Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 7
Vẽ thì vẽ thôi, kiếm tiền mà, không sao cả.
“Giúp Vương lão gia mặc quần áo và đeo trang sức thường ngày vào.”
“Tốt nhất là gọi nha hoàn đã tắm cho Vương lão gia tới đây luôn.”
“Lại lấy thêm một cái ghế đẹp mắt tới đây.”
Lý quản gia kinh ngạc nhìn về phía Trần Mộc, sau đó liền đi ra ngoài xin chỉ thị của Vương thiếu gia, tiếp đó y liền an bài theo những yêu cầu của Trần Mộc.
Vốn là phải ăn mặc tươm tất rồi thì vẽ mới đẹp.
Đáng tiếc là trạng thái của vị đang nằm trên giường này quá kém, đừng nói là mặc quần áo tạo dáng, có thể thấy được mặt trời ngày mai hay không cũng khó nói.
Nếu như không có kỹ năng họa kỹ nhị giai thì Trần Mộc thật sự không dám nhận vụ này.
Bây giờ thì hắn rất tự tin.
Nhìn thấy Vương lão gia đã mặc xong quần áo, trong đầu Trần Mộc liền xuất hiện bộ dạng tươm tất của đối phương.
Cẩn thận hỏi thăm những công việc thường ngày của nha hoàn rửa mặt giúp Vương lão gia, còn hỏi cả trạng thái khuôn mặt và kiểu tóc lúc lão còn phong độ.
Phối hợp thêm một chiếc ghế cổ lão.
Toàn bộ bức họa như hiện ra rõ ràng trước mặt hắn.
Trần Mộc liếc nhìn Vương lão gia thêm một chút rồi lập tức cúi đầu vẽ tranh.
Một canh giờ sau, Trần Mộc thu bút đứng dậy.
“Trần công tử diệu thủ.” Vẻ mặt lạnh nhạt của Lý quản gia cũng không nhịn được động dung.
Người trong bức họa có khuôn mặt sung mãn, hai mắt có thần, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, khác hoàn toàn với hình ảnh của người đang nằm trên giường bệnh.
Nhưng Lý quản gia lại biết rằng đây chính là hình tượng phong độ của Vương lão gia.
Ông ta không ngờ rằng một người thư sinh nghèo không có danh tiếng gì lại có được bản lĩnh cỡ này.
…….
Trên xe ngựa, Trần Mộc vui mừng vuốt ve cái túi tiền.
Trong đó có 10 lượng bạc, là nhuận bút là Lý quản gia cho hắn.
Hơn nữa còn miễn cho hắn một năm tiền thuê nhà.
Ở trong địa giới của huyện Thanh Sơn thì một lượng bạc có thể đổi được 1200 đồng tiền.
300 đồng tiền đã đủ cho một gia đình ba người tiêu phí một tháng, hơn nữa còn có thể ăn no.
Mười lượng bạc trắng, nếu như xài tiết kiệm thì có thể để một gia đình tiêu trong 3 năm.
Nhưng Lý quản gia lại tiện tay đưa ra.
Trừ bức họa của mình thật sự là rất xuất chúng ra thì Vương gia là một gia đình giàu sang phú quý, không thiếu chút ít tiền này.
“Lần này cuối cùng cũng ăn nổi thịt rồi a!”
Bế quan nửa tháng, hao phí tinh lực luyện vẽ. Mặc dù mỗi bữa đều có thể ăn no, nhưng cũng chỉ ăn rau xanh với lúa mì trắng.
Không chỉ không béo, ngược lại còn gầy đi.
Đến khu chợ phía đông thì Trần Mộc xuống xe, chạy tới cửa hàng thịt mua hai cân thịt ba chỉ rồi xách về nhà.
Chịu khổ cả nửa tháng trời, hôm nay hắn muốn ăn cho ngon miệng.
Lúc đi ngang qua một nhà võ quán, nghe tiếng hò hét phát ra từ trong võ quan, Trần Mộc không nhịn được ngừng bước quan sát.
Hắn không quên được hình ảnh một bước 5-6m của vị Lục bộ đầu kia.
Võ quán treo một tấm bảng hiệu màu đen chữ màu, trên đó viết Bạch Vân võ quán.
Trần Mộc đứng im ở cửa bất động quan sát.
Có đám học đồ đang nâng tạ đá, có người thì đang luyện thương, có người đang múa đao múa kiếm, khí thế ngất trời.
Nhìn không được bao lâu thì Trần Mộc thất vọng rời đi võ quán.
Những phương pháp luyện tập kia đều chỉ là phương pháp cơ bản, chỉ dùng để luyện tập khí lực, giống như việc đẩy tạ trong phòng tập gym của kiếp trước.
Bằng những thủ đoạn này thì không thể nào luyện được bản lĩnh một bước vọt xa đến 5-6m giống như Lục bộ đầu được.
“Không vội, từ từ tìm hiểu.”
…….
Ngày thứ hai, thẳng đến khi mặt trời lên cao thì Trần Mộc mới rời giường rửa mặt.
Bế quan nửa tháng với tâm thái được ăn cả ngã về không, ở trong một thế giới lạ lẫm không biết gì cả, những chuyện này mang đến cho hắn áp lực rất lớn.
Nhưng mười lượng bạc mà hôm qua kiếm được cuối cùng cũng làm để cho Trần Mộc thở dài một hơi.
Có số tiền này rồi thì hắn không cần phải lo lắng sẽ bị đói bụng trong vòng một hai năm.
Càng quan trọng hơn chính là hắn đã nắm giữ một kỹ năng có thể đủ để nuôi sống bản thân, thậm chí là để hắn sống một cách thoải mái.
“Chẳng qua là vừa khai trương thì đã phải vẽ di ảnh cho người ta, thật là đáng tiếc, nếu như có thể vẽ mấy nàng ca cơ xinh đẹp thì tốt rồi.”
Sau khi ăn uống no đủ, Trần Mộc mang theo bút mực giấy nghiên chuẩn bị đi phường An Nhạc tiếp tục bán họa.
Phường Bình An mà Trần Mộc đang ở nằm góc đông nam của huyện Thanh Sơn, giá phòng ở đây rất thấp, là khu vực dành cho dân chúng bình thường.
Con đường ở đây cũng có bảy tám con hẻm loằng ngoằng rắt rối.
Vừa mới quẹo vào một ngã rẽ thì thấy một gã đàn ông vừa cao vừa mập đang đi tới.
Hai mắt gã ta nhìn chằm chằm Trần Mộc, gương mặt dữ tợn, vừa nhìn liền sẽ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Trần Mộc bỗng nhiên cảm thấy không ổn nên liền quay người muốn ra khỏi con ngõ.
Nhưng không biết từ lúc nào mà sau lưng hắn lại có một gã đàn ông lùn tịt đứng chặn đường.
Gã ta cười hì hì nhìn xem Trần Mộc, trên mặt gã hiện lên vẻ trêu tức giống như một con mèo đang đùa bỡn con chuột vậy.
Bị người chặn đường rồi.
Trong lòng Trần Mộc đột nhiên hốt hoảng, trong đầu nhanh chóng lục lại ký ức của tiền thân nhưng lại không phát hiện ra hình ảnh của hai người này. Cũng không có ký ức gây thù chuốc oán nào cả.
“Ta đang có hẹn với Vương gia ở nội thành, hôm nay ta muốn đi vẽ di ảnh cho Vương lão gia, nếu như làm trễ nải thời gian thì hai vị cần phải chịu trách nhiệm.” Trần Mộc cố tỏ ra bình tĩnh nói.
“Hù ta à.” Gã đàn ông lùn tịt kia cười tủm tỉm: “Chẳng phải hôm qua đã vẽ xong rồi sao?”
Trần Mộc lập tức trầm xuống, hai người nay có chuẩn bị mà đến.
“Tiền nhuận bút đều ở chỗ này, có thể bỏ qua cho ta được không?” Trần Mộc móc ra một cái túi, bây giờ thì hắn đã bình tĩnh lại.
Hắn quyết định tiêu tài tránh tai.
Hắn biết rằng những tên này giống như thuốc cao da chó vậy, một khi dính vào là không thể né tránh một cách dễ dàng.
Nếu như không đưa tiền thì đối phương sẽ trắng trợn cướp đoạt, nói không chừng còn đánh cho hắn một trận nữa.
“Không đủ, còn phải thêm những vật khác.” Gã đàn ông lùn tịt từ từ lại gần rồi cười hì hì nói, giọng nói của gã mang theo lỗ mãng và nghiềm ngẫm.
Trần Mộc không khỏi nhíu mày lại, ngoài cái túi tiền này ra thì mình đâu còn những vật nào khác nữa.
“Cộng thêm hai cánh tay của ngươi!” Gã đàn ông cao mập nói với âm thanh lạnh lùng.
Trần Mộc lạnh lẽo trong lòng.
“Có thể nói cho ta biết là ai sai các ngươi tới đây không?” Đây không phải là một vụ cướp đơn giản như vậy.
Gã đàn ông lùn tịt kia nhìn Trần Mộc với vẻ kinh ngạc: “Ngươi không sợ sao?”
“Sợ.” Trần Mộc bình tĩnh nói. Nhưng mà dù có sợ thì hai người các ngươi cũng đâu có dừng tay.
Gã lùn hơi nhíu lông mày.
Thằng này bị sao vậy, sao nó không nhúc nhích gì vậy?
Không phải là hắn nên hoảng sợ rồi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ sao?
“Tháo đôi tay của nó xuống.” Gã lùn lạnh lùng nói.
Chờ ta đánh gãy hết hai tay của người thì xem ngươi còn có thể bình tĩnh được như vậy nữa không.
Trần Mộc căng thẳng, áp chế lại ý định chạy trốn, nhìn hai người này với ánh mắt nghiêm túc và cẩn thận.
Hắn phải nhớ kỹ tướng mạo của 2 người này, hắn cũng chỉ có thể nhớ kỹ tướng mạo của hai người này.
“Nhìn con mẹ gì.” Gã lùn bị Trần Mộc nhìn chằm chằm đến nổi giận.
Một cước đạp Trần Mộc ngã xuống đất.
“Làm sao, muốn trả thù bọn ta phải không?”
“Chờ ta đánh gãy hai chân, đâm mù hai mắt thì xem ngươi trả thù bằng cách nào.” Gã lùn nói với giọng điệu tàn bạo.
Bọn chúng là những gã lưu manh chuyên lăn lộn ở con đường này, những thủ đoạn tàn độc như thế này chỉ là chuyện bình thường.
Gã đàn ông cao mập kia tiến tới trước người Trần Mộc, nhấc chân đạp mạnh về phía bàn tay của Trần Mộc.
Trần Mộc nhịn không được toàn thân căng cứng.
Rầm!
Có một bóng đen xẹt qua trước mặt, cơn đau trong dự đoán lại không xuất hiện.
Gã đàn ông cao mập đột nhiên bay lên không trung rồi rơi ra xa khoảng ba bốn mét, ngã chõng vó lên trời. Toàn thân co giật, vặn vẹo như một con giun đất, không tài nào đứng dậy được nữa.
Rầm!
Gần như đồng thời, lại có một âm thanh truyền tới.
Gã lùn kia bị dính lên tường giống như một bức họa. Chợt rơi xuống đất, gương mặt xoắn xuýt, hút một ngụm khí lạnh.
Trần Mộc quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng người mặc trang phục màu đen, bên hông đeo trường đao xuất hiện ở sau lưng hắn chẳng biết từ lúc nào.
“Lục bộ đầu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook