Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
-
Chương 327: (PN - 7) Đứa con cảm động đất trời của nhà họ Lý
Edit: Hestia
Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên gửi tin nhắn WeChat cho Tưởng Hạo, sau đó thì đi một mình vào phòng bếp.
Cố Phong đang ngồi trong sảnh lớn, Cố Gia Duệ lôi từ trong phòng ra một bộ xếp hình cỡ lớn yêu thích của cậu, vui vẻ chơi với Mạnh Diệc Diệm.
Lý Kha ngồi trên sô pha, lộ ra vẻ thất thần.
Chốc chốc hắn lại cầm điện thoại lên xem thời gian, có vẻ như rất gấp gáp.
Cố Phong đưa tay che miệng khẽ ho một tiếng, nghiêm giọng nói: "Cậu có dự tính gì chưa?"
Lý Kha khẽ gật đầu: "Tôi...... cái đó, tôi muốn ra ngoài sớm, sắp tới có việc cần làm......"
Cố Phong nhướng mày, không nói gì.
Dư Bảo Nguyên đã ra lệnh cho hắn trông coi Lý Kha không cho hắn đi, đương nhiên hắn phải nghe theo rồi.
Lý Kha đột nhiên bị khí phách toàn thân của Cố Phong đè bẹp, hắn cảm giác như trên lưng mình mang tầng tầng lớp lớp áp lực nặng nề, nhất thời rời đi thì không được mà ở lại cũng không xong, ngồi trên sô pha, lòng đầy hỗn loạn.
Dư Bảo Nguyên ở trong bếp, nhìn nồi mì sợi đang sôi, cầm điện thoại lên lại giục Tưởng Hạo lần nữa: "Anh đến chưa?"
"Đang ở dưới nhà cậu." Tưởng Hạo đáp.
Dư Bảo Nguyên yên tâm thở ra, cuối cùng cũng chờ được Tưởng Hạo đến.
Tiếng mở cổng sắt ở tầng dưới vang lên, xe Tưởng Hạo đậu bên ngoài, hắn ăn mặc tùy tiện, bước vào Cố gia, để chú Hà dẫn lên lầu.
Lúc Lý Kha ngồi trên sô pha nhìn thấy Tưởng Hạo vào cửa, mắt hắn lập tức trợn tròn.
"Sao anh lại đến đây đây!" Lý Khắc thở phì phò.
Giang Hạo vò đầu bứt tóc, vẻ mặt ảm đạm: "Nghe nói em muốn đi tìm đàn ông khác?"
"Đúng vậy, tôi muốn tìm, thế nào," Lý Kha ngẩng đầu, dáng vẻ kiêu ngạo không sợ chết, "Tôi không phải giống như lời anh nói ư? Chúng ta chia tay rồi, tôi tìm đàn ông hay không, chả liên quan đéo gì đến anh!"
Tưởng Hạo thở dài, đi đến trước mặt Lý Kha, kéo người lên: "Đừng quậy nữa, về nhà đi."
"Không về," Lý Kha lần này đã hạ quyết tâm, dốc hết sức lực muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Tưởng Hạo, "Anh khiến cho tôi khó chịu, tôi không muốn về với anh, anh về một mình đi."
Giang Hạo nhìn bộ dạng nhăn nhó của Lý Kha, hơi cúi đầu: "Nói đi, em muốn thế nào."
Lý Kha im lặng.
Cố Phong nhìn hai người chiến tranh, không nói gì.
Ngược lại Cố Gia Duệ và Mạnh Diệc Diệm đang chơi xếp hình bên cạnh, hai mặt nhìn nhau.
Cố Gia Duệ hỏi: "Người lớn đang cãi nhau à?"
"Không phải," Mạnh Diệc Diệm tràn đầy phong tình mà ngồi trên sàn, dùng hoa lan chỉ đẹp đẽ mà ưu nhã kẹp các mảnh ghép Mona Lisa lên, rồi đặt các mảnh ghép xuống như đang chơi cờ vây, "Người lớn cãi nhau toàn là gạt người, đây là trò chơi của họ".
"Trò chơi?" Cố Gia Duệ khó hiểu.
"Ừ," Mạnh Diệc Phàm cười lộ ra một hàm răng, nhưng không may lại mất một cái ở giữa, "Bọn họ lúc nào cũng vậy, cãi nhau ầm ĩ, nhưng không bao lâu lại dính vào nhau. Tớ thấy nhiều lắm rồi!"
Cố Gia Duệ ôm đầu suy nghĩ một hồi: "Daddy với ba tớ hình như cũng thế......"
Cố Phong ở bên cạnh nghe được xấu hổ, trừng mắt nhìn Cố Gia Duệ: "Thằng nhóc thúi."
Lý Kha tức giận đến đỉnh điểm, nhìn bộ dạng Tưởng Hạo đã phát cáu, không nói lời nào, cầm điện thoại của mình, đi thẳng ra ngoài cửa.
Tưởng Hạo ở sau lưng hắn la to: "Em còn muốn gì nữa? Nếu như em muốn thì anh xin lỗi em ngay bây giờ, được không?"
Người Lý Kha sững lại một chút, khẽ quay đầu lại: "Không cần!"
Dứt lời, hắn trực tiếp đi thẳng xuống cầu thang, ra khỏi nhà họ Cố.
Cố Phong chọc chọc tay Tưởng Hạo: "Cậu không ngăn cản cậu ta lại?"
"Ngăn cản làm gì?" Tưởng Hạo cũng tức giận, "Em ấy muốn rời đi, ngăn cản có ích gì?"
Dư Bảo Nguyên bưng bát mì ra, nhìn thấy tình thế trong phòng, kết hợp với những gì vừa nghe lúc trong bếp, cậu cũng tương đối hiểu được, người bị Tưởng Hạo làm cho tức giận đã bỏ đi. Cậu thở dài, đặt bát mì lên bàn nhỏ, gọi Cố Gia Duệ ra ăn, sau đó nói với Tưởng Hạo: "Hai người bây giờ đang bị cơn tức giận điều khiển, đều ngủ chung một giường, cần gì phải như vậy?"
Tưởng Hạo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêng đầu qua.
"Đã muộn như vậy rồi, Lý Kha đi ra ngoài một mình cũng không an toàn," Dư Bảo Nguyên khuyên bảo, "Cho dù trước đó có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng nên đưa người về trước, sau đó thì từ từ nói chuyện, đừng làm mọi chuyện rối thêm nữa, hai người các anh không hòa thuận, tôi cũng không an lòng."
Tưởng Hạo ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Nhưng Dư Bảo Nguyên lại phát hiện ra những ngón tay không ngừng gõ của hắn, nội tâm hắn, không hề an ổn.
Phải nói là, rất hỗn loạn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cuối cùng Tưởng Hạo chịu không nổi nữa, đứng dậy sải bước ra ngoài.
Cố Phong nhìn bóng dáng Tưởng Hạo biến mất tại chỗ góc khuất, liền kéo Dư Bảo Nguyên qua: "Nếu chuyện này cứ tiếp diễn như vậy, hai người bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Có lẽ là không," Dư Bảo Nguyên cúi đầu nhìn vào mắt Cố Phong, cười nói, "Nhìn hai người chúng ta đi, lần trước cũng có vài lần còn ác liệt hơn hai bọn họ, nhưng không phải chúng ta đều ổn sao?"
Cố Phong xoa tay Dư Bảo Nguyên, đặt ở bên môi hôn một cái: "Tối nay cho Duệ Duệ đi ngủ sớm một chút."
Dư Bảo Nguyên đương nhiên biết Cố Phong có ý gì.
Mặt cậu hơi đỏ lên, nhưng sau đó lấy lại được bình tĩnh, cười thâm sâu nói với Cố Phong: "Cũng được đấy, anh giúp Duệ Duệ làm bài tập về nhà trước đi, sau đó hẵng nói."
Cố Phong nghe xong, lập tức đứng dậy, đi đến bên Cố Gia Duệ đang hútmì, "Con trai, không ăn không ăn nữa, làm bài tập đi!"
Cố Gia Duệ đặt đũa xuống: "Daddy, còn chưa đến giờ làm bài tập mà."
"Hôm nay phải hoàn thành sớm," Cố Phong nói, "Bởi vì hôm nay daddy và ba có việc rất quan trọng phải làm, không thể ở cùng con đến khuya, con phải đi ngủ sớm hơn, hiểu không?"
Cố Gia Duệ chớp chớp mắt: "Chuyện quan trọng gì?"
"Là......" Cố Phong cau mày, nghĩ xem nên bịa cớ gì để cho qua chuyện.
"Là chuyện quan trọng giống hôm qua sao? Hay là giống hôm kia, hôm kía, hôm kía kía?" Cố Gia Duệ phàn nàn, "Daddy, daddy với ba có thật nhiều việc quan trọng."
Dư Bảo Nguyên suýt nữa bật cười.
Ông bố Cố Phong này, không cả tìm được lí trấu.
Mặt Cố Phong tối sầm lại, kéo Cố Gia Duệ vào phòng làm việc nhỏ: "Được rồi, con ngoan ngoãn làm bài tập về nhà trước, lấy hết sách bài tập ra, sổ liên lạc gia đình đâu? Bút, bút để ở đâu rồi......"
Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên gửi tin nhắn WeChat cho Tưởng Hạo, sau đó thì đi một mình vào phòng bếp.
Cố Phong đang ngồi trong sảnh lớn, Cố Gia Duệ lôi từ trong phòng ra một bộ xếp hình cỡ lớn yêu thích của cậu, vui vẻ chơi với Mạnh Diệc Diệm.
Lý Kha ngồi trên sô pha, lộ ra vẻ thất thần.
Chốc chốc hắn lại cầm điện thoại lên xem thời gian, có vẻ như rất gấp gáp.
Cố Phong đưa tay che miệng khẽ ho một tiếng, nghiêm giọng nói: "Cậu có dự tính gì chưa?"
Lý Kha khẽ gật đầu: "Tôi...... cái đó, tôi muốn ra ngoài sớm, sắp tới có việc cần làm......"
Cố Phong nhướng mày, không nói gì.
Dư Bảo Nguyên đã ra lệnh cho hắn trông coi Lý Kha không cho hắn đi, đương nhiên hắn phải nghe theo rồi.
Lý Kha đột nhiên bị khí phách toàn thân của Cố Phong đè bẹp, hắn cảm giác như trên lưng mình mang tầng tầng lớp lớp áp lực nặng nề, nhất thời rời đi thì không được mà ở lại cũng không xong, ngồi trên sô pha, lòng đầy hỗn loạn.
Dư Bảo Nguyên ở trong bếp, nhìn nồi mì sợi đang sôi, cầm điện thoại lên lại giục Tưởng Hạo lần nữa: "Anh đến chưa?"
"Đang ở dưới nhà cậu." Tưởng Hạo đáp.
Dư Bảo Nguyên yên tâm thở ra, cuối cùng cũng chờ được Tưởng Hạo đến.
Tiếng mở cổng sắt ở tầng dưới vang lên, xe Tưởng Hạo đậu bên ngoài, hắn ăn mặc tùy tiện, bước vào Cố gia, để chú Hà dẫn lên lầu.
Lúc Lý Kha ngồi trên sô pha nhìn thấy Tưởng Hạo vào cửa, mắt hắn lập tức trợn tròn.
"Sao anh lại đến đây đây!" Lý Khắc thở phì phò.
Giang Hạo vò đầu bứt tóc, vẻ mặt ảm đạm: "Nghe nói em muốn đi tìm đàn ông khác?"
"Đúng vậy, tôi muốn tìm, thế nào," Lý Kha ngẩng đầu, dáng vẻ kiêu ngạo không sợ chết, "Tôi không phải giống như lời anh nói ư? Chúng ta chia tay rồi, tôi tìm đàn ông hay không, chả liên quan đéo gì đến anh!"
Tưởng Hạo thở dài, đi đến trước mặt Lý Kha, kéo người lên: "Đừng quậy nữa, về nhà đi."
"Không về," Lý Kha lần này đã hạ quyết tâm, dốc hết sức lực muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Tưởng Hạo, "Anh khiến cho tôi khó chịu, tôi không muốn về với anh, anh về một mình đi."
Giang Hạo nhìn bộ dạng nhăn nhó của Lý Kha, hơi cúi đầu: "Nói đi, em muốn thế nào."
Lý Kha im lặng.
Cố Phong nhìn hai người chiến tranh, không nói gì.
Ngược lại Cố Gia Duệ và Mạnh Diệc Diệm đang chơi xếp hình bên cạnh, hai mặt nhìn nhau.
Cố Gia Duệ hỏi: "Người lớn đang cãi nhau à?"
"Không phải," Mạnh Diệc Diệm tràn đầy phong tình mà ngồi trên sàn, dùng hoa lan chỉ đẹp đẽ mà ưu nhã kẹp các mảnh ghép Mona Lisa lên, rồi đặt các mảnh ghép xuống như đang chơi cờ vây, "Người lớn cãi nhau toàn là gạt người, đây là trò chơi của họ".
"Trò chơi?" Cố Gia Duệ khó hiểu.
"Ừ," Mạnh Diệc Phàm cười lộ ra một hàm răng, nhưng không may lại mất một cái ở giữa, "Bọn họ lúc nào cũng vậy, cãi nhau ầm ĩ, nhưng không bao lâu lại dính vào nhau. Tớ thấy nhiều lắm rồi!"
Cố Gia Duệ ôm đầu suy nghĩ một hồi: "Daddy với ba tớ hình như cũng thế......"
Cố Phong ở bên cạnh nghe được xấu hổ, trừng mắt nhìn Cố Gia Duệ: "Thằng nhóc thúi."
Lý Kha tức giận đến đỉnh điểm, nhìn bộ dạng Tưởng Hạo đã phát cáu, không nói lời nào, cầm điện thoại của mình, đi thẳng ra ngoài cửa.
Tưởng Hạo ở sau lưng hắn la to: "Em còn muốn gì nữa? Nếu như em muốn thì anh xin lỗi em ngay bây giờ, được không?"
Người Lý Kha sững lại một chút, khẽ quay đầu lại: "Không cần!"
Dứt lời, hắn trực tiếp đi thẳng xuống cầu thang, ra khỏi nhà họ Cố.
Cố Phong chọc chọc tay Tưởng Hạo: "Cậu không ngăn cản cậu ta lại?"
"Ngăn cản làm gì?" Tưởng Hạo cũng tức giận, "Em ấy muốn rời đi, ngăn cản có ích gì?"
Dư Bảo Nguyên bưng bát mì ra, nhìn thấy tình thế trong phòng, kết hợp với những gì vừa nghe lúc trong bếp, cậu cũng tương đối hiểu được, người bị Tưởng Hạo làm cho tức giận đã bỏ đi. Cậu thở dài, đặt bát mì lên bàn nhỏ, gọi Cố Gia Duệ ra ăn, sau đó nói với Tưởng Hạo: "Hai người bây giờ đang bị cơn tức giận điều khiển, đều ngủ chung một giường, cần gì phải như vậy?"
Tưởng Hạo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêng đầu qua.
"Đã muộn như vậy rồi, Lý Kha đi ra ngoài một mình cũng không an toàn," Dư Bảo Nguyên khuyên bảo, "Cho dù trước đó có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng nên đưa người về trước, sau đó thì từ từ nói chuyện, đừng làm mọi chuyện rối thêm nữa, hai người các anh không hòa thuận, tôi cũng không an lòng."
Tưởng Hạo ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Nhưng Dư Bảo Nguyên lại phát hiện ra những ngón tay không ngừng gõ của hắn, nội tâm hắn, không hề an ổn.
Phải nói là, rất hỗn loạn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cuối cùng Tưởng Hạo chịu không nổi nữa, đứng dậy sải bước ra ngoài.
Cố Phong nhìn bóng dáng Tưởng Hạo biến mất tại chỗ góc khuất, liền kéo Dư Bảo Nguyên qua: "Nếu chuyện này cứ tiếp diễn như vậy, hai người bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Có lẽ là không," Dư Bảo Nguyên cúi đầu nhìn vào mắt Cố Phong, cười nói, "Nhìn hai người chúng ta đi, lần trước cũng có vài lần còn ác liệt hơn hai bọn họ, nhưng không phải chúng ta đều ổn sao?"
Cố Phong xoa tay Dư Bảo Nguyên, đặt ở bên môi hôn một cái: "Tối nay cho Duệ Duệ đi ngủ sớm một chút."
Dư Bảo Nguyên đương nhiên biết Cố Phong có ý gì.
Mặt cậu hơi đỏ lên, nhưng sau đó lấy lại được bình tĩnh, cười thâm sâu nói với Cố Phong: "Cũng được đấy, anh giúp Duệ Duệ làm bài tập về nhà trước đi, sau đó hẵng nói."
Cố Phong nghe xong, lập tức đứng dậy, đi đến bên Cố Gia Duệ đang hútmì, "Con trai, không ăn không ăn nữa, làm bài tập đi!"
Cố Gia Duệ đặt đũa xuống: "Daddy, còn chưa đến giờ làm bài tập mà."
"Hôm nay phải hoàn thành sớm," Cố Phong nói, "Bởi vì hôm nay daddy và ba có việc rất quan trọng phải làm, không thể ở cùng con đến khuya, con phải đi ngủ sớm hơn, hiểu không?"
Cố Gia Duệ chớp chớp mắt: "Chuyện quan trọng gì?"
"Là......" Cố Phong cau mày, nghĩ xem nên bịa cớ gì để cho qua chuyện.
"Là chuyện quan trọng giống hôm qua sao? Hay là giống hôm kia, hôm kía, hôm kía kía?" Cố Gia Duệ phàn nàn, "Daddy, daddy với ba có thật nhiều việc quan trọng."
Dư Bảo Nguyên suýt nữa bật cười.
Ông bố Cố Phong này, không cả tìm được lí trấu.
Mặt Cố Phong tối sầm lại, kéo Cố Gia Duệ vào phòng làm việc nhỏ: "Được rồi, con ngoan ngoãn làm bài tập về nhà trước, lấy hết sách bài tập ra, sổ liên lạc gia đình đâu? Bút, bút để ở đâu rồi......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook