn viên thôi sao, không đến mức Trần gia không làm nổi.
La Ngọc Yến cố ý ghen tị nói: “Nương không thể thiên vị tứ đệ như thế được, năm sau cũng làm sinh nhật cho đại gia, tam gia được không?”
Tôn thị cười híp mắt: “Đi hỏi phụ thân các con xem thế nào, ông ấy đồng ý mới được.”
La Ngọc Yến xì một tiếng mỉm cười, mẹ chồng dám nói như thế, cha chồng cũng dám gọi Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông vào thư phòng trách mắng một trận, hỏi xem có phải các con đố kị với đệ đệ hay không.
Du Tú ngồi bên cạnh Hoa Dương cũng cười theo.
Sau khi trời tối, ba cha con Trần Đình Giám và Trần Kính Tông cùng nhau quay về phủ, Trần Kính Tông nhanh chân đi vào trước, lúc đang bị mẹ ruột chế nhạo thì ba cha con Trần Đình Giám cũng đi vào.
Trần Đình Giám lườm con trai thứ tư một cái trước.
Trần Kính Tông không thèm che giấu mà nhìn về phía Hoa Dương.
Hoa Dương cười cười chào cha chồng: “Nghe nói công việc ở Nội Các bề bộn, bọn con mạo muội về nhà, không quấy rối phụ thân xử lý công chuyện chứ?”
Trần Đình Giám biết Trưởng Công chúa rất tình nguyện che chở lão Tứ, cung kính nói một câu không sao cả.
Bốn cha con thay đổi thường phục, sau khi bọn họ quay lại, gia yến cũng chính thức bắt đầu. Tất cả mọi người đều ăn ý không nói ra những lời khiến Trần Kính Tông thấy xấu hổ trong bữa tiệc sinh nhật này, chỉ coi như là một ngày đoàn viên.
Sau khi ăn xong, Hoa Dương giữ Trần Kính Tông ngồi lại, bọn họ ở riêng bên ngoài, bây giờ ngồi nói chuyện với nhị lão một lúc cũng là chuyện thường tình.
Hoa Dương cười nói với Trần Đình Giám: “Phụ thân, con dâu đã lâu không đánh cờ, Phò mã lại không phải đối thủ của con, không biết có được phụ thân hướng dẫn một chút không.”
Trần Kính Tông: …
Trần Đình Giám sờ sờ râu mép, gọi nha hoàn mang bàn cờ tới.
Tôn thị thuần thục cầm lên một cây kéo, đưa cho Trần Kính Tông: “Mấy nhánh hoa của nương còn cần được tu bổ, vừa lúc con đang ở đây, phụ nương một tay đi.”
Như vậy Trần Kính Tông đã biết đây không phải là lần đầu tiên Hoa Dương chơi cờ với lão già nhà mình.
Hắn liếc nhìn Hoa Dương một cái, đi theo mẫu thân tới trước mấy bồn hoa hải đường bốn mùa bày dưới cửa sổ phía nam, mẫu thân đưa cho hắn một cây kéo, hắn bèn cắt nhánh cây.
Nha hoàn bưng bàn cơ đã dọn xong tới rồi cúi đầu lui ra, mành bông nặng nề rủ xuống, che lại gió lạnh ở bên ngoài.
Nhà chính hoàn toàn ấm áp.
Sau vài nước cờ, Hoa Dương nhìn bộ râu dài của cha chồng, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, bây giờ trong Nội Các chỉ còn lại hai Các lão là người và Lữ Các lão, con dâu đoán, có phải người định đẩy một vị quan mới vào Nội Các không?”
Trần Đình Giám nhìn bàn cờ, gật đầu: “Quả thực là như thế, Trưởng Công chúa có người nào thích hợp để tiến cử không?”
Con dâu dọn ra ngoài là vì giữ khoảng cách với Trần gia, ông lại đi sớm về muộn, hai người muốn ngồi đánh cờ như vậy cũng không dễ dàng gì, cho nên không ai vòng vo.
Hoa Dương: “Một năm vừa qua thường xuyên có quan viên lên án Nội Các của người độc đoán, con dâu suy nghĩ, lần này có lẽ phụ thân sẽ đề cử một vị đại thần đứng ở phe đối lập với người.”
Trần Đình Giám: “Trưởng Công chúa thông minh, đúng là thần có ý đó.”
Hoa Dương: “Lúc trước Cao Thủ phụ từng muốn đề bạt Trương Bàn vào Các, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà không thành. Mà Trương Bàn này có công thúc đẩy Yêm Đáp giảng hòa với chúng ta, chiến tích nổi bật. Tuy là phe phái cũ của Cao Thủ phụ nhưng cũng ủng hộ cải cách của người, đại khái hắn là một trong số những ứng cử viên người yêu thích nhất.”
Trần Đình Giám đang định hạ cờ đột nhiên dừng tay lại.
Từ lâu ông đã biết con dâu Trưởng Công chúa trước mặt mình không chỉ có khuôn mặt đẹp và thân phận cao quý, không ngờ rằng nàng còn đoán được chuẩn như vậy.
Hoa Dương nhìn ra được sự khen ngợi trong mắt cha chồng, nhưng nàng lại thấy hổ thẹn.
Bởi vì, tất cả những điều này đều xảy ra ở đời trước, nàng chỉ nhìn thấy kết quả, giờ có cơ hội quay trở lại mà thôi.
Cũng may giả thần giả quỷ nhiều lần, da mặt Hoa Dương cũng dày hơn nhiều.
Cha chồng nghĩ như thế nào cũng không sao cả, điều nàng cần làm là ngăn cản cha chồng đề bạt Trương Bàn, ngăn cản cha chồng trọng dụng tên Thủ phụ trong tương lai ngay sau khi ông chết sẽ nhảy ra đòi tính toán lại với ông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook