"Vậy thì tốt. Cha ta gặp biến cố, bị thương nặng, hiện không thể ra tay."

"Chỉ dựa vào mình ta e rằng không phải là đối thủ của Thẩm Thanh, đành phải bán hết gia sản, rời khỏi Lâm Giang Thành thôi."

"May mà tên Thẩm Thanh này nhát gan, trước đây bị ta đánh tận cửa mà không dám ra tay, nếu không thì làm sao có thể kéo dài thời gian lâu như vậy."

Là giọng của Tần Dương.

"Vậy bao giờ thì đi?" Tiền Hải hỏi.

"Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, phải tranh thủ lúc Thẩm Thanh chưa kịp phản ứng."

"Tối nay chúng ta sẽ rời khỏi Lâm Giang Thành ngay trong đêm, đến quận thành."

"Chỉ mang theo vài tên hộ vệ, còn gia đinh và thị nữ thì để lại Tần phủ thôi."

Giọng của Tần Dương rất gấp gáp.

"Được rồi, ta sẽ về sắp xếp ngay."

Tiền Hải nghiêm nghị nói.

Núp trong góc, Tôn Nhị Hổ nắm chặt tay.

"Thì ra là vậy!"

"Là ta nghĩ nhiều rồi!"

"Cái gọi là kế hoạch của Tần Đông Thăng và Tần Dương, thực ra là bán hết gia sản, rời khỏi Lâm Giang Thành!"

Tôn Nhị Hổ hiểu ra.

Hắn vội vàng rời khỏi góc vườn.

Tin tức này quá quan trọng, hắn phải nhanh chóng tìm cách báo cho Thẩm Thanh mới được.

Trong tiểu viện.

Tiền Hải lại quay trở lại.

Hắn cười khổ: "Thiếu gia, sau này có chuyện gì muốn nói, ngươi báo trước cho ta một tiếng."

"Ta già rồi, đầu óc không còn nhanh nhạy nữa."

Tần Dương mỉm cười: "Tiền bá càng già càng dẻo dai, sao lại thế được?"

"Vậy lần này ngươi muốn làm gì?" Tiền Hải biết Tần Dương tìm mình diễn kịch, chắn chắn là có kế hoạch.

"Tối nay cứ làm như vậy." Tần Dương kể cho Tiền Hải nghe kế hoạch của mình.

Tổng bộ của Song Xà Bang.

Thẩm Thanh nhìn tờ giấy mà Tôn Nhị Hổ sai người đưa đến, liên tục nói: "Tốt! Tốt! Tốt!"

"Bang chủ cao hứng như thế vì chuyện gì vậy?"

Giang Mân thắc mắc.

"Ngươi xem này."

"Cuối cùng thì Tôn Nhị Hổ cũng truyền tin tốt đến cho ta."

Thẩm Thanh đưa tờ giấy cho Giang Mân.

Giang Mân xem xong, sắc mặt biến đổi.

"Những ngày này ta vẫn nghi ngờ, rõ ràng biết ta sẽ không mắc mưu, tại sao Tần Đông Thăng vẫn không xuất hiện để ổn định nhân tâm. ta định phái người đi dò xét lại."

"Nhưng tờ giấy này xuất hiện lại giải tỏa được nghi ngờ của ta."

"Hóa ra mọi chuyện đều là do chúng ta hiểu lầm."

"Tần Đông Thăng bị thương nặng, căn bản không dám xuất hiện."

"Những ngày này Tần gia vẫn đang bán hết gia sản, muốn rời khỏi Lâm Giang Thành ngay trong đêm."

Thẩm Thanh rất phấn khích.

Triệu Mông Trang cũng xem xong tờ giấy, cười dữ tợn: "Bang chủ, tối nay chúng ta diệt sạch Tần gia!"

"Mẹ kiếp, khiến chúng ta nơm nớp lo sợ lâu như vậy, tối nay ta nhất định phải chặt đầu tên Tần Dương kia!"

Những ngày này, sĩ khí của Song Xà Bang sa sút, thậm chí còn bị một số bang phái lân cận cười nhạo, khiến Triệu Mông Trang rất bực bội.

"Bang chủ, có cần xác nhận lại trước không?" Giang Mân do dự.

Trực giác trời sinh của nữ nhân khiến nàng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Ta thấy không cần. Lời giải thích này không có lỗ hổng nào."

Thẩm Thanh lắc đầu.

Giang Mân im lặng.

Nàng cũng không tìm ra được lý do để phản bác.

"Giang đường chủ, thời cơ không thể bỏ lỡ, qua đêm nay, Tần Dương sẽ mang theo tiền của Tần gia bỏ trốn mất."

Triệu Mông Trang có chút không hài lòng, cảm thấy Giang Mân quá thận trọng.

"Được rồi." Giang Mân bất đắc dĩ gật đầu.

"Vậy thì tối nay."

"Diệt sạch người trong Tần phủ!"

Thẩm Thanh nở nụ cười độc ác.

Đêm xuống.

Một chiếc xe ngựa cùng vài con ngựa rất nhanh từ Tần phủ xuất phát, phi như bay, hướng về phía quận thành.

Trong xe ngựa, đặt hai chiếc rương gỗ lớn, Tần Dương và Tôn Nhị Hổ ngồi đối diện nhau.

Tiền Hải dẫn theo các hộ vệ còn lại cưỡi ngựa phi như bay.

"Nhị Hổ, ngươi vào Tần gia của ta từ khi nào?"

Tần Dương có vẻ thấy buồn chán, tùy ý hỏi.

"Thiếu gia, khoảng ba năm trước."

"Lúc đó ta từ Bắc Mãn Châu chạy nạn đến, may nhờ gia chủ thu lưu, cho ta một miếng cơm ăn."

Tôn Nhị Hổ tỏ ra biết ơn.

"Như vậy xem ra cha ta cũng là người không biết nhìn người."

"Cứu tên bạch nhãn lang về nuôi."

Tần Dương mỉm cười.

Trong nháy mắt.

Thời gian trong xe ngựa như ngừng lại.

Bởi vì biểu cảm của Tôn Nhị Hổ như bị đóng băng.

Mãi đến ba bốn giây sau, hắn mới miễn cưỡng cười: "Tần thiếu gia, lời này của ngươi có ý gì?"

"Không hiểu sao?"

"Báo tin cho Song Xà Bang, kiếm được không ít tiền a?"

Tần Dương vẫn giữ nụ cười.

Nhưng nụ cười này rơi vào mắt Tôn Nhị Hổ, lại kinh khủng đến đáng sợ.

Hắn đã từng tận mắt chứng kiến tại Lai Phúc tửu lâu, Tần Dương chính là giữ nụ cười như vậy, đập nát đầu một người.

Tôn Nhị Hổ toát mồ hôi lạnh, hắn cũng không quan tâm mình bị lộ từ lúc nào.

Phịch.

Hắn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tần Dương.

"Thiếu gia, thiếu gia!"

"Là ta không đúng, ta đã thua rất nhiều tiền bên ngoài."

"Ta cũng không còn cách nào khác a."

Tôn Nhị Hổ điên cuồng dập đầu trước mặt Tần Dương.

"Đứng dậy nói chuyện trước đã."

Tần Dương có vẻ hơi mềm lòng, đứng dậy định kéo Tôn Nhị Hổ đứng lên.

Ngay lúc hắn đứng dậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương