Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 36
Liên tục xảy ra các sự kiện tà ma nhưng Trần Mộc cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Ban ngày liền nương tựa Giới Giáp,, ban đêm thì trốn bên cạnh Tả gia.
Hai vị này đều là những nhân vật có thể đối phó âm hồn.
Đồng thời hắn cũng tăng cường cày thêm độ thuần thục của Luyện Hình Thuật.
Giới Giáp từng nói qua, Luyện Hình Thuật đại thành sẽ có được một hai phần năng lực đối kháng với âm hồn.
……
Ban đêm, một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên làm cho Trần Mộc đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.
Trong âm thanh tràn đầy sợ hãi giống như gặp phải chuyện rất kinh khủng.
Trần Mộc lập tức đứng lên rồi chạy tới bên cạnh cửa sổ lắng tai nghe.
Nhưng bên ngoài lại hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu trong đêm hè cũng không có.
Âm hồn?
Gần vậy sao?
Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chỉ cách nơi hắn đang ở không xa.
Nếu không thì không thể nào nghe rõ được như vậy.
Trần Mộc nào dám ngủ tiếp nữa.
Hắn mặc quần áo tử tế rồi ngồi trước cửa, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Hắn cứ ngồi ở đó nơm nớp lo sợ cả buổi tối. Thẳng đến khi trời sáng choang mới dám cẩn thận bước ra cửa phòng.
Khi đang trên đường chạy tới trạch viện ở thành tây thì Trần Mộc gặp phải một đám binh sĩ của nha môn.
Bọn họ đang vây quanh một con ngõ nhỏ, cản trở những dân chúng hiếu kỳ ở xung quanh.
Trần Mộc không khỏi nhìn sang, chỉ thấy trong cái ngõ nhỏ đen kịt giống như đã bị lửa lớn đốt cháy vậy.
Trong lòng hắn lập tức căng thẳng.
Chiều hôm qua hắn cũng đi qua nơi này, trong con ngõ nhỏ này vẫn còn rất tốt.
Có thể đốt cháy hết cả một con ngõ nhỏ như vậy thì ngọn lửa chắc chắn là không nhỏ.
Nhưng từ nửa đêm hôm qua tới sáng sớm hôm nay hắn đều không thấy ánh lửa nào cả, cũng không hề nghe được bất cứ động tĩnh nào.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lập tức căng thẳng.
Không phải là do âm hồn quấy phá đó chứ?
Hắn không dám nhìn nhiều, lập tức bước nhanh rời đi.
Trước khi đi, hắn còn thấy được bóng dáng của Tả đại thiếu gia trong đám người kia. Sắc mặt của đối phương ngưng trọng, y đang nhìn chằm chằm vào con ngõ đen như mực này.
Trong lòng Trần Mộc càng lạnh hơn.
Ngay cả Vị Tả đại thiếu gia này còn tỏ ra trịnh trọng như vậy, xem ra chuyện này chắc chắn là có liên quan đến tà ma rồi.
“Không phải nói âm hồn quái chỉ có thể phụ thân người sống thôi sao? Tại sao còn có thể vô thanh vô tức phóng hỏa nữa vậy?
…..
“Âm hồn cũng có phân mạnh yếu.” Sau lưng Thiên Nhất Trai ở thành tây, Giới Giáp thản nhiên nói.
Trần Mộc chẹp chẹp miệng, trong lòng thì lại khó chịu.
Âm hồn bình thường thì hắn đã không biết phải đối phó ra sao rồi, bây giờ lại còn toát ra một con lợi hại.
“Vị Lý huyện thừa kia không nghĩ ra chút biện pháp nào sao? Nói thế nào thì hiện giờ huyện Thanh Sơn này cũng được xem như địa bàn của bọn hắn a? Trần Mộc có chút ảo não nói.
“Con cháu dòng chính của Lý gia đều đã được đưa đi Nam Dương phủ rồi.” Giới Giáp thản nhiên nói.
“Ông ta cam lòng vất bỏ một gia nghiệp lớn thế này sao?” Trần Mộc không tin được, đây là muốn vụng trộm chạy trốn a?
“Ông ta không đi.” Giới Giáp nhìn Trần Mộc rồi bình tĩnh nói.
Trần Mộc tỉnh táo lại, giống như có điều suy nghĩ: “Vị Lý huyện thừa này cũng có hành động, nhưng mà hành động của ông ta cũng không quá chắc chắn.”
Giới Giáp gật đầu nói: “Trong cả huyện Thanh Sơn, bao gồm cả Chu Y Các, ông ta đều bí mật treo thưởng để tìm kiếm bảo vật trừ ta. Nhưng trước mắt còn không có tin tức gì.”
“Thanh Phong quán ở ngoại thành cũng còn có chút thủ đoạn. Thời gian nguy nan cũng có thể ứng phó được hai ngày.”
“Thanh Phong quán?” Trần Mộc lập tức ghi tạc trong lòng.
Khi hắn vừa tới thế giới này chính là ở trong Thanh Phong quán.
Tiền thân không hiểu vì sao lại chết ở Thanh Phong quán, chuyện này làm cho hắn đối với Thanh Phong quán này có chút kính nhi viễn chi.
Không ngờ đối phương lại thật sự có biện pháp đối phó với tà ma.
Dù rằng Lý huyện thừa đang hăng hái ứng đối, nhưng trong lòng Trần Mộc vẫn như cũ bất an.
Hắn không muốn đem sự an nguy của mình ký thác trên thân người khác.
“Bên phía Nam Dương phủ có an toàn không?” Trần Mộc đột nhiên hỏi.
Giờ khắc này, hắn đã có ý nghĩ muốn rời khỏi huyện Thanh Sơn.
“Xem như an toàn, chỉ là đường không dễ đi lắm.” Giới Giáp nói.
Trần Mộc nghi hoặc nhìn Giới Giáp.
“Hiện giờ Đại Lương thiên tai nhân họa không ngừng, dã ngoại hoang vu lại có sơn tặc, trên đường còn có âm hồn mai phục. Thực sự là đường không dễ đi a.” Giới Giáp kiên nhẫn giải thích.
“Không thể đi theo thương đội sao?”
Huyện Thanh Sơn mặc dù vắng vẻ, nhưng vẫn luôn có một hai thương đội dũng cảm đi tới Nam Dương phủ hành thương.
“Những người kia có lẽ không sợ sơn tặc, nhưng bọn hắn không có thủ đoạn đối phó với âm hồn.” Giới Giáp bình tĩnh nói: “Ngươi chỉ có thể nhìn thấy thương đội thành công trở về, còn những thương đội về không được kia dù người muốn gặp cũng gặp không được.”
Sắc mặt Trần Mộc lập tức trở nên khó coi.
“Chẳng lẽ không có con đường an toàn nào khác sao?” Trần Mộc không tin.
Nếu không thì tại sao Lý huyện thừa có thể đưa dòng chính gia tộc đi được?
Còn vị Chân lão bản chủ nhân của Diệu Họa Phường nữa, ông ta cũng đi Nam Dương phủ.
Giới Giáp không nói chuyện, con ngươi đảo một vòng, liếc nhìn tay áo bên phải của Trần Mộc.
Sắc mặt Trần Mộc nhất thời tối sầm lại.
Con mẹ nó, lão già khốn khiếp này lại để mắt tới túi tiền của hắn.
Trên đường không an toàn, nhưng chỉ cần tìm được một vị bảo tiêu đáng tin cậy thì không cần sợ nữa.
Giới Giáp chính là vị bảo tiêu đáng tin cậy đó.
“Thanh Phong quán có biện pháp đối phó với âm hồn quái?” Trần Mộc giả vờ khao khát hỏi.
“Có.” Giới Giáp không chút hoang mang.
“Ngươi trả không nổi đại giới để mời bọn hắn hỗ trợ.” Giới Giáp cố ý nói với giọng điệu lãnh khốc.
Sắc mặt Trần Mộc lập tức trầm xuống.
Thấy cái sắc mặt đen thui của Trần Mộc thì trong mắt Giới Giáp lóe lên một nụ cười.
“Nam Dương phủ có Trừ Tà Kính cỡ lớn, ít phát sinh những sự kiện tà ma, đồng thời còn là nơi tụ hội của mấy đại gia tộc, bọn hắn đều có thủ đoạn khắc chế âm hồn.” Giới Giáp dụ dỗ nói.
“Đi đi.” Giới Giáp nói với giọng điệu chắc nịch: “Ta có thể bảo đảm là đưa ngươi đến đó một cách an toàn.”
Trần Mộc ra vẻ nghiêm túc một chút: “Lão từng nói là Thanh Phong quán có chút bản sự, đúng không?”
“Thì sao?” Giới Giáp nghi hoặc gật đầu, ngươi không phải nên hỏi giá cả của vị bảo tiêu như ta sao?
“Vậy liền không đi.” Trần Mộc bình tĩnh gật đầu: “Lão không biết sao, ta có quan hệ rất tốt với Thành Ý đạo trưởng của Thanh Phong quán, lần trước còn ở trong đạo quán nghỉ ngơi nửa tháng trời đấy.”
Giới Giáp: “......”
“Nếu không phải lão nói thì ta còn không biết ở trong huyện Thanh Sơn này lại có một khu vực an toàn như vậy nữa.” Trần Mộc vui cười hớn hở.
“Cám ơn lão nha.”
Khuôn mặt của Giới Giáp lập tức tối sầm lại.
…….
Ban đêm, bên cạnh đại trạch của Tả gia.
Trần Mộc đóng chặt cửa sổ nhưng lại không dám đốt đèn, mọi cử động đều rất nhẹ nhàng, hắn sợ mình tạo ra động tĩnh quá lớn thì sẽ gọi âm hồn tới.
Trần Mộc sờ soạng dưới giường lấy ra một cái bình gốm, ngồi ở trước bàn tứ phương, đổ đống bạc vụn lên bàn rồi bắt đầu đếm.
Ban ngày hắn nói rất đơn giản, ra vẻ như rất dễ dàng, chủ yếu là vì đùa với Giới Giáp thôi.
Hắn nào có quan hệ gì với gã Thành Ý kia chứ, không trở mặt đã là không tệ rồi.
Tiếp xúc với gã ta được mấy lần thôi, nhưng gã lỗ mũi trâu kia vẫn luôn luôn tỏ thái độ với hắn.
Thật sự đến thời khắc nguy cơ, không chừng hắn thật sự phải dùng tiền thỉnh Giới Giáp tiễn hắn rời đi.
156 lượng bạch ngân, 967 đồng tiền.
“Không đủ a.”
Lão già Giới Giáp có lòng dạ rất hiểm độc.
Hắn không chắc chắn rằng số tiền này đã đủ để mời lão ta hay không nữa.
“Bạch Lãng bang cũng không thật là vô dụng.” Trần Mộc bất mãn lầm bầm.
Gần đây mấy tên này ngày càng khôn khéo hơn, trên người chả mang theo một đồng tiền nào.
Lần trước hắn đã mời vị Giả đường chủ kia uống một hồ lô rồi, nhưng mà trên thân hắn ta chỉ có vỏn vẹn 1 lượng bạc vụn.
Một người đứng đầu tam đại đường chủ của Bạch Lãng bang mà trên người chỉ có 1 lượng bạc, thật là mẹ nó nghèo.
“Đúng dịp ngày mai đi ra ngoài bán cá, thuận tiện đi tìm vị Trương bang chủ kia tâm sự.”
Thân là nhất bang chi chủ, thế nào cũng phải có tiền hơn đường chủ a?
……
Ngày thứ hai, trong một căn nhà ở thành tây.
Một vài bang chúng của Bạch Lãng bang đang tuần tra xung quanh.
“Buổi chiều sau khi giải tán thì đừng có trở về, ca ca mang các ngươi đi phường An Nhạc ăn chơi.” Một tên tiểu đầu mục khoát tay chặn lại rồi đại khí nói.
“Tẩu tử gặp được chuyện gì tốt sao, tiền lương phát ngày hôm qua không bị lấy đi à?” Sau lưng có một tên bang chúng chế nhạo hỏi.
“Đi đi đi. Tiền lương của ta sao phải giao cho nàng.” Tiểu đầu mục thẳng lưng ưỡn ngực hùng hồn nói.
“Lão đại có khí phách.”
“Đại ca uy vũ.”
“Ha ha…..”
Tiểu đầu mục cũng không hề tức giận với những lời trêu trọc của thủ hạ mình, y cười hắc hắc: “Ta nói với nàng là hôm nay ta muốn đi mua son phấn Hạnh Hoa cho nàng.”
“Vậy mà đại ca còn dám mời bọn đệ đi uống hoa tửu sao? Hết tiền để mua son phấn thì không sợ bị tẩu tử cào à.”
“Ha ha…..”
“Sơn nhân tự có diệu kế.” Tiểu đầu mục nói với vẻ đắc ý.
“Ta nói nếu như hôm nay mà gặp phải tên độc khách kia thì số tiền này sẽ bị mất hết đó.”
Một đám bang chúng lập tức há to mồm.
“Tại sao ta lại không nghĩ tới chuyện này chứ.” Một gã bang chúng mập lùn lập tức đấm ngực dậm chân, trên mặt đầy vẻ hối hận.
“Hắc hắc.” Tên tiểu đầu mục thì đầy vẻ đắc ý, cái đầu trọc của gã cũng không khỏi sáng lên mấy phần.
Sau một khắc, y đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai ông mặt trời ở trên cao.
Một dự cảm chẳng lành đột nhiên hiện lên trong đầu y.
Khi quay đầu nhìn lại thì thấy mấy tên thủ hạ đã nằm bên dưới bóng mát của một cây đại thụ. Y vừa đi được hai bước liền ngã bịch xuống đất.
Cảm giác quen thuộc này…..
Mẹ nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook