Lương Nhất gật đầu, hắn bước ra, dùng vẻ mặt không kiêu ngạo không xu nịnh mà nói: “theo như kế hoạch thì quân lính khu Nam thành chúng ta lúc này hẳn là đã đến được cơ quan đầu não của quân Pháp ở phía Tây, nếu như không có việc gì sơ xuất xảy ra thì chỉ trong vòng một buổi sáng chúng ta có thể tóm gọn được căn cứ của bọn bọn chúng.

.

” Dừng lại một chút, Lương Nhất mới nói tiếp:“Đại tướng hôm nay tập hợp mọi người tới đây là để phân phó kế hoạch tiếp theo, trong khi thực dân Pháp đang hoảng loạn trở về căn cứ thì chúng ta sẽ đi tới khu chợ đen của bọn chúng mà đánh chiếm vũ khí, bên kia đã báo tin cho bọn chúng, lúc này khu chợ ngầm Bắc Hoa nguồn nhân lực không đến ba trăm người”Nói rồi, Lương Nhất mở một chiếc bản đồ đã đánh dấu sẵn các vị trí ra để xuống bàn, những người bên trong cũng đua nhau xúm lại bàn bạc.

Đây là kế hoạch Cố Thừa Duật và Lương Nhất đã cùng nhau triển khai từ trước, cũng bởi vì ở đây có mỗi Lương Nhất là tâm phúc của nguyên chủ, vậy nên tất cả kế hoạch mà Cố Thừa Duật đưa ra hắn ta đều là người biết đầu tiên.


Đợi tới khi bàn giao cho Lương Nhất làm mấy chuyện quan trọng rồi nguyên chủ mới phân phó vài việc râu ria cho đám người này.

Chỉ là phòng giặc ngoài giặc trong, nguyên chủ cuối cùng lại quên mất một người, đó chính là Lương Nhất, cũng bởi vì khi xưa lúc Cố Thừa Trạch vẫn là một đại thiếu gia, hắn vô tình gặp được Lương Nhất trong lúc đang chạy nạn tới đây, người này tâm trí hơn người, cho dù có sắp chết đói cũng không chịu bán em gái để lấy tiền mua lương thực.

Rất là trọng nghĩa, vậy nên Cố Thừa Trạch mới mang hắn về bồi dưỡng, làm việc cho nguyên chủ được vài năm, cuối cùng Lương Nhất cũng bò lên được chức thượng uý, được y tin tưởng.

Nhưng Cố Thừa Trạch không ngờ rằng, người này vào năm, sáu năm trước lại là người của đại tướng Laure cài vào làm mật thám, tới em gái của hắn cũng là giả!Lăng Tiêu tiện tay vứt khẩu súng lên trên mặt bàn, sau đó không có chút hình tượng nào mà ngả lưng về phía sau, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn theo từng nhịp, hắn híp mắt mà nhìn người tên Lương Nhất vẫn đang ra vẻ trầm ổn đang cống hiến hết sức vì nước nhà kia.

Không hổ là người có thể qua mắt nguyên chủ bao nhiêu năm như vậy, bản lĩnh cũng không phải là nhỏ.

Bàn bạc một lúc, tổng tham mưu bỗng nhiên lên tiếng:“Đại tướng, quân phía Nam Thành và vài tỉnh khác đã bị điều động dồn hết về căn cứ đầu não của địch ở phía Tây? Hiện giờ binh lực của chúng ta không đủ, nếu muốn đánh vào khu chợ đen Bắc Hoa thì chắc chắn phải điều động quân lính ở Đông Kinh, Đông Kinh là địa bàn quan trọng của chúng ta, không thể tuỳ tiện điều động quân đội được!”Kế hoạch này nhìn qua rất là hoàn hảo, nhưng hành động rất là nguy hiểm, tổng tham mưu còn đang định nói gì thêm, Lương Nhất đã chen vào, giọng điệu lạnh lùng:“Tổng tham mưu nghi ngờ năng lực của đại tướng? Kế hoạch chuẩn bị rất kỹ càng, tuyệt đối sẽ không có sai sót”“Nhưng.


.

”Lăng Tiêu mỉm cười nhìn bọn họ đấu khẩu, ý vị không rõ mà lên tiếng: “tôi tất nhiên là sẽ không tự ý điều động quân lính đi đâu.

.

”Lương Nhất nhíu mày, hắn khó hiểu mà nhìn Lăng Tiêu, biểu cảm trên mặt hắn hiện lên rõ vẻ lo lắng cho đại sự nước nhà:“Đại tướng, không phải là đã quyết định.

.


”“Tất cả đều đã bị huỷ bỏ” Lăng Tiêu đạm bạc nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú nhìn người kia, Lương Nhất tưởng mỗi một mình hắn biết diễn sao? Hắn đây cũng biết!Lăng Tiêu bỗng cảm thấy trong lòng nổi lên một chút khiêu chiến, Lương Nhất tính ra cũng chỉ là một con cờ, nhưng con cờ này thật sự rất có bản lĩnh, nếu vậy thì người đứng phía sau điều khiển bàn cờ kia tuyệt đối không phải đơn giản.

Đại tướng Laure? Trong lòng Lăng Tiêu lặp đi lặp lại cái tên này, bao nhiêu năm không ra chiến trường, như gặp phải đối thủ, nhiệt huyết trong người hắn bỗng sôi trào lên.

Mặc kệ đám người đang dùng vẻ mặt hết sức khó coi nhìn hắn, Lăng Tiêu vẫn thản nhiên lặp lại: “không sai, cuộc họp lần này chính là để thông báo cho mọi người biết rằng mọi kế hoạch đều đã bị huỷ bỏ”“Đại tướng! Ngài đây đúng là muốn giỡn mặt với chúng tôi!! Ngài nói là vì phục vụ kháng chiến mà từ trong tay chúng tôi điều động nhiều vũ khí và binh lực như vậy ra ngoài, bây giờ ngài nói huỷ là huỷ??!! Ngài thật sự coi chúng tôi đây là đứa trẻ lên ba sao??!! Nói cho ngài biết, hôm nay ngài không cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng thì đừng hòng bước ra ngoài!!”“Chúng tôi dù gì cũng cũng bằng tuổi cha tuổi bác của ngài, ngài vuốt mặt cũng phải nể chủ một chút!! Nếu ngài muốn dùng quyền hạn mà tuỳ tiện quyết định bừa bãi, vậy thì đừng trách cái thân già này!!”Mà Lương Nhất sắc mặt lúc này cũng rất khó coi, nhưng hắn vẫn dựa theo thiết lập bao nhiêu năm nay của mình mà đứng ra khuyên giải: “mọi người bình tĩnh, có lẽ đại tướng có nỗi khổ riêng”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương