Tà Quân Sủng Thê
-
Chương 38: Chán Nản Vì Khốn Khó
Lạc Khinh Ca Khinh Ca cúi đầu nhìn bộ y phục xộc xệch của mình, khó trách mọi người hiểu lầm nàng bị làm bẩn..
Nàng chỉ mặc một bộ trung y lụa màu trắng, cả người đều bẩn thỉu, người ta không hiểu lầm mới là lạ.
Tiểu Thiên thối, được người nhà đón về, cũng không chừa cho nàng một ít tiền hoặc y phục gì đó, chí ít cũng quen nhau mấy ngày, chờ nàng tìm được hắn nhất định phải đánh mông hắn một trận!
Ngay khi nàng đang nghĩ bậy bạ, một nữ hài sáu bảy tuổi đi tới, đứa bé đưa một chiếc bánh bao tới trước mặt Lạc Khinh Ca, "Tỷ tỷ, tỷ ăn đi."
Mới đầu Lạc Khinh Ca sửng sốt, sau đó đã hiểu được, tiểu nữ hài này thấy mình đáng thương nên mới cho nàng bánh bao.
Nhìn tiểu nữ hài khả ái trước mặt, nàng đưa tay nhận lấy bánh bao, sờ đầu đứa bé, cười nói: “Cám ơn muội muội.”
Đúng lúc này có một nữ nhân vội vã đi tới không khỏi phân trần lôi kéo tiểu nữ hài rời đi, còn không quên trách mắng đứa bé.
"Ai bảo ngươi giao thiệp với loại người này? Ngươi xem bộ dạng nhếch nhác của nàng ta liền biết nàng đã bị vũ nhục, thân thể của nàng đã sớm ô uế, loại người này chỉ mang điềm xấu, sau này không nên tiếp xúc với loại người này, tránh bị lây dính đen đủi."
Phụ nhân này khiển trách một tràng dài, nhưng nữ hài kia mê mang hỏi: "Nương, vũ nhục là gì vậy?"
"Vũ nhục ấy à, chính là bị người...."
Lạc Khinh Ca nhìn theo hai mẹ con nhà kia đã đi xa, lại cúi nhìn chiếc bánh bao nóng hổi trên tay, trong lòng không khỏi xót xa.
Bất luận là hiện đại hay cổ đại, đều tồn tại một số người thích buôn chuyện, có người luôn thích suy đoán lung tung, truyền miệng những điều không có, tung tin đồn thất thiệt cho đến khi khiến một người bình thường bị bức thành kẻ điên.
Lạc Khinh Ca ăn xong cái bánh bao và bắt đầu tìm kiếm cơ hội.
Làm thế nào mới có thế kiếm được một ít tiền, hoặc mấy bộ y phục.
Lúc ra khỏi khu rừng nàng quên săn mấy con thú hoang dã, như vậy có thể đổi được ít tiền, chỉ là hiện giờ không muốn quay lại khu rừng đó nữa.
Lạc Khinh Ca phớt lờ trước sự chỉ chỉ trỏ trỏ của những người nhàm chán trên đường, và chậm rãi bước đi trên đường.
Lúc này, nàng đi ngang qua một quán cơm và thấy trên đó có dán thông báo tuyển tiểu nhị, trong đầu nàng vừa suy nghĩ chốc lát đã nảy ra ý tưởng.
Nàng ưỡn thẳng lưng, bước vào với khí thế hiên ngang, vào đến quầy rồi vỗ bàn, bắt chước những nhi nữ giang hồ tự cho là hào phóng nói: "Chưởng quầy, gọi lão bản của ngươi đến đây, Ta có cách giúp hắn kiếm được rất nhiều tiền."
Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không khỏi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, "Đi đi, mụ điên ở đâu ra thế này, cút đi."
"Ta không phải là người điên." Trong lòng Lạc Khinh Ca tức giận không thôi, nhưng vì con đường phát tài của chính mình, chỉ có thể nhẫn nhịn, "Gọi lão bản của ngươi ra đây nhanh lên, nếu làm chậm trễ việc kiếm tiền của chủ tử các ngươi, cẩn thận hắn đuổi việc ngươi." Hắn ta còn dám gọi nàng là mụ điên, nàng đường đường là một thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi, hắn đúng là một ông già không có ánh mắt.
“Đừng đứng đây ảnh hưởng đến công việc làm ăn của quán, mau cút ra ngoài.” Chưởng quầy túm lấy cổ nàng rồi hướng vào bên trong hô hào: “Người đâu, ném mụ điên này ra ngoài.”
Hắn vừa dứt lời thì có hai tiểu nhị từ bên trong đi ra, mỗi người túm một cánh tay của nàng, ném Lạc Khinh Ca Khinh Ca ra ngoài, giống như là ném một đống rác. “Không nghe lời ta, nhất định các ngươi sẽ hối hận.” Lạc Khinh Ca từ dưới đất bò dậy, sờ sờ cái mông nhỏ bị ngã làm đau, hướng cửa tiệm hét lớn.
Một đám người thiển cận, thế nhưng không biết hàng tốt.
Chao ôi, những nữ nhân xuyên qua cổ đại kinh doanh buôn bán mở tửu lâu đều hô mưa gọi gió, vậy tại sao khi nàng tới nơi này lại không làm được.
Nàng chỉ mặc một bộ trung y lụa màu trắng, cả người đều bẩn thỉu, người ta không hiểu lầm mới là lạ.
Tiểu Thiên thối, được người nhà đón về, cũng không chừa cho nàng một ít tiền hoặc y phục gì đó, chí ít cũng quen nhau mấy ngày, chờ nàng tìm được hắn nhất định phải đánh mông hắn một trận!
Ngay khi nàng đang nghĩ bậy bạ, một nữ hài sáu bảy tuổi đi tới, đứa bé đưa một chiếc bánh bao tới trước mặt Lạc Khinh Ca, "Tỷ tỷ, tỷ ăn đi."
Mới đầu Lạc Khinh Ca sửng sốt, sau đó đã hiểu được, tiểu nữ hài này thấy mình đáng thương nên mới cho nàng bánh bao.
Nhìn tiểu nữ hài khả ái trước mặt, nàng đưa tay nhận lấy bánh bao, sờ đầu đứa bé, cười nói: “Cám ơn muội muội.”
Đúng lúc này có một nữ nhân vội vã đi tới không khỏi phân trần lôi kéo tiểu nữ hài rời đi, còn không quên trách mắng đứa bé.
"Ai bảo ngươi giao thiệp với loại người này? Ngươi xem bộ dạng nhếch nhác của nàng ta liền biết nàng đã bị vũ nhục, thân thể của nàng đã sớm ô uế, loại người này chỉ mang điềm xấu, sau này không nên tiếp xúc với loại người này, tránh bị lây dính đen đủi."
Phụ nhân này khiển trách một tràng dài, nhưng nữ hài kia mê mang hỏi: "Nương, vũ nhục là gì vậy?"
"Vũ nhục ấy à, chính là bị người...."
Lạc Khinh Ca nhìn theo hai mẹ con nhà kia đã đi xa, lại cúi nhìn chiếc bánh bao nóng hổi trên tay, trong lòng không khỏi xót xa.
Bất luận là hiện đại hay cổ đại, đều tồn tại một số người thích buôn chuyện, có người luôn thích suy đoán lung tung, truyền miệng những điều không có, tung tin đồn thất thiệt cho đến khi khiến một người bình thường bị bức thành kẻ điên.
Lạc Khinh Ca ăn xong cái bánh bao và bắt đầu tìm kiếm cơ hội.
Làm thế nào mới có thế kiếm được một ít tiền, hoặc mấy bộ y phục.
Lúc ra khỏi khu rừng nàng quên săn mấy con thú hoang dã, như vậy có thể đổi được ít tiền, chỉ là hiện giờ không muốn quay lại khu rừng đó nữa.
Lạc Khinh Ca phớt lờ trước sự chỉ chỉ trỏ trỏ của những người nhàm chán trên đường, và chậm rãi bước đi trên đường.
Lúc này, nàng đi ngang qua một quán cơm và thấy trên đó có dán thông báo tuyển tiểu nhị, trong đầu nàng vừa suy nghĩ chốc lát đã nảy ra ý tưởng.
Nàng ưỡn thẳng lưng, bước vào với khí thế hiên ngang, vào đến quầy rồi vỗ bàn, bắt chước những nhi nữ giang hồ tự cho là hào phóng nói: "Chưởng quầy, gọi lão bản của ngươi đến đây, Ta có cách giúp hắn kiếm được rất nhiều tiền."
Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không khỏi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, "Đi đi, mụ điên ở đâu ra thế này, cút đi."
"Ta không phải là người điên." Trong lòng Lạc Khinh Ca tức giận không thôi, nhưng vì con đường phát tài của chính mình, chỉ có thể nhẫn nhịn, "Gọi lão bản của ngươi ra đây nhanh lên, nếu làm chậm trễ việc kiếm tiền của chủ tử các ngươi, cẩn thận hắn đuổi việc ngươi." Hắn ta còn dám gọi nàng là mụ điên, nàng đường đường là một thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi, hắn đúng là một ông già không có ánh mắt.
“Đừng đứng đây ảnh hưởng đến công việc làm ăn của quán, mau cút ra ngoài.” Chưởng quầy túm lấy cổ nàng rồi hướng vào bên trong hô hào: “Người đâu, ném mụ điên này ra ngoài.”
Hắn vừa dứt lời thì có hai tiểu nhị từ bên trong đi ra, mỗi người túm một cánh tay của nàng, ném Lạc Khinh Ca Khinh Ca ra ngoài, giống như là ném một đống rác. “Không nghe lời ta, nhất định các ngươi sẽ hối hận.” Lạc Khinh Ca từ dưới đất bò dậy, sờ sờ cái mông nhỏ bị ngã làm đau, hướng cửa tiệm hét lớn.
Một đám người thiển cận, thế nhưng không biết hàng tốt.
Chao ôi, những nữ nhân xuyên qua cổ đại kinh doanh buôn bán mở tửu lâu đều hô mưa gọi gió, vậy tại sao khi nàng tới nơi này lại không làm được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook