Chương 50. Choáng

“Các bạn học trong ký túc xá nam đi theo tôi, mọi người đừng loạn, từng người một đi theo tôi, tôi dẫn các cậu đến ký túc xá...”

“Bạn học này, cậu không nên đi về phía nữ sinh, trừ phi cậu muốn cầm máy ảnh đến ký túc xá nữ chụp ảnh, được rồi, đi theo tôi...”

“Các bạn học phía sau xếp hàng đi theo tôi, tôi dẫn các cậu về ký túc xá trước, sau đó dẫn các cậu đi một vòng quanh trường...”

“...”

Giọng nói của nam sinh này cũng không quá mạnh mẽ nhưng lại rất truyền cảm.

Hiện trường vốn ồn ào náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh, mọi người nhìn về phía nam sinh này, ngay cả các lão sư chi bộ đoàn cũng nhìn về phía bên kia.

Sau đó, chỉ thấy nam sinh này vừa tổ chức cho các tân sinh viên đi về phía ký túc xá nam, đồng thời giới thiệu tình hình toàn trường một cách rất trôi chảy.

“Mộng Đình, đây là phó hội trưởng hội sinh viên các em à?”

“Không phải, hình như không...”

“Cậu ta là thành viên hội sinh viên của cậu à? Sao mặt cậu ta nhìn có vẻ hơi lạ nhỉ?”

“Em... có vẻ như vậy, nhưng hình như không phải vậy...”

“Người này có lực hiệu triệu rất lớn nha! Hình như gương mặt cũng không lạ như vậy, giống như đã gặp qua ở đâu...”

“Hình như là...”

Trần Mộng Đình bị giáo viên chi bộ đoàn hỏi đến mơ hồ, sau đó lắc đầu không chắc chắn, rồi tiếp tục bận rộn mà không suy nghĩ nhiều.

Nửa giờ sau.

Trần Mộng Đình rốt cục cũng bận rộn với ký túc xá nữ.

“Các nam sinh đi theo tôi, tôi dẫn các cậu đến ký túc xá làm quen với môi trường. Nếu có thứ gì cần mua như chậu rửa mặt, chăn bông, kem đánh răng và bàn chải đánh răng, các cậu có thể đi theo tôi...”

Lúc bận rộn, Trần Mộng Đình lại nhìn thấy một đám nam sinh khác được nam sinh chợt xuất hiện này dẫn vào ký túc xá.

Đầu óc cô chợt sửng sốt, ngay sau đó đồng tử co lại!

“Đây không phải là tân sinh viên ngày hôm qua sao!”

Cô mở to mắt khó tin và cảm thấy đầu mình quay cuồng.

Ngay sau đó, nhìn đám nam sinh kia lại đi theo “tân sinh viên” kia đi về phía ký túc xá.

Trên đường đi, có vẻ mơ hồ “tân sinh viên” này nhanh chóng hòa nhập với các nam sinh và bắt đầu đùa giỡn.

“Các cậu giúp tôi xem đi!”

“Được.”

Trần Mộng Đình dặn dò các đồng nghiệp khác trong hội sinh viên một chút, trong lòng càng nghĩ càng không thấy không ổn, vì thế lập tức đi theo.

Cô nhìn thấy “tân sinh viên” kia cực kỳ quen thuộc giới thiệu hoàn cảnh trường học, thậm chí cả một số lịch sử của trường mà “tân sinh viên” này cũng thuộc như lòng bàn tay.

Nếu Trần Mộng Đình không có trí nhớ tốt, cô thậm chí sẽ nghi ngờ “tân sinh viên” này là giáo viên trong trường hoặc là sinh viên năm tư!

Cô nhìn thấy “tân sinh viên” này đưa một nhóm nam sinh đến ký túc xá nam, sau đó căn cứ vào vị trí ký túc xá nam, giới thiệu chính xác phương hướng mỗi người nên đi, thậm chí ngay cả những người “chào mừng sinh viên” ở cạnh ký túc xá nghe thấy cũng há hốc mồm.

Sau khi một nhóm nam sinh thả hành lý ở ký túc xá nam, nam sinh kia đã giới thiệu cho họ nơi mua những thứ tương ứng, thậm chí còn lấy ra những thứ mình có trong tay...

Chờ đã!

Cậu ta đang làm gì vậy?

Đang bán thẻ điện thoại cho sinh viên mới?

Các tân sinh viên sững sờ nhìn “học trưởng” này không tới ba hai câu là bỏ tiền ra mua thẻ điện thoại, cũng ở bên cạnh đưa thông tin liên lạc để xử lý nghiệp vụ liên quan...

Khi thẻ điện thoại của “sinh viên” này được bán hết, cậu ta lập tức dẫn một số bạn học đến khu vực “đón tiếp” ở cổng trường.

Một đám nam sinh này dưới sự dẫn dắt của cậu ta vừa nói vừa cười đi tới cổng trường, sau đó một bên phất tay với cậu ta, không ngừng hô “học trưởng, học trưởng”, một bên đi ra ngoài mua những đồ đạc tương ứng.

Mà “tân sinh viên” kia lại tiếp tục kéo cổ họng, hô to trong nhóm tân sinh viên.

“Nam sinh theo tôi, tôi dẫn các cậu đến ký túc xá trước, sau đó đi báo cáo, trên đường có cần mua gì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp các cậu có được giá cả phải chăng tương ứng... Được rồi, xếp hàng đi. Đừng loạn trật tự, nhớ kỹ, cả đám đi theo tôi…”

Dưới ánh mặt trời.

Trần Mộng Đình há to miệng.

Đời này cô chưa từng thấy cảnh tượng nào rung động như vậy, càng chưa từng thấy “tân sinh viên” có năng lực mạnh mẽ như vậy.

Cô cảm thấy đầu mình như muốn trì trệ ngừng hoạt động.

“Hội trưởng, tôi bị say nắng một chút, bây giờ khoẻ hơn rồi, xin lỗi, tôi ...Tôi đã trở lại...Hả? Ở đây không cần tôi sao?”

“Người này là ai?”

“Là thành viên mới của hội sinh viên chúng ta sao? Sao tôi ...”

Khi Tiền Hạo thở hổn hển chạy tới, sự lo lắng của cậu ta lập tức biến thành ngạc nhiên há hốc.

Sau đó...

Choáng rồi!

Cậu con mẹ nói nói cho tôi biết đây là tân sinh viên?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương