Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên (Bản dịch)
-
Chương 28
Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, giống như tiên nhân trên trời hạ phàm. Hắn mặc đạo bào Thái Uyên môn, phong độ nhẹ nhàng, hai tóc mai dù đã trắng, lại càng hiện ra khí chất xuất trần, thoạt nhìn khuôn mặt hắn cũng mới ngoài ba mươi tuổi.
Tham Thụy chân nhân quay đầu nhìn lại, cười nói: “Sư đệ, chính là hắn, dẫn hắn lên đi.”
Tiếp theo, hắn nhìn về phía Phương Vọng, rồi giới thiệu: “Vị này là trường lão truyền thừa, Triệu Truyền Càn, đi theo hắn đi nhận phần thưởng của đệ tử thân truyền đi.”
Phương Vọng vội vàng hành lễ với Triệu Truyền Càn. Sắc mặt Triệu Truyền Càn lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu. Hắn bỗng nhiên vung tay áo, một luồng gió mát đập vào mặt, trực tiếp cuốn đi Phương Vọng, hai người hóa thành một luồng ánh sáng đỏ tan biến giữa dãy núi.
Một màn này khiến tất cả các tu sĩ nhập môn đều toát ra vẻ ao ước, Chu Tuyết thấy thế, cong miệng lên, tâm tình cũng vô cùng tốt.
“Sau này, hắn nhất định sẽ trở thành nhân vật phong vân của Thái Uyên môn, thậm chí cả Tu Tiên giới Đại Tề. Trăm năm sau, không, nhiều nhất là năm mươi năm, các ngươi sẽ thấy vinh quang vì được cùng thời kỳ với hắn.”
Tham Thụy chân nhân vuốt râu cười nói, giọng điệu cảm khái rất có vẻ xuân thu.
“Được rồi, tiếp theo bắt đầu quyết định năm vị đệ tử trì kiếm.”
Tham Thụy chân nhân chuyển hướng, nhìn về phía chúng tu sĩ, nghiêm túc nói.
. . .
Phương Vọng chân đạp phi kiếm, đứng sau lưng Triệu Truyền Càn. Phi kiếm dưới chân hắn dài chừng ba trượng, lưỡi kiếm lưu động từng sợi ánh bạc, cực kì huyễn lệ.
Từ chỗ cao quan sát Thái Uyên môn, hắn nhìn thấy ở giữa quần phong có một tòa thành trì to lớn. Từng người từng người đệ tử của Thái Uyên môn ra ra vào vào, các loại pháp khí phi hành, tọa kỵ làm hắn không kịp nhìn.
Triệu Truyền Càn im lặng ít nói, dẫn đến Phương Vọng cũng không tiện trực tiếp đáp lời, chỉ có thể quan sát phong cảnh dọc đường.
Thái Uyên môn rất lớn, lớn đến nỗi thành Nam Khâu tuyệt đối không thể so sánh được. Phương hướng Triệu Truyền Càn tiến về là ngọn núi cao nhất, tới gần rồi mới có thể chân chính cảm nhận được hùng phong vĩ ngạn của nó.
Rất nhanh, hai người thao túng kiếm lên núi, hạ xuống trước một tòa cung điện.
Phương Vọng giương mắt nhìn lại, toà cung điện khí thế bàng bạc này tên là Thủy Uyên điện, trước cửa có hai tòa tượng đá dị thú dáng dấp dữ tợn đứng thẳng.
Mà sau lưng nó là một bậc thang bạch ngọc dài mấy trăm bậc, cuối cùng là một bình đài bao la phạm vi tầm hai ba dặm, đang có ba tên đệ tử quét dọn.
“Đi theo ta. “
Triệu Truyền Càn mở miệng nói, sau đó dậm chân đi vào trong Thủy Uyên điện, Phương Vọng theo sát phía sau.
Sau khi đi vào Thủy Uyên điện, Phương Vọng đánh giá hoàn cảnh trong điện. Rộng rãi, sáng tỏ, đây là đầu tiên ấn tượng của hắn, nơi này không bày ra binh khí, cũng không có vật trang trí hoa hòe sặc sỡ.
Ánh mắt Phương Vọng bị một bóng lưng ngay phía trước hấp dẫn. Đó là một ông lão mặc áo bào trắng, tóc muối tiêu, cuộn lại dưới ngọc quan. Dáng người hắn không cao lớn lắm, nhưng bóng lưng lộ ra khí chất trầm ổn làm người ta yên tâm, hai tay thả lỏng sau thắt lưng, phảng phất hắn có thể đối mặt hết thảy kiếp nạn trên thế gian.
“Chưởng môn sư huynh, hắn đến rồi.”
Triệu Truyền Càn dừng bước lại mở miệng nói. Nghe xong chưởng môn hai chữ, Phương Vọng không khỏi bắt đầu khẩn trương.
Chưởng môn xoay người, thuận thế kéo tay áo, mặt mũi của hắn không trông già nua như bóng lưng của hắn, mặc dù cũng không tính là trẻ tuổi, nhưng phù hợp với tướng hạc phát đồng nhan.
Phương Vọng nhìn thấy ánh mắt của đối phương, vội vàng khom lưng ôm quyền hành lễ.
Trước đó Chu Tuyết đã từng nói, chưởng môn Thái Uyên môn, Quảng Cầu Tiên tu vi cao thâm. Phóng mắt nhìn khắp trong chín đại giáo phái, bàn về thực lực cá nhân, hắn có thể xếp hạng năm người đứng đầu, mà lại trong năm người đứng đầu, ai mạnh hơn, rất khó định đoạt.
“Biểu hiện của ngươi, ta cũng nhìn ở trong mắt. Không tệ, ta xem trọng ngươi, trở thành đệ tử thân truyền có thể trực tiếp thu hoạch được một pháp khí Thượng phẩm, nhưng trước đó, ngươi phải lựa chọn gia nhập một mạch nào.”
Quảng Cầu Tiên nhìn Phương Vọng cười nói, nụ cười của hắn lộ ra vẻ ôn hòa, không có chút cảm giác áp bách nào.
Phương Vọng hồi đáp: “Ta muốn gia nhập mạch thứ ba. “
Đây là mạch Chu Tuyết đang sớm phân chia xong trên đường tới đây, mỗi một con cháu Phương phủ đều phải gia nhập mạch hệ khác biệt.
Nghe vậy, Triệu Truyền Càn không khỏi liếc nhìn Phương Vọng một chút, ánh mắt kỳ quái.
Quảng Cầu Tiên không khỏi vuốt râu cười to, hắn ấm giọng cười nói: “Phương Vọng, xem ra ngươi đã có hiểu biết đối với Thái Uyên môn, nhưng ta vẫn nói rõ với ngươi, truyền thừa của mạch thứ ba đúng là cao thâm nhất trong chín mạch, nhưng tình huống bây giờ của mạch thứ ba rất đặc thù, bàn về thực lực tổng hợp, xếp hàng thứ tám. Xếp hạng mạch hệ sẽ ảnh hưởng đến tài nguyên của một mạch, ngươi có thể thận trọng suy tính một chút.”
Phương Vọng vừa nghe truyền thừa là cao thâm nhất, lập tức gật đầu nói: “Ta chọn mạch thứ ba.”
Triệu Truyền Càn khẽ lắc đầu, nhưng cũng không mở miệng.
Quảng Cầu Tiên gật đầu đồng ý, sau đó nâng tay phải lên, ba luồng ánh sáng bay ra từ trong tay áo, lơ lửng trên điện, theo thứ tự là một thanh trường kiếm màu xanh, một cây sáo ngọc và một cái quạt xếp.
“Ba vật này đều là pháp khí Thượng phẩm, tương đương nhau, ngươi lại xem hợp mắt thì lựa chọn.”
Quảng Cầu Tiên giới thiệu sơ lược một câu, sau đó chờ Phương Vọng lựa chọn.
Phương Vọng không chút do dự, trực tiếp lựa chọn thanh kiếm kia. Dù sao hắn am hiểu kiếm pháp nhất, chờ sau này học tuyệt học khác, lại phát triển pháp khí khác vậy.
Tu tiên giả muốn đặt chân, cũng không thể chỉ dựa vào một pháp khí.
Quảng Cầu Tiên đưa tay chỉ, thanh trường kiếm màu xanh kia đã rơi vào trong tay Phương Vọng. Kiếm này toàn thân xanh biếc, như được rèn đúc từ thanh ngọc mà thành, lưỡi kiếm cũng không sắc bén. Hai tay nâng lưỡi kiếm, hắn cảm thấy mát rượi, tâm cũng bình tĩnh lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook