Ta Rất Mỹ Vị
-
Chương 43
Hạ Thì mời Chu Anh ngồi xuống sô pha, rót trà cho cô ta: “Cơ thể em thế nào rồi, đã khỏe lại chưa?”
Chu Anh nơm nớp lo sợ gật đầu: “Cảm ơn chị dâu, đã khá hơn nhiều rồi.”
Hạ Thì hứng thú bừng bừng nói: “Vậy hôm nay em muốn chơi cái gì?”
Chu Anh: “…”
Chu Anh: “Chúng ta cứ ngồi tâm sự đi…”
Cô ta muốn khóc quá, cô ta có thể chơi gì với chị dâu chứ, chơi cái gì cô ta cũng chơi không nổi!
“A Anh thật đúng là điềm đạm.” Hạ Thì uống ngụm trà.
Chu Anh thấy cô nói chuyện thì không nhịn được dịch sang bên cạnh, nhưng bên cạnh lại là Tiểu Tiểu, đang say mê chơi trò chơi trên điện thoại.
Hạ Thì hoàn toàn coi em họ mình là không khí, không thèm để ý cậu ta đang làm gì, hỏi: “Đúng rồi, người bạn trai lúc trước của em đâu? Còn yêu nhau không?”
Chu Anh sửng sốt, bạn trai đã sớm bị cô ta quẳng ra sau đầu rồi: “Vẫn chưa liên lạc với nhau.”
Hạ Thì: “Vì sao, không phải em rất thích sao? Còn cố ý bắt vệ sĩ rời đi?”
Chu Anh đỏ mặt: “Đừng nói nữa, khi đó là em nhất thời ngu ngốc, khi em bị trói đi, rắm anh ta cũng không dám đánh, em còn cần loại bạn trai này làm gì, can đảm đứng ra bảo vệ em cũng không có.”
Hạ Thì có vẻ không đồng ý: “Em có thể bảo vệ bạn trai mà, yếu đuối chút có gì không tốt.”
Chu Anh: “…”
Rất tốt, Chu Anh cảm thấy chắc cũng chỉ có Hạ Thì mới thờ phụng lý luận này, lúc anh họ cô ta ở bên Hạ Thì chắc cũng thuộc dạng yếu đuối.
Hạ Thì hơi đắc ý nói: “Ví dụ như, trước kia chị viết tiểu thuyết tình yêu, rất nhiều nam chính đều rất yếu đuối, nhưng họ cũng rất hạnh phúc.”
Chu Anh nghi ngờ Hạ Thì viết thể loại nữ tôn, điểm này phù hợp logic: “Tuy là vậy, nhưng em cảm thấy, anh ta không hề quan tâm em, có lẽ cũng không thích em, nên chẳng có gì đáng để ở bên nhau nữa.”
Lần này Hạ Thì chần chờ trong chốc lát rồi mới nói: “Vậy hả…”
Chu Anh: “Vâng…”
Suy nghĩ nửa ngày, Hạ Thì đã hiểu rõ một lý luận, khó hiểu nói: “Cho nên, em muốn cậu ta phải bỏ ra ngang em đúng không?”
Chu Anh yếu ớt nói: “Không phải mọi người đều thế sao…”
Hạ Thì: “Ồ, loài người ai cũng vậy à, ngại quá, chị mất trí nhớ, không nhớ rõ lắm.”
Chu Anh: “…”
Chu Anh muốn khóc, cô ta cũng không hề muốn thảo luận vấn đề này đâu, cái gì mà loài người bọn em…
Hạ Thì như suy tư gì đó: “Chị học được rồi, nhưng, chị không có gì cho a Sâm phát huy, cho nên vẫn thôi đi.” Cô không thể bắt Chu Sâm thích ăn và đùa bỡn giống cô, hơn nữa cô thấy tiểu thuyết của mình đáng để tham khảo hơn.
Chu Anh miễn cưỡng cười một cái: “Chị vui vẻ là được…”
…
Chu Anh như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cô ta bắt đầu hối hận bản thân đã yêu cầu ngồi xuống nói chuyện, ở chung trong một không gian yên tĩnh như này, nên làm việc gì phân tán lực chú ý thì hơn. Bây giờ, cô ta cảm thấy Hạ Thì đang quan sát cô ta.
“Chị dâu… Chúng ta ra ngoài đi.” Chu Anh nhỏ giọng nói.
Hạ Thì kinh ngạc nói: “Em lại muốn đi chơi hả?”
Chu Anh: “Nếu chị không muốn thì thôi…”
“Không đâu, chị muốn, chị cũng không có việc làm.” Hạ Thì đứng lên: “Chị đi thay quần áo, còn nữa, Tiểu Tiểu, cậu theo chúng tôi ra ngoài hay là ở nhà?”
Tiểu Tiểu lập tức đứng lên: “Tôi ra ngoài với ngài!”
“Được.” Hạ Thì lên lầu thay quần áo.
Tiểu Tiểu yên lặng, đi đến ngồi cạnh Chu Anh, hỏi cô ta: “Cô là em gái của Chu Sâm đúng không?”
Chu Anh dịch sang bên cạnh: “Đúng, đúng vậy.”
Tiểu Tiểu lại ghé sát vào, cười hiền lành: “Vậy chị có biết anh cô và chị tôi ở bên nhau như thế nào không?”
Chu Anh không biết cậu ta có ý gì, cảm thấy vẻ mặt người này quá kỳ lạ, nhưng cô ta không còn đường lui, nửa người trên hơi ưỡn ra, cẩn thận nói: “Làm mối thì phải.”
Nếu hai người thật sự là ở bên nhau?
“Làm mối?” Tiểu Tiểu trừng mắt: “Làm mối là cái gì?”
Chu Anh: “… Phải giải thích thế nào dây, tóm lại hai người họ được người quen giới thiệu, sau khi tìm hiểu nhau, cảm thấy không tồi nên ở bên nhau… Chắc vậy.”
Dù sao quá trình không sai, còn cái gì mà Chu Sâm cảm thấy thịt Hạ Thì ngon, Hạ Thì cảm thấy thịt Chu Sâm ngon… thì không cần phải nói ra.
Tiểu Tiểu: “Quá trình kỹ càng tỉ mỉ thì sao? Sao lại cảm thấy không tồi, chị tôi cảm thấy anh ta không tồi chỗ nào?”
Ngoài thịt ngon ra rốt cuộc người này không tồi chỗ nào? Cậu ta rất muốn biết Chu Sâm có hương vị thế nào.
Chu Anh: “Tôi cũng không biết!”
Tiểu Tiểu: “Sau đó thì sao?”
Chu Anh mờ mịt nói: “Sau đó không phải chị dâu mất trí nhớ sao? Nhưng họ cũng không chia tay.”
Tiểu Tiểu đảo mắt, có vẻ rất tức giận.
Cậu ta cảm giác không đúng, sau khi tìm hiểu cảm thấy không tồi? Đại nhân chỉ biết sau khi tìm hiểu cảm thấy ngon, trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám, Chu Sâm này vậy mà không chết, không chừng đã dùng thủ đoạn gì, sinh hoạt trong xã hội loài người quả nhiên có quá nhiều ý xấu!
Rất đáng tiếc, vì bị Hạ Thì uy hiếp, Tiểu Tiểu không dám buông lời gièm pha, chỉ có thể thầm hận trong lòng.
…
Hạ Thì thay quần áo đeo túi, ba người cùng nhau ra cửa.
Vì Hạ Thì mất trí nhớ nên Chu Anh tự lái xe, cô ta cố ý chạy đến gần công ty Chu Sâm, sau đó như bừng tỉnh, nói: “Chị dâu, hình như vừa đi ngang qua công ty anh Sâm, có muốn vào gặp anh ấy không?”
Cô ta nghĩ kỹ rồi, vừa đi lên, cô ta sẽ lấy cớ trốn, Hạ Thì và Chu Sâm ở bên nhau chắc chắn không hơi đâu quan tâm cô ta nữa.
Hạ Thì vui vẻ đồng ý: “Được.”
Chu Anh dừng xe, cùng Hạ Thì và Tiểu Tiểu vào công ty.
Lúc đi vào thu hút rất nhiều ánh mắt, vốn dĩ Chu Anh và Hạ Thì đã rất được mọi người để ý, hình thể của Tiểu Tiểu càng khó gặp, cho nên dọc đường đi mọi người đều liếc mắt nhìn họ.
Mọi người nghĩ thầm, boss ở nhà với bạn gái một thời gian, vừa mới đi làm lại, không ngờ bạn gái lại lập tức tới thăm, thật đúng là gắn bó keo sơn mà!
Chu Anh gọi điện thoại cho Chu Sâm: “Anh, em và chị dâu đi dạo phố, đi ngang chỗ anh, bây giờ đi lên thăm anh đây.”
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm vất vả lắm mới được quay lại công ty, Chu Anh lập tức đưa Hạ Thì tới cho cho anh, anh cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Tuy trước kia Hạ Thì đã tới, nhưng sau khi mất trí nhớ thì đây đúng là lần đầu tiên, cô tò mò đánh giá khắp nơi, cũng nhìn lại những ánh mắt đang thăm dò nghiên cứu kia.
Trong thang máy, Tiểu Tiểu báo cáo với Hạ Thì: “Chị, bạn trai nuôi toàn những thứ không thể ăn…” Vừa rồi cậu ta đã quan sát, nếu ở Nam Sơn thì ngay cả một người đủ tư cách cũng không có, loài người thật là càng ngày càng khó ăn.
Chu Anh hoảng sợ nhìn họ: “…”
Hạ Thì: “Ừ, biết rồi.”
Tiểu Tiểu oán giận: “Quá không công bằng, anh ta không xứng với chị.”
Chu Anh: Ý gì? Nhân viên không thể ăn nên không xứng?? Nhà anh nuôi ăn ngon thì thế nào?
Hạ Thì rụt rè nói: “Không sao, chị không để bụng chuyện đó.”
Lại nói dối, đại nhân nói dối không chớp mắt.
Tiểu Tiểu nghĩ thầm, sao đại nhân lại không để bụng chuyện trong nhà có bao nhiêu đồ ăn ngon. Trước kia có một con dị thú xông nhầm vào rồi ăn mất mấy con dị thú nhỏ cô đang nuôi, sau khi cô trở về xem sổ sách, điên lên kêu gào thảm thiết.
Một năm trôi qua, cô vẫn giữ nguyên nghị lực và lòng báo thù mạnh mẽ, đánh hơi ngửi hơi thở gần như không còn nữa kia, đuổi giết con dị thú đó…
Càng đừng nói mỗi lần xem sổ sách, đại nhân sẽ đặc biệt vui vẻ, không tự giác lộ ra nụ cười.
Nhưng dù thế nào, bên ngoài tỏ ra không để bụng là không để bụng, chỉ có thể nói, là do Chu Sâm sai! Tên này thật may mắn!
…
Ba người tới tầng làm việc của Chu Sâm, Liễu trợ lý đã đứng ở cửa thang máy, cung kính nghênh đón họ đi vào. Trước đó Liễu trợ lý đã được dặn dò, thái độ đối xử với Hạ Thì gần như còn cung kính hơn với Chu Sâm.
Liễu trợ lý không hiểu vì sao, sau đó anh ta nghĩ, đây là cảnh giới bị vợ quản nghiêm nhất rồi.
Hạ Thì vừa thấy Chu Sâm đã đánh đu trên người anh hôn một cái, lúc này cửa còn chưa đóng, bên ngoài mọi người ai cũng ngẩng cổ hóng hớt.
Hạ Thì hôn xong còn ôm mặt Chu Sâm hỏi: “Nhớ em không?”
Liễu trợ lý, Chu Anh, Tiểu Tiểu: 0.0
Chu Sâm: “…”
Hạ Thì không cho kháng cự nói: “Mau nói nhớ không?”
Chu Sâm quẫn bách, né tránh ánh mắt cô: “… Buổi sáng chúng ta mới xa nhau.”
Hạ Thì: “Em nhớ anh, trong nhà toàn mùi của anh…”
Cô nói xong còn hít hít cái mũi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Chu Sâm: “…Ừ.”
Liễu trợ lý nổi da gà khắp người, ra vẻ không nghe thấy gì, từ từ lui ra ngoài, cảm giác bị đôi yêu nhau làm quắn quoéo - đặc biệt một trong số đó còn là ông chủ mình, cảm giác này càng chua - rất lâu vẫnkhông hết chua…
Chu Anh thông cảm nhìn Chu Sâm, đồng cảm như chín bản thân cũng bị.
Tiểu Tiểu nói thầm: “Cũng có mùi của tôi nữa.”
Chu Sâm: “…”
May mắn Liễu trợ lý không nghe thấy câu này.
Chu Anh nơm nớp lo sợ gật đầu: “Cảm ơn chị dâu, đã khá hơn nhiều rồi.”
Hạ Thì hứng thú bừng bừng nói: “Vậy hôm nay em muốn chơi cái gì?”
Chu Anh: “…”
Chu Anh: “Chúng ta cứ ngồi tâm sự đi…”
Cô ta muốn khóc quá, cô ta có thể chơi gì với chị dâu chứ, chơi cái gì cô ta cũng chơi không nổi!
“A Anh thật đúng là điềm đạm.” Hạ Thì uống ngụm trà.
Chu Anh thấy cô nói chuyện thì không nhịn được dịch sang bên cạnh, nhưng bên cạnh lại là Tiểu Tiểu, đang say mê chơi trò chơi trên điện thoại.
Hạ Thì hoàn toàn coi em họ mình là không khí, không thèm để ý cậu ta đang làm gì, hỏi: “Đúng rồi, người bạn trai lúc trước của em đâu? Còn yêu nhau không?”
Chu Anh sửng sốt, bạn trai đã sớm bị cô ta quẳng ra sau đầu rồi: “Vẫn chưa liên lạc với nhau.”
Hạ Thì: “Vì sao, không phải em rất thích sao? Còn cố ý bắt vệ sĩ rời đi?”
Chu Anh đỏ mặt: “Đừng nói nữa, khi đó là em nhất thời ngu ngốc, khi em bị trói đi, rắm anh ta cũng không dám đánh, em còn cần loại bạn trai này làm gì, can đảm đứng ra bảo vệ em cũng không có.”
Hạ Thì có vẻ không đồng ý: “Em có thể bảo vệ bạn trai mà, yếu đuối chút có gì không tốt.”
Chu Anh: “…”
Rất tốt, Chu Anh cảm thấy chắc cũng chỉ có Hạ Thì mới thờ phụng lý luận này, lúc anh họ cô ta ở bên Hạ Thì chắc cũng thuộc dạng yếu đuối.
Hạ Thì hơi đắc ý nói: “Ví dụ như, trước kia chị viết tiểu thuyết tình yêu, rất nhiều nam chính đều rất yếu đuối, nhưng họ cũng rất hạnh phúc.”
Chu Anh nghi ngờ Hạ Thì viết thể loại nữ tôn, điểm này phù hợp logic: “Tuy là vậy, nhưng em cảm thấy, anh ta không hề quan tâm em, có lẽ cũng không thích em, nên chẳng có gì đáng để ở bên nhau nữa.”
Lần này Hạ Thì chần chờ trong chốc lát rồi mới nói: “Vậy hả…”
Chu Anh: “Vâng…”
Suy nghĩ nửa ngày, Hạ Thì đã hiểu rõ một lý luận, khó hiểu nói: “Cho nên, em muốn cậu ta phải bỏ ra ngang em đúng không?”
Chu Anh yếu ớt nói: “Không phải mọi người đều thế sao…”
Hạ Thì: “Ồ, loài người ai cũng vậy à, ngại quá, chị mất trí nhớ, không nhớ rõ lắm.”
Chu Anh: “…”
Chu Anh muốn khóc, cô ta cũng không hề muốn thảo luận vấn đề này đâu, cái gì mà loài người bọn em…
Hạ Thì như suy tư gì đó: “Chị học được rồi, nhưng, chị không có gì cho a Sâm phát huy, cho nên vẫn thôi đi.” Cô không thể bắt Chu Sâm thích ăn và đùa bỡn giống cô, hơn nữa cô thấy tiểu thuyết của mình đáng để tham khảo hơn.
Chu Anh miễn cưỡng cười một cái: “Chị vui vẻ là được…”
…
Chu Anh như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cô ta bắt đầu hối hận bản thân đã yêu cầu ngồi xuống nói chuyện, ở chung trong một không gian yên tĩnh như này, nên làm việc gì phân tán lực chú ý thì hơn. Bây giờ, cô ta cảm thấy Hạ Thì đang quan sát cô ta.
“Chị dâu… Chúng ta ra ngoài đi.” Chu Anh nhỏ giọng nói.
Hạ Thì kinh ngạc nói: “Em lại muốn đi chơi hả?”
Chu Anh: “Nếu chị không muốn thì thôi…”
“Không đâu, chị muốn, chị cũng không có việc làm.” Hạ Thì đứng lên: “Chị đi thay quần áo, còn nữa, Tiểu Tiểu, cậu theo chúng tôi ra ngoài hay là ở nhà?”
Tiểu Tiểu lập tức đứng lên: “Tôi ra ngoài với ngài!”
“Được.” Hạ Thì lên lầu thay quần áo.
Tiểu Tiểu yên lặng, đi đến ngồi cạnh Chu Anh, hỏi cô ta: “Cô là em gái của Chu Sâm đúng không?”
Chu Anh dịch sang bên cạnh: “Đúng, đúng vậy.”
Tiểu Tiểu lại ghé sát vào, cười hiền lành: “Vậy chị có biết anh cô và chị tôi ở bên nhau như thế nào không?”
Chu Anh không biết cậu ta có ý gì, cảm thấy vẻ mặt người này quá kỳ lạ, nhưng cô ta không còn đường lui, nửa người trên hơi ưỡn ra, cẩn thận nói: “Làm mối thì phải.”
Nếu hai người thật sự là ở bên nhau?
“Làm mối?” Tiểu Tiểu trừng mắt: “Làm mối là cái gì?”
Chu Anh: “… Phải giải thích thế nào dây, tóm lại hai người họ được người quen giới thiệu, sau khi tìm hiểu nhau, cảm thấy không tồi nên ở bên nhau… Chắc vậy.”
Dù sao quá trình không sai, còn cái gì mà Chu Sâm cảm thấy thịt Hạ Thì ngon, Hạ Thì cảm thấy thịt Chu Sâm ngon… thì không cần phải nói ra.
Tiểu Tiểu: “Quá trình kỹ càng tỉ mỉ thì sao? Sao lại cảm thấy không tồi, chị tôi cảm thấy anh ta không tồi chỗ nào?”
Ngoài thịt ngon ra rốt cuộc người này không tồi chỗ nào? Cậu ta rất muốn biết Chu Sâm có hương vị thế nào.
Chu Anh: “Tôi cũng không biết!”
Tiểu Tiểu: “Sau đó thì sao?”
Chu Anh mờ mịt nói: “Sau đó không phải chị dâu mất trí nhớ sao? Nhưng họ cũng không chia tay.”
Tiểu Tiểu đảo mắt, có vẻ rất tức giận.
Cậu ta cảm giác không đúng, sau khi tìm hiểu cảm thấy không tồi? Đại nhân chỉ biết sau khi tìm hiểu cảm thấy ngon, trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám, Chu Sâm này vậy mà không chết, không chừng đã dùng thủ đoạn gì, sinh hoạt trong xã hội loài người quả nhiên có quá nhiều ý xấu!
Rất đáng tiếc, vì bị Hạ Thì uy hiếp, Tiểu Tiểu không dám buông lời gièm pha, chỉ có thể thầm hận trong lòng.
…
Hạ Thì thay quần áo đeo túi, ba người cùng nhau ra cửa.
Vì Hạ Thì mất trí nhớ nên Chu Anh tự lái xe, cô ta cố ý chạy đến gần công ty Chu Sâm, sau đó như bừng tỉnh, nói: “Chị dâu, hình như vừa đi ngang qua công ty anh Sâm, có muốn vào gặp anh ấy không?”
Cô ta nghĩ kỹ rồi, vừa đi lên, cô ta sẽ lấy cớ trốn, Hạ Thì và Chu Sâm ở bên nhau chắc chắn không hơi đâu quan tâm cô ta nữa.
Hạ Thì vui vẻ đồng ý: “Được.”
Chu Anh dừng xe, cùng Hạ Thì và Tiểu Tiểu vào công ty.
Lúc đi vào thu hút rất nhiều ánh mắt, vốn dĩ Chu Anh và Hạ Thì đã rất được mọi người để ý, hình thể của Tiểu Tiểu càng khó gặp, cho nên dọc đường đi mọi người đều liếc mắt nhìn họ.
Mọi người nghĩ thầm, boss ở nhà với bạn gái một thời gian, vừa mới đi làm lại, không ngờ bạn gái lại lập tức tới thăm, thật đúng là gắn bó keo sơn mà!
Chu Anh gọi điện thoại cho Chu Sâm: “Anh, em và chị dâu đi dạo phố, đi ngang chỗ anh, bây giờ đi lên thăm anh đây.”
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm vất vả lắm mới được quay lại công ty, Chu Anh lập tức đưa Hạ Thì tới cho cho anh, anh cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Tuy trước kia Hạ Thì đã tới, nhưng sau khi mất trí nhớ thì đây đúng là lần đầu tiên, cô tò mò đánh giá khắp nơi, cũng nhìn lại những ánh mắt đang thăm dò nghiên cứu kia.
Trong thang máy, Tiểu Tiểu báo cáo với Hạ Thì: “Chị, bạn trai nuôi toàn những thứ không thể ăn…” Vừa rồi cậu ta đã quan sát, nếu ở Nam Sơn thì ngay cả một người đủ tư cách cũng không có, loài người thật là càng ngày càng khó ăn.
Chu Anh hoảng sợ nhìn họ: “…”
Hạ Thì: “Ừ, biết rồi.”
Tiểu Tiểu oán giận: “Quá không công bằng, anh ta không xứng với chị.”
Chu Anh: Ý gì? Nhân viên không thể ăn nên không xứng?? Nhà anh nuôi ăn ngon thì thế nào?
Hạ Thì rụt rè nói: “Không sao, chị không để bụng chuyện đó.”
Lại nói dối, đại nhân nói dối không chớp mắt.
Tiểu Tiểu nghĩ thầm, sao đại nhân lại không để bụng chuyện trong nhà có bao nhiêu đồ ăn ngon. Trước kia có một con dị thú xông nhầm vào rồi ăn mất mấy con dị thú nhỏ cô đang nuôi, sau khi cô trở về xem sổ sách, điên lên kêu gào thảm thiết.
Một năm trôi qua, cô vẫn giữ nguyên nghị lực và lòng báo thù mạnh mẽ, đánh hơi ngửi hơi thở gần như không còn nữa kia, đuổi giết con dị thú đó…
Càng đừng nói mỗi lần xem sổ sách, đại nhân sẽ đặc biệt vui vẻ, không tự giác lộ ra nụ cười.
Nhưng dù thế nào, bên ngoài tỏ ra không để bụng là không để bụng, chỉ có thể nói, là do Chu Sâm sai! Tên này thật may mắn!
…
Ba người tới tầng làm việc của Chu Sâm, Liễu trợ lý đã đứng ở cửa thang máy, cung kính nghênh đón họ đi vào. Trước đó Liễu trợ lý đã được dặn dò, thái độ đối xử với Hạ Thì gần như còn cung kính hơn với Chu Sâm.
Liễu trợ lý không hiểu vì sao, sau đó anh ta nghĩ, đây là cảnh giới bị vợ quản nghiêm nhất rồi.
Hạ Thì vừa thấy Chu Sâm đã đánh đu trên người anh hôn một cái, lúc này cửa còn chưa đóng, bên ngoài mọi người ai cũng ngẩng cổ hóng hớt.
Hạ Thì hôn xong còn ôm mặt Chu Sâm hỏi: “Nhớ em không?”
Liễu trợ lý, Chu Anh, Tiểu Tiểu: 0.0
Chu Sâm: “…”
Hạ Thì không cho kháng cự nói: “Mau nói nhớ không?”
Chu Sâm quẫn bách, né tránh ánh mắt cô: “… Buổi sáng chúng ta mới xa nhau.”
Hạ Thì: “Em nhớ anh, trong nhà toàn mùi của anh…”
Cô nói xong còn hít hít cái mũi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Chu Sâm: “…Ừ.”
Liễu trợ lý nổi da gà khắp người, ra vẻ không nghe thấy gì, từ từ lui ra ngoài, cảm giác bị đôi yêu nhau làm quắn quoéo - đặc biệt một trong số đó còn là ông chủ mình, cảm giác này càng chua - rất lâu vẫnkhông hết chua…
Chu Anh thông cảm nhìn Chu Sâm, đồng cảm như chín bản thân cũng bị.
Tiểu Tiểu nói thầm: “Cũng có mùi của tôi nữa.”
Chu Sâm: “…”
May mắn Liễu trợ lý không nghe thấy câu này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook