Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên
-
Chương 30
Lại tiếp tục xem phía dưới, lần kết hôn thứ hai của Vương Tĩnh lại vào những mười năm sau. Hơn nữa chỉ số hạnh phúc của lần đó chỉ có ba sao.
Thẩm Sở Sở cau mày, nghĩ thầm, cô ấy chắc là bị ảnh hưởng bởi người chồng thứ nhất, vì thế sản sinh cảm giác không tin tưởng vào hôn nhân.
Vương Tĩnh thấy Thẩm Sở Sở mãi không nói gì, hơn nữa có vẻ không thoải mái, thấp giọng hỏi: "Sở Sở, cậu sao thế, có phải có chỗ nào không thoải mái?"
Thẩm Sở Sở hồi thần, nhìn Vương Tĩnh nói: "Mình không sao, chắc là gần đây bận quá, ngủ không tốt."
Vương Tĩnh cười nói: "Thế thì tốt."
Nói xong, Vương Tĩnh lại tiếp tục nói chuyện với đồng bạn. Thẩm Sở Sở thấy Vương Tĩnh dáng vẻ rực rỡ đến vậy, làm sao cũng sẽ không nghĩ ra đường tình của cô ấy lại gập ghềnh như thế. Nghĩ tới lát nữa tan tiệc, nhất định phải nhắc nhở Vương Tĩnh một chút. Người lạ thì thôi đi, người bạn học quen biết cô này, cô không thể mở to mắt mà nhìn bạn học chìm trong đau khổ của hôn nhân.
Chỉ mong là lát nữa Vương Tĩnh có thể lắng nghe ý kiến của cô, nếu như không muốn nghe, cô cũng phải nghĩ cách khác nữa. Loại chuyện bạn gái cũ, mối tình đầu này, thật sự là thiên địch của mỗi một người con gái. Có những người đàn ông cũng thật đáng sợ, rõ ràng là còn yêu thích mối tình đầu của mình lại đi lấy người khác, trong lòng còn đối với tình đầu nhớ mãi không quên, thậm chí cuối cùng còn ly hôn với người ta để đi lấy người tình đầu đó.
Không dễ gì mới qua được buổi tụ hội bạn học, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng thở được một hơi. Mắt thấy mọi người lục tục đứng dậy, Thẩm Sở Sở cũng đứng lên. Cô cố ý đứng cạnh Vương Tĩnh, thấy Vương Tĩnh sắp rời khỏi, Thẩm Sở Sở thấp giọng nói: "Vương Tĩnh, mình có một chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể chờ một lát không?"
Vương Tĩnh ngơ mất một lúc, rồi cười nói: "Được chứ."
Thẩm Sở Sở cùng Vương Tĩnh đi tới trong đại sảnh ngồi xuống.
Vương Tĩnh thấy dáng vẻ do dự của Thẩm Sở Sở, cười nói: "Sở Sở, cậu là có chuyện gì khó khăn muốn nói với mình à? Không sao đâu, cậu cứ nói hết ra là được. Nếu là có gì khó khăn cứ nói với mình, không cần phải ngại, chúng mình dù sao cũng là bạn học bốn năm đại học."
Thẩm Sở Sở nghe được thế, hạ quyết tâm, nói: "Vương Tĩnh, nhà mình có một người già có nghiên cứu số học, mình cũng có học được một chút, vì thế biết được chút da lông. Mình vừa rồi nhìn tướng mặt cậu có một chuyện không biết có nên hay không nên nói ra."
Vương Tĩnh tuy là một người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng nghe thấy Thẩm Sở Sở nói như vậy cũng không tránh được có chút tò mò, nói: "Không sao đâu, cậu cứ nói đi."
Thẩm Sở Sở ngẫm nghĩ, biên ra mấy câu: "Mình xem sắc mặt cậu, cậu gần đây chắc hẳn đang trong thời kỳ đào hoa, cũng chính là nói cậu hiện nay hẳn là đang yêu đương, hơn nữa bộ dạng như sắp cho hỉ sự, chỉ khoảng mấy ngày tới liền kết hôn với chồng cậu."
Vương Tĩnh vốn chỉ coi là lời nói đùa mà nghe, nghe được câu này xong, sắc mặt cô liền thay đổi. Cô đích thực là dự đoán sẽ kết hôn trong tương lai gần, hơn nữa chính là vào tuần sau, chỉ là chuyện này cô chưa hề kể cho bất kỳ ai, Thẩm Sở Sở làm sao mà biết được. Chẳng lẽ là bạn trai cô đã nói cho người khác? Vấn đề là Thẩm Sở Sở cũng không biết bạn trai của cô.
"Sở Sở, cậu nhìn ra được cái gì?" Thấy sắc mặt của Thẩm Sở Sở, dựa vào trực giác của phụ nữ, Vương Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ trong chuyện này không đơn giản.
Thẩm Sở Sở nắm chặt tay, trong lòng niệm "đây không phải là phá hoại nhận duyên, là đang cứu người", nói: "Mình cảm thấy đoạn nhân duyên này ấy mà, cậu tốt nhất vẫn là xem xét lại một chút."
Sắc mặt Vương Tĩnh biến đến biến đi, trong lòng cũng có chút căng thẳng, thấp giọng hỏi: "Vì sao? Trong đó có vấn đề gì phải không?"
Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: "Qua xem tướng mặt, mình phát hiện đoạn hôn nhân này của cậu đại khái là không thuận lợi, trong quá trình sẽ có tiểu nhân làm hỏng. Giải quyết không được người này, hôn nhân giữa hai cậu sợ là khó được dài lâu. Hơn nữa, tiểu nhân này hẳn là không ở bên người cậu."
Vương Tĩnh vốn là rất mong chờ cuộc hôn nhân này, tâm tình gần đây cũng vô cùng tốt. Dù sao gặp được người mình thích, hơn nữa hai người chí hướng như nhau, tuy là quen nhau chưa tới ba tháng, nhưng lại khiến cho cả hai đều có xung động muốn tiến tới lâu đài hôn nhân.
Vừa nghe Thẩm Sở Sở nói vậy, Vương Tĩnh cũng đột nhiên cảm thấy quyết định muốn kết hôn nhanh của mình dường như có chút quá đột ngột.
"Tiểu nhân mà cậu nói là chỉ gì?" Lúc này, sắc mặt của Vương Tĩnh đã lạnh như hàn sương.
Thẩm Sở Sở trầm mặc, nói: "Người đó hoặc là cha mẹ anh ta, hoặc là bạn của anh ta, cũng có thể... là bạn gái trước đây của anh ta."
Cha mẹ, bạn bè và mối tình đầu của anh ta? Vương Tĩnh trong đầu tìm kiếm một chút, hình như trừ bạn của anh ta, cha mẹ anh và bạn gái cũ cô đều chưa từng gặp. Thậm chí anh ta chưa từng nhắc tới lịch sử yêu đương trước đó của mình. Mọi người đều là người trưởng thành cả, trước đó có một hai mối tình cũng rất bình thường, ai mà chưa từng có. Vì thế đôi bên đều hiểu mà không định hỏi.
Thấy dáng vẻ trầm ngâm của Vương Tĩnh, Thẩm Sở Sở nắm lấy tay Vương Tĩnh, nói: "Vương Tĩnh, mình hi vọng cậu có thể đi tìm hiểu một chút. Cho dù cậu không tin lời mình nói, nhưng vì hạnh phúc tương lai của cậu, mình vẫn là khuyên cậu đi thăm dò một chút. Hỏi thăm một chút so với hôn nhân cả đời, thật sự là không đáng bao nhiêu. Nếu như không có vấn đề gì, vậy các cậu vẫn có thể tiếp tục kết hôn. Nếu như thật sự không được, bị mình nói trúng, cậu cũng không phải chịu đau khổ."
Vương Tĩnh lắng nghe lời của Thẩm Sở Sở, nhìn vào biểu tình nghiêm túc của Thẩm Sở Sở, miễn cưỡng cười một cái, nói: "Được, cám ơn cậu, Sở Sở, mình sẽ đi hỏi xem."
Thẩm Sở Sở không có lý do gì để lừa cô cả, chuyện cô sắp kết hôn sở dĩ không nói với người bên cạnh cũng là vì sợ mọi người không đồng ý, sẽ đưa ý kiến phản đối cô. Nhưng, nếu như đoạn hôn nhân này thật sự sẽ có nguy hiểm tiềm tàng, cô vẫn là cần thận trọng xem xét lại đã.
Có vẻ là cô đã nghĩ hôn nhân quá đơn giản, cũng hơi vội vàng.
Sau khi Vương Tĩnh đi, Thẩm Sở Sở ngồi im lặng trên ghế một hồi. Lúc cô vừa định nhấc thân rời khỏi, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: "Thẩm Sở Sở, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Thẩm Sở Sở nghe thấy lời của Trình Tuân, hơi nhíu mày.
Trình Tuân mở lời hỏi: "Thẩm Sở Sở, cô gần đây đã biến thành sa đọa thế rồi sao?"
Thẩm Sở Sở nheo mắt, lúc này, phần hảo cảm của cô đối với Trình Tuân toàn bộ đều biến mất không còn, có vài lời, cô sớm đã muốn nói ra.
"Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?"
Trình Tuân cũng không ngờ tới Thẩm Sở Sở sẽ nói ra những lời như thế, bởi vì trong ấn tượng của anh ta, Thẩm Sở Sở đều là dáng vẻ dịu dàng không quá thích nói chuyện. Anh ta mím môi, nói: Cô thân là một sinh viên xuất thân từ đại học hàng đầu cả nước, thế mà lại đi làm diễn viên. Nếu đây không gọi là sa đọa, vậy thì cái gì mới là sa đọa?"
Thẩm Sở Sở nhẹ hừ một tiếng, nói: "Làm diễn viên liền gọi là sa đọa? Vậy trong mắt anh cái gì mới không phải là sa đọa? Giống như anh đi làm về tài chính sao? Mỗi ngày nghiên cứu giá cổ phiếu, thị trường chứng khoán? Anh cho là việc bản thân đang làm chính là cuộc sống hơn người, hay là tấm gương tinh anh cho xã hội? Thật là xin lỗi, không phải tất cả mọi người đều nghĩ như anh đâu. Anh thích chưa chắc người khác đã thích, việc anh muốn đi làm người khác chưa hẳn đã muốn làm."
Trình Tuân nghe xong đoạn này của Thẩm Sở Sở, trầm mặc một hồi, hỏi: "Chẳng lẽ cô không thích nghề tài chính sao?"
Thẩm Sở Sở vô cùng trực tiếp nói: "Thực ra là rất ghét."
"Tại sao lại ghét? Làm việc sở trường của mình không phải rất tốt sao?"
Lúc này Thẩm Sở Sở đều muốn bị chọc tức đến cười ra, nói: "Việc sở trường? Đối với tôi mà nói, tài chính thật sự không phải sở trường của tôi. Anh cũng đã dạy thêm cho tôi rồi đó, hẳn là biết được tôi không hề giỏi cũng không hề thích."
Trình Tuân nghe vậy, nhất thời không nói gì. Bầu không khí giữa hai người càng ngày càng không đúng, Thẩm Sở Sở muốn mở miệng nói tạm biệt.
Trình Tuân lại nói: "Cuốn Quản lý rủi ro tài chính đó của cô còn không? Cô đã từng xem lại bao giờ chưa?"
Thẩm Sở Sở không hiểu vì sao Trình Tuân lại đột nhiên nhắc tới cuốn sách này, cau mày nghĩ một lát, nói: "Là khóa học mở lúc nào vậy? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?"
Trình Tuân nghe được câu này sắc mặt lại trở nên khó coi, nói: "Cô không có ấn tượng gì? Cô năm hai đại học lúc bị treo khóa đó, tôi còn từng giúp cô bổ sung."
Thẩm Sở Sở vừa nghe hai chữ bổ sung, lập tức liền tìm ra trong đầu tin tức liên quan. Chỉ cần là khóa học bị treo, hơn nưa khẳng định được là sau đó sẽ không học nữa, những cuốn sách đó cơ bản là đều bị Thẩm Sở Sở ném đi. Tục ngữ nói rất đúng, mắt không thấy không phiền.
"Làm mất rồi."
Sắc mặt của Trình Tuân đột nhiên đen lại, bắt lấy Thẩm Sở Sở, nói: "Cô thế mà làm mất rồi? Vì sao lại mất, mất từ lúc nào?"
Thẩm Sở Sở giãy giụa vài lần cũng không thể rút tay khỏi tay Trình Tuân. Cô tức giận nói: "Tôi vì sao không thể làm mất, khi chắc chắn mình đã qua được môn tôi liền ném đi rồi!" Tuy rằng không nhớ cuốn sách đó có thực sự ném hay không, nhưng Thẩm Sở Sở vẫn là cảm thấy nhất định đã mất rồi, cô trước nay sẽ không giữ lại loại sách đó làm cô thêm ghê đâu.
Trình Tuân mím môi, đáy mắt hiện lên kinh đào hải lãng. Thẩm Sở Sở chỉ cảm thấy tay mình ngày càng đau.
Lúc này, có một giọng nói quen thuộc giải cứu cô.
"Cô Thẩm."
Trình Tuân nghe thấy giọng nói này, cũng dần dần thả lỏng tay. Thẩm Sở Sở cảm giác được lực đạo trên cánh tay nhẹ đi một chút, vội vàng rút tay mình ra. Trừng Trình Tuân một cái, thật không biết là người này phát điên cái gì.
Sau đó quay đầu nhìn sang Hàn Hành Ngạn, đối với ân nhân cứu mạng, cô trước giờ luôn cho sắc mặt tốt.
Tầm nhìn của Trình Tuân cũng rơi vào trên người Hàn Hành Ngạn, nhìn nhìn Hàn Hành Ngạn, lại nhìn Thẩm Sở Sở. Anh vừa định cất lời, thì điện thoại lại kêu lên trước. Nhìn thấy hiển thị người gọi, Trình Tuân cau mày, ngắt luôn điện thoại. Kết quả cúp chưa được ba giây, điện thoại lại kêu lên. Nếu như sau khi ngắt máy hai lần, Trình Tuân nhìn sang Thẩm Sở Sở, nói: "Tôi đi trước đã, hôm khác lại tìm cô."
Thẩm Sở Sở vừa mới không cẩn thận nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại của Trình Tuân, chính là tên vợ tương lai của Trình Tuân, hơn nữa cái điện thoại này cũng đúng lúc reo lên lần thứ ba.
"Ừ, tạm biệt."
Chở sau khi Trình Tuân đi khỏi, Thẩm Sở Sở nhìn vào Hàn Hành Ngạn, có chút xấu hổ nói: "Đa tạ Hàn tổng."
Hàn Hành Ngạn nhìn qua phương hướng Trình Tuân đi, lại nói: "Cô Thẩm có thời gian không, chúng ta nói chuyện một chút."
Thẩm Sở Sở gật đầu.
Sau khi đến một quán cà phê, Hàn Hành Ngạn lấy ra một chiếc thẻ đưa qua.
Thẩm Sở Sở nhìn cái thẻ trước mặt, mím mím môi hỏi: "Hàn tổng, anh đây là có ý gì?"
Thẩm Sở Sở cau mày, nghĩ thầm, cô ấy chắc là bị ảnh hưởng bởi người chồng thứ nhất, vì thế sản sinh cảm giác không tin tưởng vào hôn nhân.
Vương Tĩnh thấy Thẩm Sở Sở mãi không nói gì, hơn nữa có vẻ không thoải mái, thấp giọng hỏi: "Sở Sở, cậu sao thế, có phải có chỗ nào không thoải mái?"
Thẩm Sở Sở hồi thần, nhìn Vương Tĩnh nói: "Mình không sao, chắc là gần đây bận quá, ngủ không tốt."
Vương Tĩnh cười nói: "Thế thì tốt."
Nói xong, Vương Tĩnh lại tiếp tục nói chuyện với đồng bạn. Thẩm Sở Sở thấy Vương Tĩnh dáng vẻ rực rỡ đến vậy, làm sao cũng sẽ không nghĩ ra đường tình của cô ấy lại gập ghềnh như thế. Nghĩ tới lát nữa tan tiệc, nhất định phải nhắc nhở Vương Tĩnh một chút. Người lạ thì thôi đi, người bạn học quen biết cô này, cô không thể mở to mắt mà nhìn bạn học chìm trong đau khổ của hôn nhân.
Chỉ mong là lát nữa Vương Tĩnh có thể lắng nghe ý kiến của cô, nếu như không muốn nghe, cô cũng phải nghĩ cách khác nữa. Loại chuyện bạn gái cũ, mối tình đầu này, thật sự là thiên địch của mỗi một người con gái. Có những người đàn ông cũng thật đáng sợ, rõ ràng là còn yêu thích mối tình đầu của mình lại đi lấy người khác, trong lòng còn đối với tình đầu nhớ mãi không quên, thậm chí cuối cùng còn ly hôn với người ta để đi lấy người tình đầu đó.
Không dễ gì mới qua được buổi tụ hội bạn học, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng thở được một hơi. Mắt thấy mọi người lục tục đứng dậy, Thẩm Sở Sở cũng đứng lên. Cô cố ý đứng cạnh Vương Tĩnh, thấy Vương Tĩnh sắp rời khỏi, Thẩm Sở Sở thấp giọng nói: "Vương Tĩnh, mình có một chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể chờ một lát không?"
Vương Tĩnh ngơ mất một lúc, rồi cười nói: "Được chứ."
Thẩm Sở Sở cùng Vương Tĩnh đi tới trong đại sảnh ngồi xuống.
Vương Tĩnh thấy dáng vẻ do dự của Thẩm Sở Sở, cười nói: "Sở Sở, cậu là có chuyện gì khó khăn muốn nói với mình à? Không sao đâu, cậu cứ nói hết ra là được. Nếu là có gì khó khăn cứ nói với mình, không cần phải ngại, chúng mình dù sao cũng là bạn học bốn năm đại học."
Thẩm Sở Sở nghe được thế, hạ quyết tâm, nói: "Vương Tĩnh, nhà mình có một người già có nghiên cứu số học, mình cũng có học được một chút, vì thế biết được chút da lông. Mình vừa rồi nhìn tướng mặt cậu có một chuyện không biết có nên hay không nên nói ra."
Vương Tĩnh tuy là một người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng nghe thấy Thẩm Sở Sở nói như vậy cũng không tránh được có chút tò mò, nói: "Không sao đâu, cậu cứ nói đi."
Thẩm Sở Sở ngẫm nghĩ, biên ra mấy câu: "Mình xem sắc mặt cậu, cậu gần đây chắc hẳn đang trong thời kỳ đào hoa, cũng chính là nói cậu hiện nay hẳn là đang yêu đương, hơn nữa bộ dạng như sắp cho hỉ sự, chỉ khoảng mấy ngày tới liền kết hôn với chồng cậu."
Vương Tĩnh vốn chỉ coi là lời nói đùa mà nghe, nghe được câu này xong, sắc mặt cô liền thay đổi. Cô đích thực là dự đoán sẽ kết hôn trong tương lai gần, hơn nữa chính là vào tuần sau, chỉ là chuyện này cô chưa hề kể cho bất kỳ ai, Thẩm Sở Sở làm sao mà biết được. Chẳng lẽ là bạn trai cô đã nói cho người khác? Vấn đề là Thẩm Sở Sở cũng không biết bạn trai của cô.
"Sở Sở, cậu nhìn ra được cái gì?" Thấy sắc mặt của Thẩm Sở Sở, dựa vào trực giác của phụ nữ, Vương Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ trong chuyện này không đơn giản.
Thẩm Sở Sở nắm chặt tay, trong lòng niệm "đây không phải là phá hoại nhận duyên, là đang cứu người", nói: "Mình cảm thấy đoạn nhân duyên này ấy mà, cậu tốt nhất vẫn là xem xét lại một chút."
Sắc mặt Vương Tĩnh biến đến biến đi, trong lòng cũng có chút căng thẳng, thấp giọng hỏi: "Vì sao? Trong đó có vấn đề gì phải không?"
Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: "Qua xem tướng mặt, mình phát hiện đoạn hôn nhân này của cậu đại khái là không thuận lợi, trong quá trình sẽ có tiểu nhân làm hỏng. Giải quyết không được người này, hôn nhân giữa hai cậu sợ là khó được dài lâu. Hơn nữa, tiểu nhân này hẳn là không ở bên người cậu."
Vương Tĩnh vốn là rất mong chờ cuộc hôn nhân này, tâm tình gần đây cũng vô cùng tốt. Dù sao gặp được người mình thích, hơn nữa hai người chí hướng như nhau, tuy là quen nhau chưa tới ba tháng, nhưng lại khiến cho cả hai đều có xung động muốn tiến tới lâu đài hôn nhân.
Vừa nghe Thẩm Sở Sở nói vậy, Vương Tĩnh cũng đột nhiên cảm thấy quyết định muốn kết hôn nhanh của mình dường như có chút quá đột ngột.
"Tiểu nhân mà cậu nói là chỉ gì?" Lúc này, sắc mặt của Vương Tĩnh đã lạnh như hàn sương.
Thẩm Sở Sở trầm mặc, nói: "Người đó hoặc là cha mẹ anh ta, hoặc là bạn của anh ta, cũng có thể... là bạn gái trước đây của anh ta."
Cha mẹ, bạn bè và mối tình đầu của anh ta? Vương Tĩnh trong đầu tìm kiếm một chút, hình như trừ bạn của anh ta, cha mẹ anh và bạn gái cũ cô đều chưa từng gặp. Thậm chí anh ta chưa từng nhắc tới lịch sử yêu đương trước đó của mình. Mọi người đều là người trưởng thành cả, trước đó có một hai mối tình cũng rất bình thường, ai mà chưa từng có. Vì thế đôi bên đều hiểu mà không định hỏi.
Thấy dáng vẻ trầm ngâm của Vương Tĩnh, Thẩm Sở Sở nắm lấy tay Vương Tĩnh, nói: "Vương Tĩnh, mình hi vọng cậu có thể đi tìm hiểu một chút. Cho dù cậu không tin lời mình nói, nhưng vì hạnh phúc tương lai của cậu, mình vẫn là khuyên cậu đi thăm dò một chút. Hỏi thăm một chút so với hôn nhân cả đời, thật sự là không đáng bao nhiêu. Nếu như không có vấn đề gì, vậy các cậu vẫn có thể tiếp tục kết hôn. Nếu như thật sự không được, bị mình nói trúng, cậu cũng không phải chịu đau khổ."
Vương Tĩnh lắng nghe lời của Thẩm Sở Sở, nhìn vào biểu tình nghiêm túc của Thẩm Sở Sở, miễn cưỡng cười một cái, nói: "Được, cám ơn cậu, Sở Sở, mình sẽ đi hỏi xem."
Thẩm Sở Sở không có lý do gì để lừa cô cả, chuyện cô sắp kết hôn sở dĩ không nói với người bên cạnh cũng là vì sợ mọi người không đồng ý, sẽ đưa ý kiến phản đối cô. Nhưng, nếu như đoạn hôn nhân này thật sự sẽ có nguy hiểm tiềm tàng, cô vẫn là cần thận trọng xem xét lại đã.
Có vẻ là cô đã nghĩ hôn nhân quá đơn giản, cũng hơi vội vàng.
Sau khi Vương Tĩnh đi, Thẩm Sở Sở ngồi im lặng trên ghế một hồi. Lúc cô vừa định nhấc thân rời khỏi, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: "Thẩm Sở Sở, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Thẩm Sở Sở nghe thấy lời của Trình Tuân, hơi nhíu mày.
Trình Tuân mở lời hỏi: "Thẩm Sở Sở, cô gần đây đã biến thành sa đọa thế rồi sao?"
Thẩm Sở Sở nheo mắt, lúc này, phần hảo cảm của cô đối với Trình Tuân toàn bộ đều biến mất không còn, có vài lời, cô sớm đã muốn nói ra.
"Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?"
Trình Tuân cũng không ngờ tới Thẩm Sở Sở sẽ nói ra những lời như thế, bởi vì trong ấn tượng của anh ta, Thẩm Sở Sở đều là dáng vẻ dịu dàng không quá thích nói chuyện. Anh ta mím môi, nói: Cô thân là một sinh viên xuất thân từ đại học hàng đầu cả nước, thế mà lại đi làm diễn viên. Nếu đây không gọi là sa đọa, vậy thì cái gì mới là sa đọa?"
Thẩm Sở Sở nhẹ hừ một tiếng, nói: "Làm diễn viên liền gọi là sa đọa? Vậy trong mắt anh cái gì mới không phải là sa đọa? Giống như anh đi làm về tài chính sao? Mỗi ngày nghiên cứu giá cổ phiếu, thị trường chứng khoán? Anh cho là việc bản thân đang làm chính là cuộc sống hơn người, hay là tấm gương tinh anh cho xã hội? Thật là xin lỗi, không phải tất cả mọi người đều nghĩ như anh đâu. Anh thích chưa chắc người khác đã thích, việc anh muốn đi làm người khác chưa hẳn đã muốn làm."
Trình Tuân nghe xong đoạn này của Thẩm Sở Sở, trầm mặc một hồi, hỏi: "Chẳng lẽ cô không thích nghề tài chính sao?"
Thẩm Sở Sở vô cùng trực tiếp nói: "Thực ra là rất ghét."
"Tại sao lại ghét? Làm việc sở trường của mình không phải rất tốt sao?"
Lúc này Thẩm Sở Sở đều muốn bị chọc tức đến cười ra, nói: "Việc sở trường? Đối với tôi mà nói, tài chính thật sự không phải sở trường của tôi. Anh cũng đã dạy thêm cho tôi rồi đó, hẳn là biết được tôi không hề giỏi cũng không hề thích."
Trình Tuân nghe vậy, nhất thời không nói gì. Bầu không khí giữa hai người càng ngày càng không đúng, Thẩm Sở Sở muốn mở miệng nói tạm biệt.
Trình Tuân lại nói: "Cuốn Quản lý rủi ro tài chính đó của cô còn không? Cô đã từng xem lại bao giờ chưa?"
Thẩm Sở Sở không hiểu vì sao Trình Tuân lại đột nhiên nhắc tới cuốn sách này, cau mày nghĩ một lát, nói: "Là khóa học mở lúc nào vậy? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?"
Trình Tuân nghe được câu này sắc mặt lại trở nên khó coi, nói: "Cô không có ấn tượng gì? Cô năm hai đại học lúc bị treo khóa đó, tôi còn từng giúp cô bổ sung."
Thẩm Sở Sở vừa nghe hai chữ bổ sung, lập tức liền tìm ra trong đầu tin tức liên quan. Chỉ cần là khóa học bị treo, hơn nưa khẳng định được là sau đó sẽ không học nữa, những cuốn sách đó cơ bản là đều bị Thẩm Sở Sở ném đi. Tục ngữ nói rất đúng, mắt không thấy không phiền.
"Làm mất rồi."
Sắc mặt của Trình Tuân đột nhiên đen lại, bắt lấy Thẩm Sở Sở, nói: "Cô thế mà làm mất rồi? Vì sao lại mất, mất từ lúc nào?"
Thẩm Sở Sở giãy giụa vài lần cũng không thể rút tay khỏi tay Trình Tuân. Cô tức giận nói: "Tôi vì sao không thể làm mất, khi chắc chắn mình đã qua được môn tôi liền ném đi rồi!" Tuy rằng không nhớ cuốn sách đó có thực sự ném hay không, nhưng Thẩm Sở Sở vẫn là cảm thấy nhất định đã mất rồi, cô trước nay sẽ không giữ lại loại sách đó làm cô thêm ghê đâu.
Trình Tuân mím môi, đáy mắt hiện lên kinh đào hải lãng. Thẩm Sở Sở chỉ cảm thấy tay mình ngày càng đau.
Lúc này, có một giọng nói quen thuộc giải cứu cô.
"Cô Thẩm."
Trình Tuân nghe thấy giọng nói này, cũng dần dần thả lỏng tay. Thẩm Sở Sở cảm giác được lực đạo trên cánh tay nhẹ đi một chút, vội vàng rút tay mình ra. Trừng Trình Tuân một cái, thật không biết là người này phát điên cái gì.
Sau đó quay đầu nhìn sang Hàn Hành Ngạn, đối với ân nhân cứu mạng, cô trước giờ luôn cho sắc mặt tốt.
Tầm nhìn của Trình Tuân cũng rơi vào trên người Hàn Hành Ngạn, nhìn nhìn Hàn Hành Ngạn, lại nhìn Thẩm Sở Sở. Anh vừa định cất lời, thì điện thoại lại kêu lên trước. Nhìn thấy hiển thị người gọi, Trình Tuân cau mày, ngắt luôn điện thoại. Kết quả cúp chưa được ba giây, điện thoại lại kêu lên. Nếu như sau khi ngắt máy hai lần, Trình Tuân nhìn sang Thẩm Sở Sở, nói: "Tôi đi trước đã, hôm khác lại tìm cô."
Thẩm Sở Sở vừa mới không cẩn thận nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại của Trình Tuân, chính là tên vợ tương lai của Trình Tuân, hơn nữa cái điện thoại này cũng đúng lúc reo lên lần thứ ba.
"Ừ, tạm biệt."
Chở sau khi Trình Tuân đi khỏi, Thẩm Sở Sở nhìn vào Hàn Hành Ngạn, có chút xấu hổ nói: "Đa tạ Hàn tổng."
Hàn Hành Ngạn nhìn qua phương hướng Trình Tuân đi, lại nói: "Cô Thẩm có thời gian không, chúng ta nói chuyện một chút."
Thẩm Sở Sở gật đầu.
Sau khi đến một quán cà phê, Hàn Hành Ngạn lấy ra một chiếc thẻ đưa qua.
Thẩm Sở Sở nhìn cái thẻ trước mặt, mím mím môi hỏi: "Hàn tổng, anh đây là có ý gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook