Ta Ở Hậu Cung Đương Đại Lão.
-
Chương 7: Anh Vũ ( Vẹt )
Vân Miên tự trấn an chính mình: " Chim hoàng yến nhỏ như vậy? Không đủ nhét kẻ răng. Ký chủ chắc chắn sẽ không ăn nàng đâu!
Đi đến nữa đường, Tuyết phi liền gặp một vị mỹ nhân như hoa như ngọc khác, Uyển phi.
Nếu nói Tuyết phi trắng trẻo như tuyết, Uyển phi liền giống như một đóa bạch ngọc lan trong sương sớm, cử chỉ mềm mại ôn nhu, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, trên người nàng ta tản ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Uyển phi trên mặt tươi cười hướng Tuyết phi nói:" Tuyết nhi muội muội, muội đang định đến Long Tê cung cùng dùng lẩu chim hoàng yến với Hoàng thượng sao? Ngươi có khó chịu khi bổn cung cùng ngươi đến đó không?"
Rất khó chịu a! Tuyết phi liền cự tuyệt, nói:" Chỉ có một con chim hoàng yến sợ không đủ dùng đâu, ngày khác ta lại đi cùng tỷ tỷ nhé."
" Chim hoàng yến không đủ dùng, bổn cung cũng có thể mang thức ăn khác đến mà." Uyển phi liếc mắt sang cung nữ bên cạnh, ra lệnh:" Lập tức đến Ngự Thiện phòng, bắt một con chim khác mang đến đây." Cung nữ nhận lệnh nhanh chóng rời đi, Uyển phi nhanh chóng ra lệnh:" Bãi giá Long Tê cung."
Uyển phi xoay người tiến lên phía trước, bỏ Tuyết phi lại phía sau. Tuyết phi tức giận trợn mắt cắn môi.
Nữ nhân này thật vô sỉ nha, lúc nãy còn đứng phía sau, giờ liền giành đi trước!
Hai phi tử, một trước một sau cuối cùng cũng đến Long Tê cung, không lâu sau cung nữ của Uyển phi mang đến một con anh vũ.
Hai phi tử dừng lại dừng lại trước tiền viện của Long Tê cung.
" Đức công công, bổn cung đã bắt được chim hoàng yến, phiền ngươi vào bẩm báo với Hoàng thượng một tiếng." Tuyết phi bước ra phía trước khách sáo nói với Đức công công.
Uyển phi cũng không chịu yếu thế, nàng ta bước lên cười nói:" Đức công công, bổn cung cung mang đến một con anh vũ để thưởng thức cùng Hoàng thượng, phiền ngươi bẩm báo với Hoàng thượng."
" Hai vị nương nương, xin chờ trong chốc lát." Tiểu Đức Tử xoay người, chầm chậm tiến vào trong bẩm báo.
Anh vũ nghe thấy mình bị đem đi nấu lẩu, tức giận vô cùng, hướng Uyển phi mắng nàng ta:" Hồ ly tinh, ngươi dám ăn đại gia ta, gia liền mổ mù mắt ngươi!"
Tuyết phi phụt cười một tiếng. Uyển phi trừng mắt, liếc anh vũ một cái, giọng đầy uy hiếp nói:" Nếu ngươi còn dám nói lung tung, bổn cung liền đem ngươi chặt thành tám khúc, nấu tương ăn."
" Ta phi, nữ nhân ngươi xinh đẹp như thế, nhưng tâm tư lại quá nham hiểm độc ác nha. Tâm tư độc ác cả đời không được thị tẩm." Anh vũ thật độc mồn độc miệng, nói đến mức Uyển phi tức muốn hộc máu, mặt nàng ta tái nhợt, liền quát: " Câm miệng!"
Tuyết phi che miệng cười trộm, nàng biết cười người khác như vậy là không tốt, nhưng nàng thật sự không nhịn được. Bất quá, nàng ta liền không còn cười nổi nữa, bởi vì anh vũ liền chuyển hướng sang nàng ta, cay độc nói:" Tiểu nhân, cười cái gì mà cười? Phấn trên mặt ngươi thoa chổ dày chổ mỏng ngươi có biết không?"
Tuyết phi tức giận đến nỗi mặt nàng ta hiện giờ còn trắng hơn cả tuyết, nàng ta theo bản năng sờ tay lên mặt mình, quay đầu sang cung nữ cạnh bên ra lệnh: " Đưa gương cho bổn cung!"
" Dạ, nương nương." Cung nữ liền mang một tấm gương đồng dâng cho Tuyết phi, Tuyết phi nhìn mặt mình trong gương, phát hiện ra mình bị anh vũ trêu đùa. Chỉ tay vào anh vũ nói:" Người đâu, Mang cho cho bổn cung một nhánh cây, ta phải chọc mù mắt con anh vũ này, nếu không ta sẽ không mang họ Hách!"
Chim anh vũ không chút khách khí nói:" Bổn đại gia thấy ngươi có thể đổi sang họ Hư được đó, Hư cô nương."
" Ngươi cứ mạnh miệng đi. Xem chút nữa ngươi có cầu xin ta hay không?" Tuyết phi nhận nhánh cây do cung nữ mang đến, hướng đến lồng anh vũ đang được một tiểu thái giám cầm.
Vân Miên đổ mồ hôi lạnh, im lặng nhìn anh vũ, nàng suy nghĩ mình có nên dùng pháp thuật giúp con chim anh vũ kia không?
Khi Vân Miên còn đang phân vân, một vầng sáng mà mắt người phàm không nhìn thấy được hướng về phía Tuyết phi, làm nàng ta trượt ngã.
Vân Miên sửng sốt, vầng sáng kia chính là tiên pháp, chim anh vũ này thân phận không đơn giản nha!
" A ha ha ha, dám cùng bổn đại gia đấu, đúng là không tự lượng sức mình! Hư cô nương, ngươi ngu như vậy, Hoàng thượng sẽ không sủng hạnh ngươi đâu, bởi vì sủng hạnh ngươi sẽ khiến cho đời sau của hắn bị ngu đần đó, a ha ha ha..." Chim anh vũ cười đến càn rở.
Vân Miên rất muốn biết thân phận thật sự của anh vũ này a, nàng lên tiếng hỏi:" Này, anh vũ huynh, ngươi kiêu ngạo vậy, cha ngươi có biết không?"
Đi đến nữa đường, Tuyết phi liền gặp một vị mỹ nhân như hoa như ngọc khác, Uyển phi.
Nếu nói Tuyết phi trắng trẻo như tuyết, Uyển phi liền giống như một đóa bạch ngọc lan trong sương sớm, cử chỉ mềm mại ôn nhu, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, trên người nàng ta tản ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Uyển phi trên mặt tươi cười hướng Tuyết phi nói:" Tuyết nhi muội muội, muội đang định đến Long Tê cung cùng dùng lẩu chim hoàng yến với Hoàng thượng sao? Ngươi có khó chịu khi bổn cung cùng ngươi đến đó không?"
Rất khó chịu a! Tuyết phi liền cự tuyệt, nói:" Chỉ có một con chim hoàng yến sợ không đủ dùng đâu, ngày khác ta lại đi cùng tỷ tỷ nhé."
" Chim hoàng yến không đủ dùng, bổn cung cũng có thể mang thức ăn khác đến mà." Uyển phi liếc mắt sang cung nữ bên cạnh, ra lệnh:" Lập tức đến Ngự Thiện phòng, bắt một con chim khác mang đến đây." Cung nữ nhận lệnh nhanh chóng rời đi, Uyển phi nhanh chóng ra lệnh:" Bãi giá Long Tê cung."
Uyển phi xoay người tiến lên phía trước, bỏ Tuyết phi lại phía sau. Tuyết phi tức giận trợn mắt cắn môi.
Nữ nhân này thật vô sỉ nha, lúc nãy còn đứng phía sau, giờ liền giành đi trước!
Hai phi tử, một trước một sau cuối cùng cũng đến Long Tê cung, không lâu sau cung nữ của Uyển phi mang đến một con anh vũ.
Hai phi tử dừng lại dừng lại trước tiền viện của Long Tê cung.
" Đức công công, bổn cung đã bắt được chim hoàng yến, phiền ngươi vào bẩm báo với Hoàng thượng một tiếng." Tuyết phi bước ra phía trước khách sáo nói với Đức công công.
Uyển phi cũng không chịu yếu thế, nàng ta bước lên cười nói:" Đức công công, bổn cung cung mang đến một con anh vũ để thưởng thức cùng Hoàng thượng, phiền ngươi bẩm báo với Hoàng thượng."
" Hai vị nương nương, xin chờ trong chốc lát." Tiểu Đức Tử xoay người, chầm chậm tiến vào trong bẩm báo.
Anh vũ nghe thấy mình bị đem đi nấu lẩu, tức giận vô cùng, hướng Uyển phi mắng nàng ta:" Hồ ly tinh, ngươi dám ăn đại gia ta, gia liền mổ mù mắt ngươi!"
Tuyết phi phụt cười một tiếng. Uyển phi trừng mắt, liếc anh vũ một cái, giọng đầy uy hiếp nói:" Nếu ngươi còn dám nói lung tung, bổn cung liền đem ngươi chặt thành tám khúc, nấu tương ăn."
" Ta phi, nữ nhân ngươi xinh đẹp như thế, nhưng tâm tư lại quá nham hiểm độc ác nha. Tâm tư độc ác cả đời không được thị tẩm." Anh vũ thật độc mồn độc miệng, nói đến mức Uyển phi tức muốn hộc máu, mặt nàng ta tái nhợt, liền quát: " Câm miệng!"
Tuyết phi che miệng cười trộm, nàng biết cười người khác như vậy là không tốt, nhưng nàng thật sự không nhịn được. Bất quá, nàng ta liền không còn cười nổi nữa, bởi vì anh vũ liền chuyển hướng sang nàng ta, cay độc nói:" Tiểu nhân, cười cái gì mà cười? Phấn trên mặt ngươi thoa chổ dày chổ mỏng ngươi có biết không?"
Tuyết phi tức giận đến nỗi mặt nàng ta hiện giờ còn trắng hơn cả tuyết, nàng ta theo bản năng sờ tay lên mặt mình, quay đầu sang cung nữ cạnh bên ra lệnh: " Đưa gương cho bổn cung!"
" Dạ, nương nương." Cung nữ liền mang một tấm gương đồng dâng cho Tuyết phi, Tuyết phi nhìn mặt mình trong gương, phát hiện ra mình bị anh vũ trêu đùa. Chỉ tay vào anh vũ nói:" Người đâu, Mang cho cho bổn cung một nhánh cây, ta phải chọc mù mắt con anh vũ này, nếu không ta sẽ không mang họ Hách!"
Chim anh vũ không chút khách khí nói:" Bổn đại gia thấy ngươi có thể đổi sang họ Hư được đó, Hư cô nương."
" Ngươi cứ mạnh miệng đi. Xem chút nữa ngươi có cầu xin ta hay không?" Tuyết phi nhận nhánh cây do cung nữ mang đến, hướng đến lồng anh vũ đang được một tiểu thái giám cầm.
Vân Miên đổ mồ hôi lạnh, im lặng nhìn anh vũ, nàng suy nghĩ mình có nên dùng pháp thuật giúp con chim anh vũ kia không?
Khi Vân Miên còn đang phân vân, một vầng sáng mà mắt người phàm không nhìn thấy được hướng về phía Tuyết phi, làm nàng ta trượt ngã.
Vân Miên sửng sốt, vầng sáng kia chính là tiên pháp, chim anh vũ này thân phận không đơn giản nha!
" A ha ha ha, dám cùng bổn đại gia đấu, đúng là không tự lượng sức mình! Hư cô nương, ngươi ngu như vậy, Hoàng thượng sẽ không sủng hạnh ngươi đâu, bởi vì sủng hạnh ngươi sẽ khiến cho đời sau của hắn bị ngu đần đó, a ha ha ha..." Chim anh vũ cười đến càn rở.
Vân Miên rất muốn biết thân phận thật sự của anh vũ này a, nàng lên tiếng hỏi:" Này, anh vũ huynh, ngươi kiêu ngạo vậy, cha ngươi có biết không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook