Phường Thắng Nghiệp, trong một căn nhà lớn.

Bang chủ của Bạch Lãng bang Trương Diệp vừa giao một tháng tiền thuê nhà.

Không giao nhiều, có lẽ tháng sau còn muốn dọn nhà.

Nội viện đại đường.

Trương Diệp ngồi ở vị trí đầu.

Phía dưới bên trái có một tên tráng hán mặt đen đang ngồi, sau lưng y có hai tên hán tử vạm vỡ đang đứng, khí chất thần thái có chút dũng mãnh.

"Trương bang chủ, vẫn là dựa theo quy củ cũ đi, lương thực hàng hóa sẽ được ra khỏi thành vào sáng ngày mai, người của ta sẽ tiếp nhân ở cửa nam, đây là tiền đặt cọc." Gã tráng hán mặt đen lấy ra một cai túi tiền màu xám rồi đưa cho Trương Diệp.

Mà Trương Diệp thì lại tỏ ra do dự không nhận lấy.

"Làm sao? Chẳng lẽ Trương bang chủ muốn tăng giá sao?" Sắc mặt của gã tráng hán mặt đen lập tức trầm xuống.

Vốn dĩ bọn hắn đã mua lương thực với giá cao hơn thị trường ba thành rồi. Mấy tháng gần đây cũng đã tăng giá 2 lần liên tục.

Gã Trương Diệp này thật sự là lòng tham không đáy.

Trong lòng Trương Diệp có chút do dự, không biết nên nói thế nào.

Gặp Trương Diệp ấp a ấp úng, gã tráng hán mặt lập tức nổi giận đùng đùng.

Ngải Sơn phỉ bọn hắn chính là những kẻ liều mạng, liên tục bị người bức bách nên trong lòng gã đã nổi sát ý.

Chẳng qua chỉ là một bang phái du côn trong nội thành mà thôi, đùa bỡn một chút thủ đoạn thì được, đao thật thương thật va chạm, gã lật tay là có tiêu diệt sạch sẽ.

“Không tăng giá.” Trương Diệp lên tiếng bỏ đi lửa giận của đối phương: "Chỉ là đổi một phương thức thanh toán thôi."

Tráng hán mặt đen nhíu mày lại: "Một tay giao tiền, một tay giao hàng, đây là chuyện mà chúng ta đã nói trước rồi. Không có khả năng đưa tiền trước."

"Không cần trả trước, các ngươi chỉ cần đem toàn bộ tiền đặt cọc và tiền hàng gửi vào trong Đại Thông tiền trang là được." Trương Diệp nói.

"Ở trong trụ sở của Bạch Lãng bang bọn ta bàn chuyện làm ăn, chúng ta đều sẽ không thu tiền mặt." Trương Diệp rầu rĩ nói.

Tráng hán mặt đen không hiểu nhìn xem Trương Diệp.

Cái quy củ cổ quái này ở đâu ra vậy.

Đột nhiên gã ta nghĩ tới một tin tức được ám tử trong nội thành truyền ra.

Gã lập tức tỏ ra chế nhạo: "Nghe nói Bạch Lãng bang bị người ta lừa, còn thiệt hại không nhỏ, không phải là thật chứ?"

Trương Diệp sắc mặt tối sầm, không nói chuyện.

“Ha ha......” Tráng hán mặt đen lập tức khinh thường nở nụ cười.

Còn cái gì mà nội thành đệ nhất bang.

Chẳng qua chỉ là một đám ô hợp.

Sắc mặt của Trương Diệp đã rất khó coi, nhưng lại không phản bác.

"Có cần ta lưu lại mấy vị huynh đệ giúp đỡ ngươi một chút không?" Gã tráng hán mặt đen cười hắc hắc, giống như rất tốt bụng nói.

Sắc mặt Trương Diệp đỏ lên, lấy tay chụp vào quỷ đầu đại đao.

Khi sờ vào thanh quỷ đầu đại đao vừa mới mua lại được từ trong quỷ thị thì lửa giận trong lòng của Trương Diệp cũng chậm rãi tiêu tan.

Chính mình tài nghệ không bằng người, chẳng thể trách người bên ngoài chế giễu được.

Trong mấy tháng này, những lời trêu chọc trào phúng này hắn đã nghe được không biết bao nhiêu lần rồi.

“Chúng ta không thu bạc." Trương Diệp lập lại.

Gã tráng hán mặt đen cười nhạo một tiếng liền đặt cái túi tiền vào trong lồng ngực.

Quả nhiên là một thằng nhát gan, ngay cả phản kháng cũng không dám.

Cánh tay cầm đao của Trương Diệp nắm chặt theo bản năng.

Chỉ là cảm giác lạnh lẽo cứng rắn từ trong lòng bàn tay truyền đến lại không đúng lắm, giống như khi say rượu, cảm thấy tốc độ lưu thông máu tăng lên.

Cảm giác quen thuộc này, lại tới?!

Không biết tại sao y lại cảm thấy cảm giác này có chút thân thiết.

Cố nén buồn ngủ, Trương Diệp cười tủm tỉm nhìn về phía gã tráng hán mặt đen kia: "Tam đương gia, trên người ngươi không mang vật phẩm quý trọng gì chứ?"

Tráng hán mặt đen nhíu mày nhìn về phía Trương Diệp, theo bản năng sờ về phía ngực, nơi đó đang để tiền hàng trong lần giao dịch này.

Trương Diệp lập tức cười, nhìn có chút hả hê cười.

Lúc chạng vạng tối.

Trong cứ điểm bí mật của Bạch Lãng bang, những tên bang chú lần lượt tỉnh lại.

Trương Diệp liếc nhìn cạnh bàn, không ngoài dự liệu, quỷ đầu đại đao lại mất.

“Xem ra lại phải đi thêm một chuyến quỷ thị nữa rồi."

Sắc mặt của gã tráng hán mặt đen khó coi trừng trừng nhìn Trương Diệp.

Trương Diệp cố nén ý cười, đứng lên duỗi người một cái rồi thản nhiên nói: “Chúng ta không thu bạc thật. Đợi lát nữa đừng quên gửi khoản tiền đặt cọc kia vào trong Đại Thông tiền trang."

Tráng hán mặt đen sờ sờ lồng ngực, khuôn mặt càng đen hơn.

......

Bên cạnh trạch viện Tả gia.

Trong căn phòng ngủ dựa vào tường viện của Tả gia.

Trên bàn có đặt bảy, tám cái túi vải màu xám.

Trong căn phòng tối đen như mực, Trần Mộc đổ hết đồ trong túi ra, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm.

"Nhịn một tháng không đi quả nhiên là có thu hoạch lớn."

Phần lớn bang chúng bình thường đều mang theo một chút đồng tiền.

Trên người của những tên đầu mục đều mang theo bạc vụn.

Trong phòng còn có thêm một tên ngốc nhiều tiền.

Trần Mộc đổ hết đồ trong cái túi da bò to mập kia ra.

Tiếng bạc rơi rầm rầm xuống bàn, tạo ra sự vui mừng cho Trần Mộc.

Có khoảng 17-18 lượng bạc, quan trọng là trong đó còn có một tấm ngân phiếu --- 100 lượng.

Quả nhiên, phải giống như bắt cá vậy, không thể chỉ bắt hoài một chỗ.

Phải cho bọn chúng một thời kỳ để tu dưỡng, để bọn cá có thể trưởng thành.

"Đáng tiếc là Trương bang chủ vẫn keo kiệt như xưa." Trần Mộc sờ lấy thanh quỷ đầu đao được đặt bên cạnh bàn rồi bĩu môi nói.

"Sao thanh đao này nhìn quen mắt vậy." Trần Mộc nhìn nhìn: "Đây không phải là thanh đao mà mình đã bán trong quỷ thị sao?"

Xem ra vị Trương bang chủ này còn là một người hoài cựu, lại còn đi quỷ thị mua thanh đao này về nữa.

Trần Mộc sờ cằm một cái.

"Nếu mình cầm thanh đao này bán trực tiếp cho hắn thì sao nhỉ?"

"Không có người trung gian, ta tốt y cũng tốt."

Cuối cùng thì Trần Mộc vẫn là tiếc nuối từ bỏ cái ý nghĩ mê người này.

Hắn sợ cái gã râu quai nón này sẽ thẹn quá hóa giận rồi từ bỏ thì làm sao bây giờ?

"Là lúc nên rời khỏi huyện Thanh Sơn rồi."

Có số tiền này cộng thêm khoản tiền tiết kiệm hơn 300 lượng của cá nhân hắn, cho dù là thuê Giới Giáp hay là đến Nam Dương phủ sinh sống cũng đã đủ rồi.

“Trong thành càng ngày càng không an toàn .” Trần Mộc thở dài một hơi, hắn muốn ở lại cũng không dám.

Một tháng gần đây liên tiếp phát sinh những sự kiện như tà ma làm loạn, lưu manh hành hung và đủ loại chuyện khác.

Huyện Thanh Sơn đang có dấu hiệu hỗn loạn.

Nếu như lại có thêm ngoại địch xâm lấn.....

Haizzzz.......

Đang lúc suy nghĩ mê mang thì đột nhiên lỗ tai của Trần Mộc khẽ động.

Trong trạch viện yên tĩnh bỗng nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ.

....

"Sư phụ, con đã điều tra xong rồi, Tả đại thiếu gia Tả Thắng đang ở Lãnh Nguyệt Viên, chính là ở sau lưng bức tường này." Một gã thanh niên có sắc mặt trắng bệch ,bờ mô phát xanh nhỏ giọng nói.

Gã thanh niên này mặc một bộ đạo bào màu đen, trên khuôn mặt trắng bệch có thể nhìn thấy cả mạch máu, tay phải thì đang bọc lấy một mảnh vải trắng, trên vải ẩn ẩn có chút huyết sắc.

"Ngày hôm qua ở huyện nha, những nhà khác cũng bắt đầu dao động, chúng ta sắp có thể lấy bạc rời đi rồi, nhưng mà tên Tả Thắng này lại nhảy vào quấy rối, muốn giảm ba thành." Thanh niên mặt trắng âm tàn nói: "Đối với loại người này liền phải cho y một bài học mới được."

"Ngu xuẩn. Có phải là con muốn hại chết vi sư phải không?" Thiên Sơn đạo sĩ thấp giọng quát lớn.

Khuôn mặt ông ta sung mãn, khoảng hơn 40 tuổi, tóc tai chỉnh tề, chỉ có một sợi tóc bạc màu trắng rũ xuống bên phải gương mặt.

"Đi gây chuyện với đệ tử đích hệ của Tả gia để cảnh cáo Tả gia sao?"

"Tả Thắng là một kẻ tàn nhẫn chuyên giả heo ăn hổ, tìm một kẻ như vậy để gây chuyện chỉ sẽ tốn công mà không có kết quả." Thiên Sơn đạo nhân không nhịn được nói.

Ông ta từ một đường dây bí mật biết được rằng huyện Thanh Sơn đã bị mất Trừ Tà Kính, rồi liên tục phát sinh những sự kiện tà ma, huyện thừa Lý Thái thì đang trắng trợn mời chào năng nhân dị sĩ. Mà ông ta vừa vặn có chút thủ đoạn để che mắt Lý Thái.

Vốn đang muốn mượn thi pháp làm lý do để vơ vét của cải, không ngờ lại bi Tả gia làm gián đoạn.

"Sư phụ tha tội, sư phụ tha tội." Gã thanh niên mặt trắng sợ hãi nói.

"Thôi." Thiên Sơn đạo nhân âm trầm nói.

"Tả Thắng thì Tả Thắng đi."

"Kẻ này cũng xem như là đệ nhất cao thủ của Tả gia, phế đi kẻ này vừa vặn có thể rung cây dọa khỉ."

Nói xong, Thiên Sơn đạo nhân chắp tay trước ngực rồi thấp giọng niệm chú.

Âm thanh của ông ta trầm thấp mà nhanh chóng, rõ ràng là đang nói chuyện một mình lại giống như có thêm hàng trăm hàng ngàn người đồng thời lầm bầm.

Một đoàn hắc khí to bằng đầu người xuất hiện trước người hai người này, sau đó hội tụ rồi ngưng kết lại.

Hắc khi tiêu tan, thay vào đó là một con người giấy tái nhợt.

Toàn thân của con người giấy này tràn đầy những đường cong tinh tế màu đen, giống như là kinh mạch của nhân thể.

Các đường nét trên khuôn mặt được cắt gọt với hình dạng sống động.

Phía sau lưng thì có một chữ "Hạ" đỏ như máu.

Gã thanh niên mặt trắng nhìn thấy con người giấy này liền lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, rồi lập tức lùi lại hai bước.

"Con chạy cái gì, mau đút cho con người giấy này một chút máu đi."

"Sư phụ, sư phụ con...." Tên thanh niên mặt trắng lập tức nói năng lộn xộn.

"Nhanh lên một chút." Thiên Sơn đạo nhân nhìn chằm chằm vào gã thanh niên mặt trắng với ánh mắt âm lãnh.

Tên thanh niên mặt trắng lập tức căng thẳng.

Thiên Sơn đạo nhân không phải chỉ có một đệ tử. Nhưng bây giờ chỉ còn lại có mình hắn.

Những đứa đệ tử dám ngỗ nghịch với ông ta đều đã bị mất tích một cách bí ẩn, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Gã thanh niên mặt trắng khẽ cắn môi rồi móc một thanh chủy thủ ra, mở tấm vải trắng trên tay phải ra, hung hăng rạch một đường lên miệng vết thương còn chưa khép lại này.

Huyết dịch đậm đặc chậm rãi tuôn ra.

Con người giấy đang bay giữa không trung giống như là mèo ngửi được mùi tay, nó đang ung dung bay lên trên lòng bàn tay của gã thanh niên mặt trắng rồi uống ừng ực giống như đang uống nước vậy.

Khuôn mặt của gã thanh niên mặt trắng cũng càng ngày càng trắng.

Sau một hồi lâu, con người giấy lại bay lên không trung, cái thân thể trắng bệch của nó lại trở thành màu đỏ tươi.

Thiên Sơn đạo nhân nhìn xem sắc mặt tái nhợt của tên đồ đệ liền từ trong ngực lấy ra một viên đan dược màu đen có mùi cay độc nói.

“Làm tốt lắm, ăn đi.”

“Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ.” Thanh niên mặt trắng nuốt luôn viên đan dược vào trong bụng. Sắc mặt của y bỗng nhiên phiếm hồng trở lại, hai mắt tỏa sáng, cả người đều trở nên phấn khởi.

“Thăng Tiên Đan của sư phụ đúng là ngày càng huyền diệu.” Thanh niên mặt trắng vẻ mặt hưởng thụ khen tặng.

Thiên Sơn đạo nhân mỉm cười nhìn độ đệ của mình, trên mặt toát ra vẻ hài lòng, nhưng từ sâu trong đôi mắt lại là vẻ lạnh lùng, hoàn toàn không có một chút cảm tình nào.

Lúc này, sau khi người giấy hấp thu máu tươi xong giống như sống lại vậy, toàn bộ trang giấy đều trở nên linh động hẳn lên.

“Cô cô cô…..”

Người giấy nhỏ tung bay giữa không trung, ngón trỏ nhỏ nhắn chỉ về phía sau của hai thầy trò rồi giương nanh múa vuốt kêu la một hồi.

Hai thầy trò đột nhiên quay đầu.

Chỉ thấy trong bóng đêm có một bóng người đang rón ra rón rén đi dưới chân tường.

“Kẻ nào.” Thanh niên mặt trắng rống to.

Trần Mộc toàn thân cứng đờ, quay đầu nhìn xem hai người với vẻ lúng túng: “Ta chỉ đi tiểu đêm ở nhà xí thôi, các ngươi tiếp tục, các ngươi tiếp tục.”

“Không phải con nói đây là một tòa nhà hoang sao? Tại sao lại có người?” Thiên Sơn đạo nhân nhìn đồ đệ của mình với vẻ mặt hung dữ.

Thanh niên mặt trắng hoảng hốt rồi vội vàng quát thẳng vào mặt Trần Mộc: “Ngươi là người nào?”

“Thôi.” Thiên Sơn đạo nhân thu hồi vẻ giận dữ rồi lạnh lùng lườm Tràn Mộc: “Đi giải quyết hắn đi, không nên trễ nãi chính sự.”

“Vâng.” Thanh niên mặt trắng nhìn về phía Trần Mộc rồi nhe răng cười.

“Ta chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi, chúng ta coi như không có chuyện gì, ai về nhà nấy, được không?” Trần Mộc nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hai người này có khí chất âm u lạnh lẽo, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt rồi.

Mà hắn cũng không muốn dây dưa với hai tên này.

“Chỉ có thể trách ngươi xui xẻo thôi.” Thanh niên mặt trắng tỏ ra mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm Trần Mộc với vẻ âm lãnh. Tay phải của y lướt qua bên hông liền lập tức có thêm một thanh nhuyễn kiếm.

Trần Mộc nhanh chóng suy nghĩ đối pháp, mở miệng thuyết phục đối phương: “Bây giờ trời tối người yên, chỉ cần tạo ra một chút động tĩnh cũng có thể truyền đi rất xa.”

“Thật sự động thủ sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện của hai người.”

“Chỉ bằng ngươi.” Thanh niên mặt trắng nở một nụ cười khinh thường rồi đạm nhiên đi về phía Trần Mộc.

Y đi theo Thiên Sơn đạo nhân vào nam ra bắc bấy lâu.

Nhất môn Huyền Tẫn Kiếm Pháp vừa nhu như nước vừa giống như roi, không biết có bao nhiêu kẻ tự xưng là hiệp khách đã chết dưới kiếm của y.

Nếu như không phải y bí mật làm việc thì đã nổi danh từ lâu rồi.

Trần Mộc căng thẳng trong lòng.

Nói một cách nghiêm ngặt thì đây vẫn chỉ là lần thứ hai mà hắn đối địch với người luyện võ.

Những lần giáo huấn lưu manh vô lại trước đó căn bản không có cảm giác gì.

Lúc đánh chết Thịnh Hoành cũng không hề chuẩn bị gì cả, chỉ là ném đá lung tung mà thôi.

Bây giờ nhìn xem nam thanh niên mặt trắng đang tới gần thì hắn lại cảm thấy thấp thỏm trong lòng: “Đối phương có hai người, hơi nhiều.”

Lén liếc nhìn gã Thiên Sơn đạo nhân đang không hề để mình vào mắt thì Trần Mộc mới thả cởi bỏ được gánh nặng trong lòng.

Không quan tâm mình là được.

Rồi hắn lại nhìn về phía con người giấy nhỏ màu hồng đang tung bay trên không trung, Trần Mộc lập tức tê dại cả đầu.

Nhìn xem gã thanh niên mặt trắng đang càng ngày càng gần, hắn cắn răng nghĩ: “Ném hắn một tiêu, không được thì rút.”

Tay phải liền mò vào trong tay áo rồi nắm chặt một viên Thiết Liên Tử trong lòng bàn tay.

“Tới a.” Gã thanh niên mặt trắng cầm kiếm bằng tay phải, hai bàn tay ôm trước ngực rồi làm ra động tác hoan nghênh.

“Không phải muốn động thủ sao?”

“Ngươi tới…..”

Ô.

Một bóng đen nhanh như thiểm điện lướt qua.

Viên Thiết Liên Tử trong tay Trần Mộc giống như đạn ra khỏi nòng, nó chợt phá vỡ không khí giữa hai người rồi xuyên thẳng qua ngực trái của gã thanh niên mặt trắng.

Phốc.

Phần lưng của gã thanh niên mặt trắng bị nổ tung: “Ngươi, ngươi……”

Phốc phốc.

Chưa kịp nói xong thì trên trán của gã ta lại có thêm hai cái lỗ.

Máu tươi chảy thẳng xuống cằm.

Trong viện lập tức trên nên yên tĩnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương