Rất nhanh.
Một người đàn bà ăn mặc lòe loẹt, tuổi trạc ngũ tuần đi ra.
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tần thiếu gia."
"Thiếu gia đã lâu không đến, các cô nương nhớ thiếu gia lắm."
Tú bà nhìn thấy Tần Dương, cười càng vui vẻ hơn.
Tần Dương nhìn thấy nụ cười nhiệt tình của tú bà, hơi sửng sốt.
Trong trí nhớ của hắn, Hương Hoa Lâu là nơi mà ngay cả tiền thân cũng không đủ tiền tiêu, rất ít khi đến.
Tú bà này còn có thể nhớ mình, chỉ có thể nói là trí nhớ rất tốt.
Tần Dương không đổi sắc mặt, nhẹ giọng nói: "Tú bà, ngươi còn nhớ người huynh đệ kia của ta không?"
"Thiếu gia có nhiều bằng hữu, làm sao ta biết là ai?"
Tú bà nói năng rất khéo léo.
"Tất nhiên là Lý Bát Lĩnh."
"Lần trước hắn đến Hương Hoa Lâu, nói là phòng Xuân Lan Viện không tệ."
"Tối nay ta muốn đặt phòng đó."
Tần Dương mỉm cười.
Ánh mắt tú bà lóe lên vẻ kinh hoàng.
Nàng cố ổn định lại tinh thần, khôi phục nụ cười: "Tần thiếu gia, thiếu gia đến thật không đúng lúc, Xuân Lan Viện đã có người đặt từ tối qua rồi."
"Hay là ta sắp xếp cho thiếu gia phòng Hạ Cúc Viện nhé."
Tần Dương cười mà như không cười: "Là ai đặt, ngươi nói ra xem."
"Tên khách nhân này chúng ta thật sự không tiện tiết lộ."
Tú bà lắc đầu.
"Được thôi."
"Vậy thì đặt cho ta phòng Hạ Cúc Viện."
Tần Dương không dây dưa nữa, trực tiếp đặt một nén bạc, đứng dậy bỏ đi.
Tú bà thấy tiền sáng mắt, vui mừng khôn xiết tiễn Tần Dương ra cửa.
Tần Dương không ngoảnh lại mà rời khỏi Hương Hoa Lâu.
Hắn xác định Hương Hoa Lâu này chắn chắn có vấn đề, chỉ là tú bà đã giấu mình rất nhiều thứ.
Hôm nay trời còn sớm, Tần Dương trực tiếp trở về Tần phủ, tiếp tục tu luyện Phá Quân Đao Pháp và Hỗn Nguyên Nhất Khí Tráo.
Một ngày khổ tu.
Mặt trời lặn, trời tối.
Tần Dương mặc trang phục bó sát, đi về phía Hương Hoa Lâu.
Sau khi màn đêm buông xuống, đèn lồng sáng lên, nhìn từ xa, Hương Hoa Lâu sáng rực rỡ, vô cùng bắt mắt.
Trước cửa xe ngựa như nước chảy, vô cùng náo nhiệt.
Đối với những quan lại, thế gia ở Lâm Giang thành mà nói, đây là một trong số ít nơi giải trí vào ban đêm.
Tú bà ăn mặc lòe loẹt, đứng ở cửa không ngừng chào đón khách nhân.
Thấy Tần Dương tới, nàng cũng vô cùng nhiệt tình đi tới.
Những người đến tiêu tiền ở Hương Hoa Lâu đủ mọi loại thành phần, tin tức hỗn tạp.
Nàng cũng biết đôi chút về chuyện của Tần Dương.
Trong tình cảnh cha mất tích, hắn có thể xoay chuyển tình thế, đánh tan Song Xà Bang thế tới hung hăng.
Với loại nhân vật này, nàng đương nhiên không dám chậm trễ.
"Tần thiếu gia, sao lại chỉ có một mình vậy?" Tú bà cười ha hả hỏi.
"Làm sao, một mình thì không được đến đây à?" Tần Dương hỏi ngược lại.
"Đương nhiên không phải rồi."
"Hạ Cúc Viện đã chuẩn bị xong cho thiếu gia rồi."
"Không biết thiếu gia muốn chọn cô nương nào?"
Tú bà cười nói.
"Ta muốn nghe đàn."
"Sắp xếp cho ta một cô nương nào đàn hay một chút."
Tần Dương tùy ý nói.
Hắn không quên mục đích ban đầu của bản thể.
"Được ngay."
"Những cô nương ở đây của ta, người nào cũng đàn hay, đảm bảo thiếu gia hài lòng."
Tú bà cười khoa trương nói.
Nàng bảo một tai sai dẫn đường cho Tần Dương, còn mình thì đi tiếp đón những vị khách quý khác.
Đi qua đại sảnh, tới hậu viện, rõ ràng nơi này thanh tĩnh hơn nhiều.
Tên hầu dẫn Tần Dương đi qua mấy gian viện nhỏ, cuối cùng dừng bước trước một gian viện nhỏ tinh xảo.
Tần Dương trực tiếp bước vào trong.
Vài nha hoàn đã chờ sẵn từ lâu, rót trà, đưa nước, bóp chân, day vai cho Tần Dương.
Tần Dương cũng không phản kháng, dường như có một bản năng nào đó được kích hoạt, trông hắn rất hưởng thụ.
Không lâu sau, có người mang rượu và đủ loại món ăn ngon lên.
Một cô nương xinh đẹp, dáng người mảnh mai, bước chân uyển chuyển, chậm rãi đi vào.
"Nô gia Dao Cúc, gặp qua Tần thiếu gia."
"Ha ha, đàn cho ta nghe." Tần Dương cười lớn.
Dao Cúc khẽ gật đầu, đi đến ngồi trước đàn cổ trong phòng, những ngón tay đặt lên dây đàn, khẽ gảy, miệng hát những giai điệu vui tươi.
Vài nha hoàn cũng đi đến trước mặt Tần Dương, không ngừng nhảy múa.
Tần Dương có hứng thú nhìn, cầm lấy bình rượu, tự rót tự uống.
Dao Cúc này đàn đúng là không tệ, khiến lòng người ngứa ngáy, nghĩ ngợi lung tung.
Sau vài bản nhạc, Tần Dương bảo các nha hoàn lui ra.
Dao Cúc cũng hiểu ý, đi đến bên cạnh Tần Dương.
"Dao Cúc, nghe nói Xuân Lan Viện của các ngươi xảy ra chuyện lạ rồi."
Tần Dương vừa nhai đậu phộng vừa tùy tiện nói.
"Tần thiếu gia nghe ai nói vậy?"
"Sao ta lại không nghe thấy chuyện này."
Dao Cúc hơi lắc đầu.
Nhưng Tần Dương chỉ cần nhìn ánh mắt lảng tránh của nàng là biết nàng đang nói dối.
Hắn mỉm cười, lấy ra một tờ ngân phiếu.
"Chuyện này bên ngoài đều đồn cả rồi, có gì mà không thể nói?"
Thấy tờ ngân phiếu này, vẻ mặt Dao Cúc hơi động, cẩn thận cất đi.
"Công tử, không phải nô gia cố ý giấu diếm công tử."
"Chỉ là tú bà không cho chúng nô gia nói ra ngoài."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook