Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên (Bản dịch)
-
Chương 26
Tất cả mọi người bị hù dọa, ngay cả Chu Tuyết cũng không khỏi nhướn mày.
“Quả nhiên không nhìn lầm hắn, chẳng qua Ngự Kiếm thuật của tiểu tử này...”
Căn cứ vào biểu hiện của Phương Vọng đêm đó, Chu Tuyết cảm thấy thực lực chân chính của Phương Vọng tuyệt đố không chỉ biểu hiện bởi tu vi, cho nên nàng mới đẩy Phương Vọng ra. Phương Vọng luyện Ngự Kiếm thuật đến trình độ như vậy, ngược lại làm nàng ngạc nhiên vui mừng. Tốc độ vừa rồi, cho dù là một vài tu sĩ Tố Linh cảnh cũng chưa chắc có thể đạt tới.
Cũng thế, khi đó Phương Vọng chỉ dùng một thanh kiếm phàm phu, mà bây giờ trong tay hắn là một thanh pháp kiếm.
Nhưng pháp kiếm này xem như loại bình thường nhất, lại để hắn thi triển ra uy năng như vậy, hạn mức cao nhất của tiểu tử này ở đâu thế?
Tham Thụy chân nhân cũng bị kinh ngạc, hắn chăm chú nhìn Phương Vọng, đôi mắt cũng đang tỏa sáng.
“Lực khống chế thật quyết đoán, tốc độ bén nhọn như vậy, có thể lập tức dừng lại, vừa rồi ngay cả ta cũng suýt nữa chưa phản ứng kịp.” Tham Thụy chân nhân âm thầm nghĩ mà sợ. Nếu như Cố Ly chết ở chỗ này, thì coi như phiền phức rồi.
Cố gia Lạc Bắc cũng không phải dễ trêu!
Hắn không thể không giữ vững tinh thần, nhìn chằm chằm Phương Vọng, sợ tiểu tử này xuống tay quá ác.
Tất cả các đệ tử Thái Uyên môn phía sau hắn đều lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, tiểu tử này thật là Dưỡng Khí cảnh sao?
Phương Vọng không nhìn về phía Cố Ly, mà liếc nhìn những người khác, hỏi: “Ta tới làm đệ tử thân truyền dự bị, có ai không đồng ý?”
Không người dám đáp lại, tất cả đều nhìn hắn như gặp kẻ địch lớn, thậm chí bắt đầu yên lặng lấy ra pháp khí của mình.
Chu Tuyết hơi cong khóe miệng, thầm nghĩ: “Tiểu tử này thật là đủ nhuệ khí, bình thường thoạt nhìn nội liễm, lúc nên tranh lại có khí thế như thế, nếu như kiếp trước hắn không chết trong đên diệt môn, hắn sẽ đạt tới độ cao như thế nào?”
Nghĩ thì nghĩ, nàng cũng lấy ra pháp khí, chính là bùa vàng đạo nhân áo xanh sử dụng trước đó.
Phương Vọng thoáng nhìn một màn này, trong lòng nhảy một cái, ngươi sẽ không làm thật đấy chứ?
Này!
Người một nhà đó!
Phương Vọng xoay tròn tay phải về bên trong, phi kiếm treo trên trán Cố Ly bỗng nhiên rụt về, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Cố Ly tim đập như trống, nàng nhìn qua Phương Vọng, cả người hoảng hốt.
Trong nháy mắt vừa rồi, nàng cảm thấy khí tức tử vong, nếu như đối phương muốn giết nàng, nàng tất nhiên không tránh khỏi.
Vì sao chênh lệch lại lớn như thế?
Nàng thậm chí còn không thi triển ra Ngũ Thánh kiếm pháp của mình...
Giờ khắc này, nàng nhớ tới lời phụ thân nói: “Thái Uyên môn có tướng bay cao, tất nhiên sẽ xuất hiện nhân vật thiên kiêu, đến nơi đó, nhất định không thể chủ quan.”
Phương Vọng không để ý đến suy nghĩ của Cố Ly, nhìn thấy những người khác xê dịch bước chân, bao vây quanh mình, hắn đã biết dựa vào Ngự Kiếm thuật thì không đủ để ứng đối cục diện hiện tạo.
Nghĩ xong, hắn cầm phi kiếm trong tay đâm vào trong đất bùn, hai tay tấn công khoảng không bốn phương tám hướng xung quanh.
Cuồng!
Đây là cảm nhận của tất cả mọi người, đang lúc có người không kìm nén được, Phương Vọng phải nâng tay lên, lòng bàn tay hướng xuống.
Ầm!
Một luồng khí thế ngang ngược bùng nổ từ trong thân thể Phương Vọng, bụi đất dưới chân hắn rít gào bay lên, ba viên hỏa cầu ngưng tụ ra sau đầu hắn, giống như mặt trời nhỏ treo lơ lửng, áo bào tung bay, nét mặt của hắn trở nên lạnh lùng.
“Đây là...”
“Làm sao có thể!”
Tham Thụy chân nhân và Chu Tuyết cũng bị sốc, người trước là ngạc nhiên mừng rỡ, người sau thuần túy là khiếp sợ.
Huyền Dương Thần Kinh!
Chu Tuyết tự xưng trước khi phi thăng không luyện thành, là hù dọa Phương Vọng, trên thực tế nàng từng luyện Huyền Dương Thần Kinh tới tầng thứ sáu, nhưng sau này lại từ bỏ vì nguyên nhân khác.
Chỉ là tầng sáu, nàng đã tiêu phí thời gian mấy chục năm, Phương Vọng mới tu luyện bao lâu?
Nhìn ba ngọn lửa hừng sau đầu Phương Vọng, rõ ràng không chỉ đơn giản là luyện thành tầng thứ nhất. Nàng chợt hoài nghi Phương Vọng khả năng đã luyện tới tầng thứ bảy mà nàng chưa đạt tới.
Khó trách tu vi của tiểu tử này tăng nhanh như vậy, càng luyện Huyền Dương Thần Kinh tới trình độ như vậy, lúc này mới hơn một tháng mà thôi...
Thiên tài thế này mà sinh ra tại Đại Tề, Chu Tuyết bỗng nhiên cảm nhận được lực lượng của số mệnh, có lẽ từ nơi sâu xa có một lực lượng đang chi phối vận mệnh của Phương gia.
Một đời này, Phương Vọng sống sót, thì thế đạo phải thay đổi.
Dù Chu Tuyết cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không có đến mức độ không thể tiếp thu được, dù sao nàng đã từng phi thăng rồi, cũng đã gặp tồn tại càng yêu nghiệt hơn.
“Lên!”
Nam tử áo đen đội mũ rộng vành mở miệng nói trước. Đang khi nói chuyện, hắn bỗng nhiên đạp đất, rương sách sau lưng mở ra, từng mũi tên màu đen bắn về phía Phương Vọng.
Những người khác lập tức thi triển pháp thuật của mình, tất cả đều lựa chọn tấn công cự ly xa. Ngay cả Chu Tuyết cũng xuất thủ, bùa vàng bắn ra mấy chục tia sáng vàng kim.
Trong chốc lát, ánh sáng đủ mọi màu sắc bao phủ Phương Vọng.
Ánh mắt Phương Vọng ngưng lại, tay phải bỗng nhiên nắm chặt, ba hỏa cầu sau đầu đột nhiên nổ tung, hóa thành biển lửa cuồn cuộn càn quét ra, chia tách pháp thuật và pháp khí bốn phương tám hướng. Sóng lửa bốc lên, cực kì hùng vĩ.
Một giây sau, Phương Vọng đạp Tuyệt Ảnh Bộ giết ra, hắn có Huyền Dương Thần Kinh tầng chín đại viên mãn, đã không sợ bất cứ ngọn lửa nào, chỉ cần ba bước, hắn đã tới đến trước mặt một người tu sĩ.
Một chưởng đánh ra, nhanh như gió táp, thế như lôi đình.
Ầm!
Tên tu sĩ này trực tiếp bị đánh bay, thổ huyết giữa không trung.
Phương Vọng xoay người, quét ngang một chân, đá về nữ tu sĩ bên cạnh. Hắn không chỉ là tu tiên giả, mà cũng là một người tập võ, tốc độ phản ứng thể xác của hắn cực nhanh. Hắn ngưng tụ linh lực trên chân phải, trực tiếp đá lên mặt của đối phương, làm cho đối phương hôn mê tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook