Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc
-
Chương 73: Về vị trí thực tế trong gia đình luôn thay đổi không ngừng
Hai người nhỏ bị đè xuống giữa ghế sofa, Bạch Quỳnh và Lăng Vị mỗi người giữ một bên, Chu Ngạn, Việt Trạch cùng Đường Ninh ngồi đối diện.
Lăng Vị rất thoải mái vỗ vai hai người, "Đừng lo ở đây không có nhiều quy tắc đâu, sau này có chị bảo vệ các cậu, không cần sợ."
"Nghe thấy lời của AI thông minh chưa? Đây chính là ngôi nhà thứ hai của chúng ta! Yên tâm mà vui vẻ!" Chu Ngạn trực tiếp uống một nửa ly nước trái cây.
Vẻ mặt Đường Ninh bất lực, mấy người này đã nói hết những gì hắn định nói rồi, "Tầng trên còn nhiều phòng, lát nữa các cậu lên chọn, nhện tiện xem cần gì thì bổ sung không, buổi trưa chúng ta đi ăn lẩu, lão Chu đi xem rau còn không, không đủ thì đi mua!"
Nói đến cuối, Đường Ninh có chút nghiến răng, bởi vì ngoài Việt Trạch, mấy người còn lại vây quanh hai người nhỏ có lẽ đều không nghe thấy hắn nói gì.
Vẫn là Bạch Hiển cảm nhận được ánh mắt chết chóc, liền chống lại ánh mắt của bất lực của Đường Ninh, rất ngoan ngoãn nở nụ cười, "Được ạ, để tôi cùng anh trai đi mua."
Ah... Quả nhiên, em trai mềm mại một chút thì dễ thương hơn, Đường Ninh cũng không khỏi nở nụ cười.
"Giao cho bọn lão tứ đi, tôi dẫn hai người đi tham quan một chút." Bàn tay Bạch Quỳnh giơ lên, kéo Bạch Hiển và Vương Kha lên lầu.
Căn biệt thự này từ bên ngoài nhìn vào có vẻ giống như những căn biệt thự nhỏ bình thường, nhưng khi vào bên trong mới phát hiện ra, mọi không gian đều được sử dụng đến mức tối đa, thậm chí ngay cả góc tường cũng có thể lắp đặt một cánh cửa bí mật để cất giữ một số vật nhỏ, điều này khiến cho không gian di chuyển rất thoải mái.
Tầng hai có sáu phòng, tầng ba cũng có sáu phòng, Đường Ninh và Việt Trạch thích yên tĩnh một chút, nên chọn phòng ở tầng ba gần bên trong, trong khi những người khác lại cảm thấy tầng hai tiện lợi hơn một chút.
Cách bài trí của mỗi phòng đều tương tự nhau, Bạch Hiển và Vương Kha nhìn một lượt, Bạch Hiển quyết định ngủ ở tầng ba, còn Vương Kha ngủ ở tầng hai.
"Được rồi, chìa khóa đều treo ở cửa, đến lúc đó mấy nhóc tự cất cho tốt, bây giờ đi xem còn gì cần mua không, quần áo, đồ dùng giường chiếu gì đó."
Bạch Hiển mở cửa phòng của mình, không khí trong phòng tươi mát tràn vào mũi, cả người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, kéo rèm lên, ánh nắng lập tức tràn ngập giường và bàn học của hắn, độ sáng trong phòng tăng lên vài phần.
Lấy ra những đồ dùng đã chuẩn bị sẵn, từng món một được bày ra, Bạch Hiển ngã xuống, nằm trên giường, tay lướt qua vài lần, cảm nhận sự mềm mại bên dưới, thật sự không thể thoải mái hơn.
Không biết từ lúc nào, Bạch Hiển đã ngủ thiếp đi, cho đến khi Bạch Quỳnh lên gọi:
"Tiểu Hiển? Sao lâu như vậy? Em ngủ quên à?"
Bạch Hiển lập tức mở mắt, trong ánh mắt có chút hoảng hốt vì bị đánh thức, Bạch Quỳnh thấy vậy không nhịn được cười, "Thật sự ngủ quên à? Giường này chất lượng khá tốt nhỉ."
Bạch Hiển đỏ mặt đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo của mình, Bạch Quỳnh giúp hắn trải chăn, "Đi ăn cơm thôi."
Xuống cầu thang, một mùi súp thịt cừu lập tức xộc vào mũi, ngay sau đó là một tiếng "Xì xụp", mùi ớt ngay lập tức bao trùm lên khoang mũi.
Bạch Hiển không nhịn được hắt xì một cái, Bạch Quỳnh nhìn sang, từ ghế sofa đứng dậy, lục lọi trong tủ.
Việt Trạch từ bếp đi ra suýt nữa đụng phải, không vui đá hắn một cái, "Cậu đang làm gì vậy, đứng đây chắn đường à?"
Bạch Quỳnh tiếp tục tìm kiếm, không ngẩng đầu lên mà đáp: "Tôi đang tìm thuốc, tiểu Hiển mới vừa ngủ quên, không đắp chăn, đang tìm chút thuốc cho em ấy uống."
Chu Ngạn cười một cách không có hảo ý, "Tìm thuốc à? Chờ chút nữa ăn lẩu cay, ăn vài miếng là hết lạnh ngay."
Bạch Quỳnh lườm một cái, "Biến đi, biến đi, cậu nghĩ ai cũng giống cậu như bò đực à?"
Bạch Hiển vừa khóc vừa cười, "Không cần đâu, chỉ là ngửi thấy mùi hơi cay một chút thôi."
Chỉ có điều, vừa nói xong, ba anh trai quay lại nhìn cậu, sau đó Việt Trạch lập tức quay lại, "Vậy vẫn nên lấy ra dự phòng đi."
Bạch Hiển hoàn toàn bất lực, đúng lúc này cửa bị gõ, Bạch Hiển nghi hoặc đi mở cửa, "Đây không phải là khóa thông minh sao? Hả? Đường ca, tiểu Kha, hai người mua gì vậy!"
Vừa bước vào cửa, Đường Ninh và Vương Kha, mỗi người đều cầm trên tay một đống đồ, Đường Ninh cầm 4 túi, còn Vương Kha thì xách vài thùng bia và nước giải khát, khi đặt xuống không khỏi lắc lắc tay.
Đường Ninh lắc đầu bất lực, trực tiếp đi đến cửa bếp, "Còn không phải tại bọn họ, nước dùng gần nấu xong mới phát hiện trong tủ lạnh chỉ có hai miếng thịt, chẳng có gì cả, chạy nhanh lên! Không cần quan tâm đến thịt cuộn, mang viên thịt ra rã đông một chút." Nửa câu đầu là nói với Bạch Hiển, nửa câu sau thì trực tiếp quát vào bếp với Chu Ngạn.
Chu Ngạn vui vẻ nhận lấy túi đồ, Bạch Hiển nhìn những thứ Vương Kha mang về, bia thì rất nhiều, nước trái cây, sữa, sữa chua và trà lạnh, đủ loại, bọn họ đông người như vậy mỗi người đều có thể uống vài chai.
Bạch Hiển cười cầm lấy bia, quá lớn, chỉ có thể để dưới bàn ăn, còn lại tất cả đồ uống đều được hắn nhét vào tủ lạnh, làm lạnh một chút thì sẽ ngon hơn.
Bỗng nhiên trong bếp vang lên giọng nói nổi giận của Lăng Vị: "Đại ca! Đây là bồn dùng để đổ dầu mà! Cậu dùng bồn này để rửa đồ ăn à?!"
Sau đó Chu Ngạn hơi ủy khuất đáp lại: "Cái kia không phải đang dùng sao......"
"Không thể đợi một chút sao?!"
Hai người nghi ngờ nhìn Đường Ninh, bên trong lại vang lên giọng nói bình tĩnh của Lăng Vị, "Nước dùng đã xong, mang ra ngoài đi, bất bếp điện lên tiếp tục đun."
"Được!" Chu Ngạn bưng nước dùng ra, đặt lên bếp điện, bật công tắt, chỉnh lửa nhỏ.
Sau đó Chu Ngạn lại chạy vào giúp đỡ, hai người nhìn nhau ngẩn ngơ.
Bạch Quỳnh cầm thuốc và nước trên bàn lên, đi qua, "Rễ bản lam, uống một ly, không cần quan tâm tới bọn họ, Lăng Vị có quyền kiểm soát tuyệt đối khi ăn."
Bạch Hiển ngơ ngác nhìn nhị ca, "Em nhớ không phải mọi người biết nấu ăn sao?"
Vẻ mặt Bạch Quỳnh bình tĩnh nói, "Lão đại không thường nấu ăn, chỉ có Lăng Vị là nấu ngon nhất."
Hai người cười thành tiếng, đám người này thật thú vị, rõ ràng ở bên ngoài thì có gì ăn đó, về nhà lại bắt đầu chế độ gọi món.
Vẻ mặt Bạch Quỳnh kiêu ngạo, "Hazzz, ở nhà mà, có điều kiện thì đương nhiên phải nâng cao chất lượng cuộc sống rồi."
Hai người Bạch Hiển liếc nhau, chọn cách cúi đầu làm việc của mình.
Khi đĩa đầy ắp các nguyên liệu lẩu được bày ra, bàn ăn đã bị chiếm đầy, vài người đứng bên bàn, chỉ ngồi xuống ăn khi tất cả mọi người đã có mặt.
"Đến đến đến, ăn cơm nào, chúc mừng hai tiểu bằng hữu ăn bữa cơm đầu tiên với chúng ta!" Chu Ngạn mở một chai bia cho mỗi người.
Bạch Quỳnh và Đường Ninh không chút do dự đổi bia của hai người thành nước trái cây lạnh, đồng thanh nói: "Trẻ con không được uống rượu!"
Hai người nhìn nhau cố gắng phản kháng,
"Tôi đã trưởng thành rồi!"
"Em không phải trẻ con!"
Đường Ninh nheo mắt nhìn họ, rót nửa ly cho Vương Kha, rồi đưa ngón tay lắc lắc trước mặt Bạch Hiển, "Nhóc chưa đủ tuổi, đủ tuổi thì mới có thể uống."
!
Bạch Hiển, chỉ còn một tháng nữa là tròn mười tám, nghẹn lại, tức giận cầm nước trái cây uống một ngụm lớn.
Bạch Quỳnh cố nhịn cười, gắp cho hắn một miếng thịt bò, "Đừng vội, giờ đã gần tháng 2 rồi, thêm một tháng nữa em sẽ mười tám."
Việt Trạch tháo kính ra bỏ vào túi, tò mò hỏi, "Sinh nhật tiểu Hiển khi nào vậy?"
Bạch Hiển cắn một miếng thịt, nói lấp lửng, "3 tháng 1."
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn nhau, "Vậy sắp tới rồi, không sao, đến lúc đó có thời gian tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho nhóc, đưa nhóc đi chơi những nơi chưa từng đi, thế nào?" Lăng Vị chờ mong nhìn Bạch Hiển, rồi bị Bạch Quỳnh đẩy về,
"Tránh ra tránh ra, đừng dạy hư tiểu Hiển nhà ta."
Lăng Vị một tay đẩy hắn ra, "hứ, tôi có dạy hư nhóc ấy đâu?"
"Tôi chỉ có thể nói với cô một câu ha hả."
Lăng Vị tức tối, "Được rồi, đừng cầu xin tôi làm món tráng miệng cho, ôi không, vốn dĩ đã định làm chút đồ ăn cho hai đứa nhỏ, cậu đừng ăn nữa!"
"Ê ê ê! Chị, chị, tôi sai rồi tôi sai rồi......" Bạch Quỳnh lập tức nhượng bộ.
Những người khác trên bàn đều cười, bầu không khí ngay lập tức hòa quyện lại, hài hòa và ấm áp.
Ăn xong, vài người dựa vào ghế sofa, nhâm nhi đồ uống, Bạch Hiển đột nhiên nhớ ra, mình đến đây không chỉ để chuyển nhà thôi mà!
"A!"
Mọi người lập tức nhìn về phía hắn, Bạch Hiển lộ nụ cười ngượng ngùng, "Trong số mọi người có ai muốn rồng con không?"
Cái gọi là dùng giọng điệu thân thiện nhất để nói ra điều kinh ngạc nhất, có lẽ chính là tình huống hiện tại.
Một vài người từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào hắn.
Một lúc sau, Đường Ninh là người đầu tiên lên tiếng, "Cho nên? Có vấn đề gì à?"
Bạch Hiển búng ngón tay, bắt đầu giải thích với bọn họ, "Mọi người cũng biết nếu như long tộc ở cùng cấp độ thậm chí là vượt cấp đều là vô địch đúng không?"
Thấy họ gật đầu, hắn tiếp tục nói: "Không chỉ vậy, huyết mạch của long tộc còn mang theo sức mạnh của long tộc, điều này khiến chúng có thể tạo ra một áp lực khi đối đầu với các ngự thú khác, ma thú thậm chí là trùng tộc, tương đương với các lĩnh vực loại nhỏ."
"Long tộc chắc chắn có ưu thế trong các cuộc so tài đơn lẻ, nhưng nhược điểm đi kèm là chúng rất khó để đột phá."
"Vì vậy Mạc Tư luôn ở cấp 20 sao?" Vương Kha suy nghĩ rồi hỏi.
Bạch Hiển gật đầu, "Không tồi, trong long tộc cũng chia các cấp bậc rõ ràng, huyết mạch khiến cho việc bồi dưỡng chúng trở nên rất khó khăn, có lẽ sau này sẽ có những cách tốt hơn và đơn giản hơn để giúp chúng thoát khỏi giới hạn này, nhưng hiện tại......"
Bạch Hiển giờ tay, "Hiện tại tôi vẫn chưa có cách."
Mọi người gật đầu hiểu ra, Bạch Hiển lại tiếp tục nói, "Bây giờ tôi chỉ có thể cung cấp cho mọi người những con rồng cấp cao nhất là cấp 20, nếu mọi người muốn thì có thể mang một con đi, nhưng tôi phải nói trước, sau này chắc chắn sẽ có những lựa chọn tốt hơn."
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Hiển, Vương Kha (đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi đó)
Chung quanh đều là ca ca và tỷ tỷ
Mấy người Đường Ninh (mỉm cười): Có cảm động không?
Bạch Hiển và Vương Kha (lắc đầu): Cảm ơn, không dám động không dám động.
------------HẾT CHƯƠNG 73------------
Đã sửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook