Chương 43. Tôi có một dự án!

Đêm không hẳn là im lặng nhưng có phần cô đơn.

Rất ít người thấy bầu trời đêm lúc ba giờ sáng, và cũng ít người vẫn ngồi trên ghế cạnh cửa sổ lúc ba giờ sáng chiêm ngưỡng ánh đèn đường của đô thị nhộn nhịp này.

Ngẩng lên bầu trời, dưới những vì sao sáng rực rỡ, con người dường như trở nên vô cùng nhỏ bé, nhỏ như con kiến.

Trên màn hình máy tính cũ bên cạnh, giao diện nền của trang web tiếng Trung Khải Minh.

“Phá Vỡ Bầu Trời” đã vượt quá một trăm ba mươi nghìn từ, hơn một nghìn tuyển tập, hơn mười nghìn lượt click, tổng số lượt bình chọn đề cử đã chính thức vượt quá một nghìn, cũng đã đạt hơn hai mươi hạng trong danh sách sách mới.

Tuy nhiên...

Vẫn chưa có hợp đồng, cũng không có tin nhắn nào về hợp đồng, thậm chí còn không biết biên tập viên có để ý hay không.

Đây là một chuyện cực kỳ xấu hổ, Trương Thắng đã tràn đầy tự tin lao tới viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình. Không nói đột nhiên đại hỏa, đồ thần diệt ma nhưng hắn đã viết được một trăm ba mươi nghìn từ mà con mẹ nó vẫn không thể ký hợp đồng?

Trương Thắng nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm một lúc, trong đầu hiện lên rất nhiều kế hoạch tương lai, hắn quay trở lại trước máy tính.

Đọc những nhận xét về cuốn tiểu thuyết này, hắn bắt đầu suy nghĩ sâu sắc rất lâu.

Hắn cảm thấy câu chuyện này không có gì sai.

Từ hôn, trở nên mạnh mẽ hơn, trả thù...

Về mặt văn tự có thể có chút khuyết điểm, hoặc có lẽ không thể so sánh với “Đấu Phá Thương Khung” của Khoai Tây thế giới ban đầu, cũng có thể kém một chút so với tiết tấu “Thương Khung Chi Biến” do Khoai Tây thế giới này viết.

Nhưng...

Từ đầu cuốn sách này đến hàng chục chương sau nhìn chung không có vấn đề gì.

“Xem ra, phong trào từ hôn như “Thương Khung Chi Biến” có rất nhiều, “Phá Vớ Bầu Trời” của mình có thể cũng bị biên tập viên xem là một trong những thứ ăn theo...”

“Này, không sao đâu, là vàng thì sớm muộn gì cũng sẽ phát sáng.”

“...”

Trương Thắng phân tích nguyên nhân, thấy trên trang web tiếng Trung Khải Minh có rất nhiều sách nói về “từ hôn”, hắn hơi sửng sốt, sau đó cười lớn.

Đến thế giới này, hắn đã không nghiên cứu các bài viết trên mạng mà chỉ đắm mình vào việc viết lách, chả trách…

Mẹ kiếp!

Trước kia đều là hắn tự dạy cho người khác, hiện tại ngược lại, hắn bị thế giới này dạy cho một bài học!

Hắn quên nghiên cứu thị trường.

Nhìn vào trang “Phá Vỡ Bầu Trời”, Trương Thắng nheo mắt lại.

“Lập dàn ý nối tiếp thật tốt để cốt truyện hấp dẫn hơn phần đầu. Sau đó, khi độc giả tích lũy đến trình độ nhất định, trước hai trăm nghìn từ, nhanh chóng xông vào danh mục sách mới để xếp hạng gần hơn!”

Sau khi đưa ra quyết định này, Trương Thắng đã cập nhật một chương, sau đó ở cuối chương đề cập rằng hắn muốn đánh danh mục sách mới và yêu cầu phiếu bình chọn.

Sau khi đề cập đến nó, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù bây giờ là trước bình minh nhưng bầu trời đêm đã rực rỡ.

Nắng sớm chiếu rọi khắp nơi nơi.

Vào ngày cuối cùng của tháng tám, toàn bộ Yến Kinh luôn có thể nhìn thấy học sinh xách hành lý qua lại.

Lưu Khai Lập cả đêm không ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh tượng khi gặp Trương Thắng.

Anh ta không ngừng nhắc nhở mình rằng cửa hàng này ngoại trừ mình ra, rời xa bất kỳ người nào cũng có thể chuyển mình, cũng nhắc nhở mình cửa hàng này làm ăn tốt tuyệt đối là do hiệu ứng thương hiệu cùng với nỗ lực của tất cả mọi người trong cửa hàng.

Trương Thắng chỉ là mượn thế, sau đó ký hợp đồng...

Nhưng...

Không hiểu sao những suy nghĩ bất an trong lòng hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Người vợ Trần Ái Cúc bên cạnh cũng vậy.

Chị dậy sớm vào lúc bốn năm giờ sáng, sau khi làm bữa sáng xong, kéo Lưu Khai Lập dậy thảo luận rất lâu.

“Hãy hỏi một lần cuối cùng đi!”

Trần Ái Cúc nhìn Lưu Khai, nói ra một câu như vậy.

Lưu Khải Lập hút một điếu thuốc, sau một lúc lâu mới gật đầu.

Bảy giờ sáng, hai người tới cửa hàng, Lưu Khải Lập đi gõ cửa trước.

Anh ta phát hiện cửa hé mở và không khóa, khi mở cửa thì phát hiện chiếc máy tính cũ đã được lau sạch sẽ, nơi đặt hành lý của Trương Thắng cũng trống rỗng.

Trương Thắng đã đi rồi.

Không ai biết Trương Thắng đi như thế nào, cứ như thể hắn đến đột ngột đến rồi lại đột ngột đi.

Không lâu sau, Lý Bân và Lưu Oánh Oánh cũng tới.

Sau khi thấy căn phòng trống, hai người rõ ràng rất bối rối.

“Chuyện này, đi rồi sao?”

“Đi rồi.”

“Chuyện này...”

Ban đầu hai người nghĩ rằng sáng nay Trương Thắng sẽ nói lời tạm biệt với họ, sau đó họ sẽ trò chuyện thêm với Trương Thắng trước khi rời đi.

Nhưng ai ngờ lại như vậy.

“Cậu ta sắp học đại học. Cậu ta học trường đại học nào?”

“Hình như là một trường đại học ở Yến Kinh.”

“Ở đâu?”

“A? Cái này...”

Khi ánh mắt Trần Ái Cúc nhìn về phía Lý Bân, Lý Bân sững sòw nửa ngày.

Ngay sau đó...

Cậu ta chợt nhận ra mình biết rất ít về Trương Thắng, cậu ta chỉ biết rằng hắn sẽ vào đại học chứ chưa bao giờ biết hắn sẽ vào trường đại học nào.

Cậu ta nhìn quanh những người khác.

Nhưng cậu ta phát hiện những người khác cũng mờ mịt như trước.

Một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi bị đánh thức bởi từng đợt tiếng điện thoại.

Lưu Khai Lập vô thức nhấc máy lên, nhưng lại nghe thấy cuộc gọi đến từ điện thoại Trương Thắng để lại.

Qua điện thoại, có khách hàng hỏi về “Bếp tích hợp Sâm Nhiên” và muốn đến cửa hàng xem mẫu, Lưu Khai Lập tự nhiên gật đầu, không lâu sau khi anh ta đặt điện thoại xuống, điện thoại lại reo lên., lần này có ba bốn khách hàng cùng nhau hợp thành một nhóm để ký tên vào bếp tích hợp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương