Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có cách nào, cả nhà đều dựa vào ta chống đỡ."
"Đâu như ngươi rảnh rỗi lắm vậy."
"Cũng đúng, giờ ngươi đã là trụ cột của Tần gia rồi."
"Có tin tức gì về Tần bá phụ không?"
Lý Bát Lĩnh nhỏ giọng hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Tần Dương khẽ thở dài: "Ta đã tìm rất nhiều hiệp khách giang hồ đi điều tra, vẫn không có kết quả."
"Không sao, Tần bá phụ là người tốt ắt sẽ được trời phù hộ, nhất định sẽ không sao."
Lý Bát Lĩnh chỉ có thể nói vậy.
"Đúng rồi, nghe nói nhà ngươi đã chuyển vào nội thành."
"Cảm giác thế nào?"
Tần Dương chuyển chủ đề.
"Cũng bình thường thôi, trước kia ở ngoại thành, ta có thể ngang dọc."
"Giờ ở nội thành, bất kỳ ai đến cũng có thể bóp chết ta, chỉ còn cách rụt đầu."
"Nhưng mà ngoại thành đúng là quá hỗn loạn."
"Ngươi cũng chú ý một chút."
Lý Bát Lĩnh bất đắc dĩ thở dài.
Hai người trò chuyện một lúc, Lý Bát Lĩnh mới cáo từ rời đi.
Hắn vừa đi, bang chủ Bạch Giang Bang La Kiến cũng đến bái phỏng.
Tần Dương và La Kiến trò chuyện lâu hơn một chút.
Đối với tình hình bây giờ của Lâm Giang Thành, chắn chắn La Kiến là người giang hồ sẽ biết được nhiều thông tin cụ thể hơn.
"Tần thiếu gia, bây giờ Lâm Giang Thành đúng là ngày càng hỗn loạn."
"Ngay cả Bạch Giang Bang chúng ta cũng thường xuyên gặp phải một số nổi loạn của người dân phản đối, thường xuyên xảy ra xung đột."
La Kiến nhắc đến chuyện này cũng thở dài.
Bạch Giang Bang của bọn hắn trong hoàn cảnh như vậy ở Lâm Giang Thành đã thuộc loại bang phái tương đối có nguyên tắc, không chiếm đoạt quá nhiều của người dân bình thường, chỉ thu một số tiền phí bảo kê.
Trong tình huống như vậy mà người dân vẫn nổi loạn, chỉ có thể nói ngoại thành giờ đây thực sự sắp rơi vào hỗn loạn triệt để.
"Theo lẽ thường, người dân bình thường không thể nào là đối thủ của các ngươi."
Tần Dương cau mày nói.
Một võ giả Ngưng Kình có thể đối phó với mười tráng hán cường tráng.
Huống chi những người dân nổi loạn chắn chắn là những người tương đối nghèo khổ, thậm chí còn không đủ ăn.
Sao lại có gan chống lại bang phái chứ?
"Đây chính là chỗ kỳ quái của sự việc, trong số những người dân nổi loạn đó, sẽ có võ giả ẩn núp trong đó chờ cơ hội đánh lén."
"Ta cũng không biết những võ giả này từ đâu đến."
La Kiến thở dài nói.
"Ý ngươi là, đằng sau có người hỗ trợ những người dân nghèo khổ này nổi loạn."
Tần Dương suy tư.
"Ta cũng có cảm giác như vậy."
"Nhưng sau khi điều tra, lại không phát hiện ra gì bất thường."
"Những võ giả đó quá bí ẩn, ra tay xong là biến mất ngay."
La Kiến khá bất đắc dĩ.
"Chẳng lẽ, là những tên đó đang ngấm ngầm làm loạn?"
Tần Dương nhớ đến tổ chức tà giáo mà mình từng phát hiện trước đó.
Động loạn.
Từ sau vụ giết người cướp của lần trước, hắn không còn liên lạc gì với tà giáo này nữa, cũng không muốn có liên quan.
Dù sao không chọc đến hắn, tiền vốn và lãi cũng đã thu hồi đủ, hắn cũng không muốn quan tâm quá nhiều.
"Thiếu gia!"
"Lai Phúc Tửu Lâu xảy ra chuyện rồi."
Tiền Hải người chưa đến, giọng nói to đã truyền vào.
Tần Dương sửng sốt: "Ta mới cho hai hộ vệ đi theo Hồ chưởng quỹ đến tửu lâu, sao lại xảy ra chuyện được?!"
Tiền Hải vội vàng bước vào, cũng không buồn chào hỏi La Kiến, nhanh chóng nói: "Không rõ tình hình, nhưng nghe nói xảy ra một cuộc động loạn rất nghiêm trọng."
"Có lẽ lại là những người dân đó nổi loạn." La Kiến trầm giọng nói.
"Bất kể thế nào, cứ qua đó xem đã."
"Tiền bá ở lại Tần phủ trấn thủ, ta và La bang chủ qua đó xem."
Tần Dương sắc mặt nghiêm trọng.
Hai người nhanh chóng rời khỏi Tần phủ, hướng đến Lai Phúc Tửu Lâu.
Lúc này, Lai Phúc Tửu Lâu hỗn loạn một mảnh.
Lều cháo dựng trước cửa đã bị người ta lật đổ, cháo trắng đổ đầy đất.
Một số người dân nổi loạn vẻ mặt điên cuồng liên tục đập phá tửu lâu.
Bọn hắn cầm theo gậy gộc, thậm chí còn có cả cuốc, xẻng... đều là những dụng cụ nông nghiệp.
Còn có một số kẻ thừa nước đục thả câu đang cướp đồ.
Tiền đã bị cướp sạch, ghế bàn, một số nguyên liệu...
Như thể muốn dọn sạch tửu lâu vậy.
Người của Bạch Giang Bang cũng ở gần đó, nhưng bọn hắn chỉ có hơn hai mươi người, nhìn thấy đám người nổi loạn hỗn loạn đông đảo như vậy, cũng không dám lộ diện.
"Chính là tên này khiến chúng ta không có đường sống, bọn hắn ngày nào cũng ăn ngon mặc đẹp, còn chúng ta thì ngay cả một bữa no cũng không có!!"
"Còn giả vờ quan tâm phát cháo cho chúng ta nữa!"
Trên tầng ba cao nhất của Lai Phúc Tửu Lâu, một gã nam tử thô lỗ đẩy Hồ chưởng quỹ ra.
"Ư ư ư"
Hồ chưởng quỹ bị trói cả hai chân, miệng cũng bị bịt, giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
Hắn cảm thấy mình quá oan ức.
Hắn chỉ là một chưởng quầy tửu lâu lương thiện, sao có thể khiến các người không có cơm ăn được.
Nhưng những người dân nổi loạn dưới kia đã trở nên không thể lý giải.
"Giết chết hắn!!!"
"Giết chết hắn!!!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook