Ta Ở Hậu Cung Đương Đại Lão.
-
Chương 2: Long Tự.
Kiêu Chiến mặc Long bào xong, tay cầm chim hoàng yến nhìn hai bên tả hữu, nhíu mày hỏi: “ Làm sao vậy? Sao trông ngươi có vẻ hoảng sợ vậy?”
Đại tổng quản Lưu công công cầm tay áo lau lau mồ hôi trán, bệ hạ anh minh thần võ lại đi chơi chim sao?
Hậu cung ba ngàn giai lệ bệ hạ không chơi, lại cùng một con chim chơi đùa hăng say như vậy, đúng là sống lâu mới thấy nhiều sự lạ.
Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao.
Tại Ngự Thư Phòng, Kiêu Chiến đang chăm chú phê duyệt tấu chương.
Ngự tiền đại tổng quản cảm thấy Hoàng Thượng quá cần chính, đêm khuya thế này, đúng lý là phải tuyên gọi các phi tần đến thị tẩm nhưng Hoàng Thượng từ trước nay chưa bao giờ có ý nghĩ đó.
Đúng là Hoàng Thượng không vội, Thái giám đã gấp.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã, nội thị cúi đầu, bẩm báo: ““Bẩm tấu bệ hạ, Vũ công chúa bên ngoài cầu kiến.”
Kiêu Chiến để bút xuống, nói: “ Truyền.”
Một lúc sau, một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi bước vào, hành lễ với Kiêu Chiến: “Vũ nhi tham kiến hoàng huynh.”
“Bình thân.” Kiêu Chiến nhìn vải lụa màu đen trong tay Kiêu Vũ, hắn nghĩ thầm Hoàng muội đang định bày trò gì nữa đây?
Kiêu Vũ cười hề hề, thần bí nói: “Hoàng huynh, suốt ngày người ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương chắc hẵn là mệt lắm. Chúng ta cùng chơi trốn tìm có được không?
“ Không” Kiêu Chiến lạnh lùng cự tuyệt, hắn đường đường là vua một nước, sao lại có thể chơi trốn tìm nhàm chán vậy?
“Hoàng huynh, người cùng Hoàng muội chơi một lần thôi. Cầu xin Hoàng huynh.” Kiêu Vũ làm nũng, hai tay nhanh chóng đem dải lụa màu đen kia bịt mắt Kiêu Chiến lại.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm bị kéo ra ngoài chém đầu rồi, nhưng Kiêu Vũ là thân muội muội của Kiêu Chiến, hắn để mặc nàng tùy hứng một hồi vậy.
“Hoàng huynh, ngươi đếm mười cái, liền tới bắt muội nha!” Kiêu Vũ cười tà mị. Nhẹ nhàng nhanh chóng chạy ra bên ngoài, ngoắc ngoắc ngón tay gọi các mỹ nhân đang chờ sẵn ở bên ngoài tới.
Vân Miên hôn mê cho tới lúc này mới choàng mắt tỉnh lại. Nàng mở mắt chim nhìn bốn phía xung quanh. Nơi này là Ngự Thư Phòng, Kiêu Chiến đang bị bịt mắt.
Ngoài điện, Vũ công chúa an bài mười tám vị mỹ nhân tuyệt sắc trên người xuyên váy mỏng, Vũ công chúa ra hiệu bảo các nàng im lặng nhẹ nhàng tiến vào trong điện.
Wow, mười tám vị mỹ nhân, này cũng hơi quá nặng nha! Vân Miên nghĩ thầm, ký chủ của nàng cũng thật diễm phúc quá đi. Mười tám vị giai lệ kia mỗi người một vẻ, tuyệt sắc khuynh thành, dáng người đầy đặn khiêu gợi, nữ nhân nhìn thấy còn cầm lòng không được, đừng nói là nam nhân nha.
Xem ra đêm nay nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi a, hắc hắc!
“ A Vũ trốn kỹ chưa? Hoàng huynh tới bắt ngươi!” Kiêu Chiến thanh âm có chút không kiên nhẫn nói.
“ Muội trốn kỹ rồi, Hoàng huynh mau tới bắt muội đi.” Kiêu Vũ cười to, trốn phía sau lưng một vị tuyệt sắc giai nhân.
Vân Miên bay vòng vòng xung quanh, bộ dáng xem tấu hài.
Chờ khi ký chủ của nàng mây mưa cùng mười tám vị giai lệ này, nàng sẽ sớm làm các nàng hoài long tự, nàng sẽ rất nhanh chóng trở về thiên đình báo cáo kết quả công tác nha. Hắc hắc!
Kiêu Chiến lầm mò theo hướng âm thanh vừa phát ra, hai tay sờ soạng xung quanh, rất nhiều mùi hương xông vào mũi hắn. Hắn ngửi ngửi, lập tức nhíu mày, tức giận cởi tấm vải đen che mắt ra.
Thấy mười tám mỹ nhân mặc váy mỏng, ỏng a ỏng ẹo trước mặt hắn, hắn lạnh mặt, trầm giọng nói: “ Coi Ngự Thư Phòng của trẫm là Di Hồng Viện sao?”
Nụ cười trên mặt mười tám vị phi tần nhanh chóng biến mất, liền quỳ xuống hành lễ, âm thanh mềm mại yêu kiều: “ Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ bớt giận!” Các phi tần cảm thấy thật rất ủy khuất, từ khi các nàng tiến cung tới nay, chưa bao giờ Hoàng Thượng liếc mắt nhìn tới các nàng, đừng nói là sủng hạnh! Có đôi khi các nàng âm thầm suy đoán, bệ hạ nhìn đại cường tráng kiện như vậy, có khi nào là không được không?
Kiêu Chiến liếc nhìn Kiêu Vũ một cái, ngữ khí tức giận: “ A Vũ, ngươi ngày càng quá sức càn rở.”
“Hoàng huynh thứ tội! Thần muội làm như vậy, tất cả là vì muốn tốt cho Hoàng huynh thôi.” Kiêu Vũ cuống quít tạ tội, lấy hết can đảm nói: “Hoàng huynh chính là vua của một nước, theo lý phải nên sủng hạnh các phi tần hậu cung. Hoàng huynh, liền nói không phải là vì Hoàng huynh hưởng lạc, thì cũng vì giang sơn Kiêu quốc mà suy nghĩ a! Một ngày chưa có long tự, thì dân tâm ngày một không yên ổn.”
Đại tổng quản Lưu công công cầm tay áo lau lau mồ hôi trán, bệ hạ anh minh thần võ lại đi chơi chim sao?
Hậu cung ba ngàn giai lệ bệ hạ không chơi, lại cùng một con chim chơi đùa hăng say như vậy, đúng là sống lâu mới thấy nhiều sự lạ.
Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao.
Tại Ngự Thư Phòng, Kiêu Chiến đang chăm chú phê duyệt tấu chương.
Ngự tiền đại tổng quản cảm thấy Hoàng Thượng quá cần chính, đêm khuya thế này, đúng lý là phải tuyên gọi các phi tần đến thị tẩm nhưng Hoàng Thượng từ trước nay chưa bao giờ có ý nghĩ đó.
Đúng là Hoàng Thượng không vội, Thái giám đã gấp.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã, nội thị cúi đầu, bẩm báo: ““Bẩm tấu bệ hạ, Vũ công chúa bên ngoài cầu kiến.”
Kiêu Chiến để bút xuống, nói: “ Truyền.”
Một lúc sau, một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi bước vào, hành lễ với Kiêu Chiến: “Vũ nhi tham kiến hoàng huynh.”
“Bình thân.” Kiêu Chiến nhìn vải lụa màu đen trong tay Kiêu Vũ, hắn nghĩ thầm Hoàng muội đang định bày trò gì nữa đây?
Kiêu Vũ cười hề hề, thần bí nói: “Hoàng huynh, suốt ngày người ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương chắc hẵn là mệt lắm. Chúng ta cùng chơi trốn tìm có được không?
“ Không” Kiêu Chiến lạnh lùng cự tuyệt, hắn đường đường là vua một nước, sao lại có thể chơi trốn tìm nhàm chán vậy?
“Hoàng huynh, người cùng Hoàng muội chơi một lần thôi. Cầu xin Hoàng huynh.” Kiêu Vũ làm nũng, hai tay nhanh chóng đem dải lụa màu đen kia bịt mắt Kiêu Chiến lại.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm bị kéo ra ngoài chém đầu rồi, nhưng Kiêu Vũ là thân muội muội của Kiêu Chiến, hắn để mặc nàng tùy hứng một hồi vậy.
“Hoàng huynh, ngươi đếm mười cái, liền tới bắt muội nha!” Kiêu Vũ cười tà mị. Nhẹ nhàng nhanh chóng chạy ra bên ngoài, ngoắc ngoắc ngón tay gọi các mỹ nhân đang chờ sẵn ở bên ngoài tới.
Vân Miên hôn mê cho tới lúc này mới choàng mắt tỉnh lại. Nàng mở mắt chim nhìn bốn phía xung quanh. Nơi này là Ngự Thư Phòng, Kiêu Chiến đang bị bịt mắt.
Ngoài điện, Vũ công chúa an bài mười tám vị mỹ nhân tuyệt sắc trên người xuyên váy mỏng, Vũ công chúa ra hiệu bảo các nàng im lặng nhẹ nhàng tiến vào trong điện.
Wow, mười tám vị mỹ nhân, này cũng hơi quá nặng nha! Vân Miên nghĩ thầm, ký chủ của nàng cũng thật diễm phúc quá đi. Mười tám vị giai lệ kia mỗi người một vẻ, tuyệt sắc khuynh thành, dáng người đầy đặn khiêu gợi, nữ nhân nhìn thấy còn cầm lòng không được, đừng nói là nam nhân nha.
Xem ra đêm nay nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi a, hắc hắc!
“ A Vũ trốn kỹ chưa? Hoàng huynh tới bắt ngươi!” Kiêu Chiến thanh âm có chút không kiên nhẫn nói.
“ Muội trốn kỹ rồi, Hoàng huynh mau tới bắt muội đi.” Kiêu Vũ cười to, trốn phía sau lưng một vị tuyệt sắc giai nhân.
Vân Miên bay vòng vòng xung quanh, bộ dáng xem tấu hài.
Chờ khi ký chủ của nàng mây mưa cùng mười tám vị giai lệ này, nàng sẽ sớm làm các nàng hoài long tự, nàng sẽ rất nhanh chóng trở về thiên đình báo cáo kết quả công tác nha. Hắc hắc!
Kiêu Chiến lầm mò theo hướng âm thanh vừa phát ra, hai tay sờ soạng xung quanh, rất nhiều mùi hương xông vào mũi hắn. Hắn ngửi ngửi, lập tức nhíu mày, tức giận cởi tấm vải đen che mắt ra.
Thấy mười tám mỹ nhân mặc váy mỏng, ỏng a ỏng ẹo trước mặt hắn, hắn lạnh mặt, trầm giọng nói: “ Coi Ngự Thư Phòng của trẫm là Di Hồng Viện sao?”
Nụ cười trên mặt mười tám vị phi tần nhanh chóng biến mất, liền quỳ xuống hành lễ, âm thanh mềm mại yêu kiều: “ Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ bớt giận!” Các phi tần cảm thấy thật rất ủy khuất, từ khi các nàng tiến cung tới nay, chưa bao giờ Hoàng Thượng liếc mắt nhìn tới các nàng, đừng nói là sủng hạnh! Có đôi khi các nàng âm thầm suy đoán, bệ hạ nhìn đại cường tráng kiện như vậy, có khi nào là không được không?
Kiêu Chiến liếc nhìn Kiêu Vũ một cái, ngữ khí tức giận: “ A Vũ, ngươi ngày càng quá sức càn rở.”
“Hoàng huynh thứ tội! Thần muội làm như vậy, tất cả là vì muốn tốt cho Hoàng huynh thôi.” Kiêu Vũ cuống quít tạ tội, lấy hết can đảm nói: “Hoàng huynh chính là vua của một nước, theo lý phải nên sủng hạnh các phi tần hậu cung. Hoàng huynh, liền nói không phải là vì Hoàng huynh hưởng lạc, thì cũng vì giang sơn Kiêu quốc mà suy nghĩ a! Một ngày chưa có long tự, thì dân tâm ngày một không yên ổn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook