Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 50
Đón trời chiều, Trần Mộc đi vào khu tập thể, thân hình không khỏi dừng lại.
Đường chợ buổi sáng cũng còn xem như là chỉnh tề nhưng bây giờ lại là một mảnh hỗn loạn.
Bình gốm bể tan tành, giỏ trúc bị thủng đáy, chiếu rơm thì bị xé thành mấy mảnh.
“Là lúc sau khi xảy ra sự kiện tối hôm qua?”
Trần Mộc bất động thanh sắc đi ra sau một cây đại thụ.
Bờ môi khẽ nhúc nhích, Ngũ Quỷ Đại mở ra.
Hắn đứng trong bóng cây lặng lẽ dò xét thần thái của dòng người đang vội vàng bước đi.
Những tên thợ đá còn chưa xuống núi.
Những tiểu thương thường xuyên bày quầy bán hàng lại không thấy đâu.
Ngược lại thì có mấy tên nha dịch đang đi qua đi lại ở nơi không xa, thấy có người liền quát đuổi đi.
Một lão già bị nha dịch lôi từ trong lều vải ra ngoài.
Sau đó mấy tên nha dịch xông vào lều vải vơ vét một hồi, cuối cùng liền đạp cho lão gia kia mấy cước mới hùng hổ rời đi.
......
Lưu lão đầu cảm thấy mình rất xui xẻo.
Chuyện làm ăn mới có chút khởi sắc, thật vất vả mới bán đi ba bình Đại Lực Hoàn.
Buổi tối liền bị mấy tên nha dịch vơ vét hết tiền không nói, còn bị đánh cho một trận nữa.
Cầm một miếng vải xám che lại phần thái dương đang bị thương, Lưu lão đầu thở dài.
“Xảy ra chuyện gì.” Một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng lão ta.
Lưu lão đầu bị dọa đến khẽ run rẩy, đột ngột quay đầu lại, khi nhìn thấy rõ ràng người tới mới thở nhẹ một hơi.
“Là ngươi sao Dương huynh đệ. Ta còn tưởng rằng là đám hắc cẩu tử kia trở lại nữa.” Trong lòng của Lưu lão đầu vẫn còn sợ hãi.
Trần Mộc mặt không biểu tình gật đầu, ra vẻ kiệm lời.
“Huyện thừa Lý Khánh bất mãn với tốc độ thi công hiện giờ cho nên phái đám chó đen kia tới giám sát.”
“Những người trưởng thành trong khu tập thể này phải đi tu kiến tế đàn.”
“May mắn là ngươi không ở đây, bằng không nhất đinh sẽ bị bắt đi lính.”
Gánh nặng trong lòng Trần Mộc liền giải khai, nhưng lông mày của hắn vẫn đang nhăn lại.
“Không phải nguyên nhân vì gã tráng hán kia tử vong, Lục Cẩn bị trọng thương, mà lại bởi vì tế đàn.”
“Bắt lính sao? Có chút phiền phức rồi đây.”
“Khu tập thể này sắp trở thành nơi thị phi rồi.”
Lưu lão đầu than thở rồi thu thập lại những dược liệu bị ném đầy dưới đất.
“Sau này lão có tính toán gì không?” Trần Mộc đột nhiên hỏi.
“Còn có thể thế nào, thu dọn đồ đạc rời đi thôi.”
“Mỗi ngày đều bị làm phiền mấy lần, cái thân già này của ta chịu không được đâu.” Lưu lão đầu tịch mịch lắc đầu.
Lão ta lớn tuổi rồi, vốn nghĩ sau khi kiếm lời một vố liền tìm một nông thôn an tĩnh nào đó sống nốt quãng thời gian còn lại.
Kết quả những tên nha dịch này đột nhiên xong vào, một ngày liên tiếp bị vơ vét ba lần, tiền mua quan tài cũng mất. Suy nghĩ một chút về cuộc sống sau này, lão nhất thời mờ mịt.
Tiếp tục làm lang y nay đây mai đó tiếp sao? Sau đó sẽ không biết chết tha hương ở xứ nào? Tiền đồ không rõ a....
Trần Mộc nhìn xem những dược liệu nằm đầy trên đất giống như có điều suy nghĩ: “Ta cần một nhóm dược liệu.”
“Ngươi không có ý định rời đi sao?” Lưu lão đầu khẽ giật mình.
Rõ ràng là cái khu tập thể này đã không thích hợp cư trú nữa. Trừ phi muốn lên núi làm lao dịch.
“Ta cần lượng rất lớn, lão có thể tìm được không?” Trần Mộc bình tĩnh nói.
Với thực lực trước mắt của hắn mà đi trốn thì dù bọn nha dịch có muốn tìm hắn cũng rất khó khăn.
“Ngươi nghiêm túc?” Lưu lão đầu đại hỉ.
“Mua dược liệu xong thì đưa đến nhà gỗ của ta, tiền trao cháo múc.” Trần Mộc nói.
“Dương huynh đệ yên tâm, lão già ta dù có liều cái mạng này cũng nhất định sẽ đưa hàng đến cho cậu.” Lưu lão đầu hưng phấn xoa tay.
Thứ mà Trần Mộc muốn có chút là dược liệu, có chút là những cây cỏ không đáng chú ý nằm trong Tiểu Đông Sơn.
Lão ta có thể thu lại của bọn người đang tu kiến tế đàn với giá rẻ, sau đó lại bán cho Trần Mộc với giá cao.
Lần giao dịch trước đây lão ta cũng kiếm lời một vố.
Trần Mộc không thèm để ý chút giá chênh lệch này.
Có rất nhiều tài liệu làm chất bảo quản của cơm nắm Tích Cốc đan đều là những thực vật nằm trong Tiểu Đông Sơn.
Hắn cần phải nhanh chóng sưu tập một nhóm lớn để thuận tiện cho việc chế tác dữ trự.
......
Bên ngoài căn nhà gỗ dưới chân núi Tiểu Đông Sơn.
Sắc mặt của Trần Mộc không tốt lắm.
Nồi chén bát đĩa đều bị ném cùng một chỗ, sách trên bàn cũng bị xé rách. Giống như có người không cam lòng nên lục soát từng trang một.
Hai con thỏ rừng hong khô được treo ở dưới mái hiên cũng biến mất không thấy.
Đám da dịch tham lam này, mượn danh nghĩ giám sát bắt lính để hung hăng vơ vét của cải ở khu tập thể, ngay cả nhà mình cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Không thể ở lại đây nữa.”
May mắn là hắn đã đem những đồ vật quan trọng thu hết vào trong Ngũ Quỷ Đại, nếu không thì lần này đã bị thiệt lớn rồi.
Ngày thứ hai.
Trần Mộc thu thâp nồi và chăn đệm xong, mang theo cái lều vải còn dư lại khi làm giấy dán tường cho Ngũ Quỷ Đại.
Trời vừa sáng hắn liền cõng một cái giỏ trúc tiến vào Tiểu Đông Sơn đang chìm trong sương mù.
Hơn mười này nữa là hắn đã rời khỏi nơi này rồi. Không cần thiết phải phát sinh xung đột với nha môn.
Ở trên núi tìm một chỗ để trốn tránh đám nha dịch kia, chờ khi đến ngày rời đi liền nói tạm biệt với nơi này.
......
Hai ngày sau.
Phía bắc Tiểu Đông Sơn, đằng sau Thanh Phong quán, bên dưới một vách đá nhỏ hình dạng bậc thang có một cái đầm nước.
Trên mặt nước thỉnh thoảng nổi lên những bong bóng nước phát ra những tiếng kêu ùng ục.
Có một dòng suối nhỏ từ bên đầm nước nhô ra, theo thế núi chảy xuống.
Cạnh đầm nước là khói bếp lượn lờ, Trần Mộc quàng một cái khăn cổ màu xám, cái nồi trong tay vung vẩy như gió.
Thịt cá mỏng như tơ hơi tiếp xúc với đáy nồi liền bị lật lại, Nhiệt độ cao xâm nhập vào bên trong làm nước bay hơi.
Hương liệu, mật ong, dược vật, đủ loại hương vị chậm rãi tụ hợp, hương vị thơm ngọt tràn ngập không khí.
Hắn đã ẩn cư ở chỗ này hai ngày rồi.
Chỉ dựng một cái lều vải liền đã thành một nơi ở giản dị.
Hắn cũng không dự định ở lâu, chỉ cần chuẩn bị xong lương khô để đi đường liền có thể yên tĩnh chờ đợi tới ngày rời đi.
Hắn đã hỏi thử Giới Giáp xem là có thể rời đi sớm một chút không, nhưng bị Giới Giáp cự tuyệt.
Trần Mộc cảm thấy mười phần khó hiểu, huyện Thanh Sơn thật sự có nhiều nhiệm vụ sát thủ như vậy sao?
Đúng lúc hắn đang chuyên tâm xào chế chà bông, chế tác Tích Cốc đan thì có một âm thanh non nớt từ sau lưng truyền tới: “Người đang làm cái gì?”
Trần Mộc ngẩng đầu.
Trên một sườn núi nhỏ cao khoảng 4m đang ngồi một tiểu đạo đồng giống phấn điêu ngọc trác.
Thành Minh?
Tại sao tên tiểu đạo đồng này lại tìm tới được chỗ này?
Bị Thanh Phong quán phát hiện rồi sao?
Sẽ có người tới bắt ta đi tu kiến tế đàn sao?
Trần Mộc có chút bất đắc dĩ. Sẽ không phải vừa yên ổn được hai ngày thì lại phải dọn nhà đi?
Đoạn thời gian trốn tới trốn lui này thật sự là làm mất mặt người xuyên không.
“Thật thơm.” Tiểu đạo đồng không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái nồi rồi nuốt nước miếng ừng ực.
“Muốn ăn không?” Trần Mộc cười nói.
“Muốn.” Con mắt của tiểu đạo đồng Thành Minh lập tức tức sáng lên.
Trần Mộc lập tức thu lại nụ cười rồi lạnh lùng nói: “Quay về kêu hỏa công Hà mập mạp làm cho ngươi ăn.”
Thành Minh: “.....”
“Trần đại ca, huynh cho đệ nếm thử đi, đệ đảm bảo chỉ nếm thử một miếng thôi.” Tiểu đạo đồng cũng không tức giận, mở đôi chân nhỏ ngắn ra, từ con đường nhỏ bên cạnh sườn núi chạy đến trước mặt Trần Mộc nhanh như một con thỏ.
“Ngươi còn nhớ ta?” Trần Mộc kinh ngạc.
Lần gặp trước của bọn họ đã qua hơn một năm rưỡi rồi.
Khi đó hai người cũng không gặp mặt nhiều, một ngày cũng không nói được mấy câu. Hơn nữa thằng nhóc này chỉ là một tiểu đạo đồng 8-9 tuổi.
“Đó là đương nhiên.” Trần Mộc ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Sư phụ nói đệ thiên phú dị bẩm, cái này gọi là đã gặp qua là không quên được.”
Trần Mộc: “.....”
Có chút hâm mộ làm sao bây giờ.
Một kẻ xuyên không như ta lại không có được kỹ năng này, ngươi chỉ là một tiểu đạo đồng lại còn có bản lãnh này?
“Trần đại ca, cho đệ ăn một chút đi, đệ đảm bảo chỉ ăn một miếng thôi.”
.....
Trên một bệ đá cạnh bếp lò, Thành Minh đang ôm một cái bát to bằng đầu người, bên trong bát chứa đầy những miếng cá thơm ngon.
“Nói như vậy là đệ tự mình chạy tới đây.” Trần Mộc buông lỏng một hơi.
Thành Minh cũng chả thèm quan tâm, chỉ lo nhét hết thức ăn vào mồm, quai hàm phình lên giống như một con chuột hamster.
Trần Mộc đoạt lại cái bát.
Thành Minh ủy khất ba ba nhìn xem Trần Mộc gật đầu: “Sư phụ và các vị sư huynh đều bận hết, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu nên đệ liền tự mình chạy ra ngoài chơi.”
Trần Mộc trả lại cái bát cho tiểu đạo đồng.
Ít nhất sẽ không cần lo lắng mình sẽ bị xua đuổi hoặc là bị bắt đi.
“Không cho phép nói chuyện ta ở chỗ này cho người của đạo quán.” Trần Mộc nghiêm nghi, vẻ mặt hù dọa nói.
“Vậy ngày mai đệ còn có thể tới đây ăn cá không?” Thành Minh không chỉ không sợ mà hai mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Trần Mộc.
“Có thể.” Trần Mộc trợn trắng mắt. Nhỏ tiểu như vậy mà đã học được cách lừa đảo, ngươi thật là giỏi.
“Một lời đã định.” Thành Minh tiếp tục cắm đầu vào ăn.
Sau khi ăn hết một bát thịt cá thì bụng của nó vẫn bình thường như cũ.
“Hà thúc nói đệ là một cái thùng cơm.” Tiểu đạo đồng nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
Có gì hay ho mà ngươi đắc ý dữ vậy?
“Lại đây, ăn hai viên đồ tốt này đi.” Trần Mộc cười híp mắt đưa cho nó hai viên Tích Cốc đan.
“Đây là cái gì?” Thành Minh nhận lấy rồi bỏ vào trong miệng nhai.
Thực sự là ngây thơ, ta cho liền dám ăn.
“Tích Cốc đan.” Trần Mộc trịnh trọng nói.
Khuôn mặt của Thành Minh lập tức xẹp xuống, nhìn chằm chằm Trần Mộc không nói lời nào.
“Cơm nắm, là cơm nắm, cơm nắm chà bông.”
“Không ăn thì trả lại ta.”
“Ăn.” Tiểu đạo đồng lập tức nhét thêm một viên vào mồm.
Nó ăn liên tục ba viên rồi mà vẫn con muốn ăn nữa. Trần Mộc không dám cho, sợ nó bể bụng.
Trên mặt Thành Minh thì lại lộ ra vẻ thèm thuồng, nó nhìn chằm chằm vào viên Tích Cốc đan trong tay Trần Mộc, bụng vẫn bình thường như cũ.
“Ngươi thật đúng là một cái thùng cơm a.” Lượng cơm này đã không khác gì hắn rồi.
......
“Rất bình thường.” Giới Giáp dùng đũa nhẹ nhàng kẹp lên một miếng cá rán: “Nếu như là thiên sinh đạo cốt thì lượng cơm lớn cũng không hiếm lạ.”
Đạo cốt? Trần Mộc nghe được một cái từ mới.
“Đừng nghĩ, những người đó và chúng ta không phải là người của một thế giới.” Giới Giáp thản nhiên nói.
“Có ý gì?”
“Mười năm luyện hình, trăm năm luyện phách. Cho dù là thiên phú dị bẩm, không ngừng khổ luyện, năm 30 tuổi luyện thành Du Phách liền có thể được xưng là thiên tài.” Giới Giáp đột nhiên nói rất có cảm xúc.
“Sau đó phải tích súc tinh khí, mở rộng Du Phách, đợi đến khi Du Phách viên mãn thành giáp thì cũng đã qua một đời người.”
“Nhưng người thiên sinh đạo cốt thì khác, trăm ngày liền có thể luyện hình đại thành, 3 năm liền ó thể luyện thành Giáp Phách.”
“Loại người này có thể giống với chúng ta được sao?”
Đây là lần đầu tiên mà Trần Mộc thấy Giới Giáp nói nhiều lời như vậy.
“Phách lực thật sự khó luyện như vậy sao?” Hắn có độ thuần thục nên không để bụng chuyện phách lực cho lắm.
Nhìn thấy Giới Giáp thổn thức như vậy nên Trần Mộc cũng không khỏi thấp thỏm.
Rồi hắn chợt nghĩ đến Thành Minh.
Tên tiểu tử này sẽ không phải là người thiên sinh đạo cốt đó chứ?
“Đừng nghĩ, loại người này vừa xuất hiện liền sẽ bị người mang đi, ngươi không gặp được đâu.”
“Người có lượng cơm lớn rất nhiều, trời sinh thần lực, thân có huyết mạch dị thú, phục dụng dược vật dịch hình, những thứ này đều sẽ làm cho lượng cơm của người đó thay đổi.” Giới Giáp nói xong trong một hơi, sau đó lão ta lấy một tấm vải lụa ra rồi ung dung lau miệng. Rất nhanh liền thu thập xong cảm xúc, khôi phục lại dáng vẻ không thèm quan tâm như xưa.
.....
Sau bữa ăn, nhìn xem Giới Giáp biến mất trong vùng núi tràn ngập sương mù, sắc mặt của Trần Mộc trở nên khó coi, hắn đang suy sét chuyện đạo cốt.
Thế giới này thật sự là không công bằng.
Mình đi sớm về trễ, cực khổ tu luyện cả một năm rưỡi vẫn không thể nào hoàn thành Luyện hình. Nhưng có người tùy tiện liền có thể Luyện hình đại thành.
Trong lòng Trần Mộc dâng lên một cảm giác bất lực, sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm.
Còn chuyện phách lực nữa, Giới Giáp luyện đến đầu tóc hoa râm cũng chỉ mới luyện được phách lực. Người có đạo cốt lại chỉ cần 3 năm.
Trần Mộc nắm thật chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong thịt, cắn răng nghiến lợi nghĩ: “Giới Giáp mà cũng đã khó khăn như vậy, vậy mình thì sao?”
Tiền thân chỉ là một tên thư sinh bình thường, thể chất kém cỏi, lại tu luyện một môn công pháp kém cỏi như Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.
“Dịch Cân, Dịch Cốt, Dịch Tủy.”
“Mười năm luyện hình, trăm năm luyện phách.”
“Ta cần cù chăm chỉ tu luyện trong một năm rưỡi mà cũng chưa hoàn thành Dịch Tủy.”
“Những người võ giả bình thường không có tài nguyên, không có sư thừa, không có hậu trường giống như ta thì lúc nào mới là ngày nổi danh.” Trên mặt của Trần Mộc tràn đầy vẻ bị phẫn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào tường xám độ thuần thục.
Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật: 5209/10000/ tam giai;
“Ừm, nhiều nhất là 3 tháng nữa thì mình có thể hoàn thành Luyện Hình?”
Trần Mộc chớp chớp mắt.
“Hừ.”
Hắn hung hăng thu hồi tường xám.
“Mấy cái thứ ngoại vật này.”
“Loạn ta đạo tâm.”
“Không xem cũng được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook