Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 15
Phường Bình An
Trần Mộc ngồi bên cái bếp lò trong túp lều tranh, đặt cái nồi lên trên cái bếp nhỏ, trong nồi bốc khói nghi ngút, mùi thuốc nồng nặc tỏa ra.
Hắn đang nấu bí dược của Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.
Phần bí dược này có giá trị không nhỏ, một phần liền tốn mười lượng bạc, quả thực làm cho Trần Mộc đau lòng.
Nếu như không phải hiện giờ hắn ăn nên làm ra, kinh doanh ổn định thì hắn cũng chả dám luyện kiểu này.
Chờ bí dược nấu xong thì Trần Mộc liền đổ ra một cái bát rồi một hơi uống cạn.
Hắn xoa nhẹ bụng vài lần liền bắt đầu ở trong viện tu luyện Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.
Bóng dáng Trần Mộc di chuyển trái phải, không ngừng chạy xung quanh viện tử, ống tay áo bị gió thổi phần phật, Tốc độ tương đương với chạy nước rút 100 mét.
Trần Mộc liên tục chạy một khắc đồng hồ sau mới chịu dừng lại, hắn hít một hơi thật sâu để bình phục lại lồng ngực đang không ngừng phập phồng.
Khi độ thuần thục của Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật không ngừng đề cao thì tác dụng của nó cũng bắt đầu hiện ra.
Tố chất toàn bộ thân thể của Trần Mộc như là sức mạnh, tốc độ, sức chịu đựng cũng tăng lên một trình độ nhất định.
Chạy nhanh một khắc đồng hồ, nghỉ một lát liền có thể bình phục, hơn nữa còn có dư lực.
“Nếu mà ở kiếp trước thì với tốc độ này mình có thể giành quán quân trong thế vận hội Olympic rồi.”
Viết: 1245/10000/ nhị giai;
Bức hoạ: 663/10000/ nhị giai;
Ném mạnh: 2465/10000/ nhị giai;
Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật: 1050/10000/ nhất giai;
“Lại tăng theo 15 điểm kinh nghiệm.”
“Vẫn là có bí dược thì hiệu quả tốt hơn a.” Trần Mộc cảm thán.
Hơn hai mươi ngày tu luyện, mỗi lần đều phối hợp thêm bí dược tu luyện toàn lực liền có thể thu được 8 - 15 điểm kinh nghiệm.
Lúc mới ăn bí dược cũng là lúc kinh nghiệm tăng lên nhiều nhất, sau này sẽ giảm dần.
Bởi vì mỗi lần đều phải toàn lực tu luyện nên một ngày hắn chỉ có thể luyện tối đa được sáu bảy lượt.
Luyện thêm nữa sẽ bị đau nhức toàn thân. Đại khái là do cơ thể đã đạt đến cực hạn.
Một ngày có thể tăng hơn 50 độ thuần thục.
“Sau khi đột phá nhị giai sẽ phát sinh chất biến, khả năng cao có thể hoàn thành Dịch Cân.”
Thịnh Hoành nói cho hắn biết rằng Luyện Hình Thuật có ba tầng biến hóa, theo thứ tự là Dịch Cân, Dịch Cốt, Dịch Tủy.
Mỗi một tầng biến hóa đều sẽ làm cho tố chất thân thể của hắn được tăng lên trên diện rộng, đột phá cực hạn của người bình thường.
“Dựa theo 50 độ thuần thục một ngày để tính thì để hoàn thành được Dịch Cân ước chừng cần khoảng 179 ngày, cũng chính là nửa năm.” Trần Mộc yên lặng tính.
“Luyện nửa năm liền có thể vượt qua đa số người bình thường, tốc độ này cũng được. Hắc hắc.”
Đến nỗi hai cấp độ sau cần phải tốn bao lâu thì hắn cũng không dám cam đoan.
Nghe nói là càng ngày càng khó.
Cũng may là hắn có tường xám độ thuần thục, chăm chỉ một chút là có thể luyện thành.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Mộc cũng yên tâm hơn.
Luyện tiếp thôi.
…
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Trần Mộc châm lửa nấu cơm, nấu lúa mì trắng, xào rau xanh, kho hai cân thịt rồi nhai ngấu nghiến.
Luyện võ càng lâu thì khẩu vị của hắn cũng càng lớn.
Bữa nào cũng phải có thịt, chỉ tính riêng tiền cơm trong một tháng thôi là phải tiêu hết năm sáu lượng bạc rồi. Lại thêm luyện thể bí dược nữa, một tháng ít nhất cũng phải xài hơn 35 lượng.
Thậm chí tiền thân còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
“May mắn là mấy ông lão bà lão kia đủ giàu.” Bây giờ Trần Mộc đã không hi vọng gì với những nàng ca cơ xinh đẹp nữa rồi.
Hắn chuẩn bị trung thành với những ông lão bà lão kia đến cuối đường.
Ăn xong cơm chiều, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Trần Mộc ra khỏi nhà đi thẳng về hướng huyện thành.
Hôm nay hắn có hẹn vẽ chân dung cho một vị viên ngoại họ Lý.
Mấy tháng qua, Trần Mộc đã rất quen thuộc với những chuyện này.
Lúc đến thì nhanh chóng bắt đầu vẽ, lúc chạng vạng tối thì ôm theo mười lượng bạc nhuận bút ung dung bước về nhà.
Bây giờ thì cứ khoảng ba bốn ngày là hắn sẽ có một khách hàng.
Một tháng có thể kiếm được bảy tám chục lượng.
Nếu như không nhờ có số tiền này thì hắn cũng chả dám luyện võ.
“Không thể đắc ý, kinh doanh luôn có lúc thăng lúc trầm.” Trần Mộc ngược lại rất thanh tỉnh.
Người có thể bỏ tiền để hắn vẽ chân dung chỉ có thể là những người giàu có trong thành, số lượng người như vậy cũng có hạn.
“Phải nghĩ biện pháp tăng thu giảm chi.”
Tạm thời thì hắn sẽ không tính đến chuyện dạy vẽ.
Đối với việc tăng thu giảm chi thì hắn lại có chút tâm đắc.
Trước mắt thì thứ tiêu tốn tiền nhất chính là bí dược.
Dược tài đắc tiền nhất là Thiên Tu Thảo, một gốc cần nửa lượng bạc.
Thứ này ở trong những ngọn núi lớn bên ngoài thành liền có, nhưng mà nó lại sinh trưởng ở những nơi ít người lui tới nên rất khó thu thập.
Trong thôn quê của tiền thân dường như có thợ săn có thu thập loại dược liệu này.
“Phải về quê một chuyến mới được.” Trần Mộc yên lặng suy nghĩ.
……
Lúc chạng vạng tối, Nghiêm họa sư đẩy hai gã tùy tùng ra chỗ khác rồi tự mình ra khỏi phường An Nhạc.
Lão ta quen cửa quen nẻo đi tới trước một nhà xe không đáng chú ý ở khu chợ phía đông.
Leo lên một chiếc xe ngựa màu đen chạy ra khỏi thành.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa tiến vào một thôn làng bị bỏ hoang rồi dừng lại trước một ngôi nhà bị đổ sụp một nửa.
Khi ánh nắng cuối cùng biến mất.
Thôn trang hoang vu bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Những người khoác áo choàng che mặt bước ra từ trong những căn nhà rách.
Hai bên đường treo đầy đèn lồng, không biết từ lúc nào mà những quầy hàng vỉa hề cũng xuất hiện dọc hai bên đường.
Bán toàn những vật kỳ lạ cổ quái, có đồ cổ, dược liệu, sách rách, thịt thú không biết tên và thậm chí là một bộ xương đầu người đen như mực.
Nghiêm họa sư không dám nhìn nhiều, che kín áo choàng trên người rồi nhanh chóng đi vào trong một con hẻm nhỏ.
Chờ lúc đi ra thì miếng vải đen dùng để che mặt lão ta cũng nhịn không được trắng bệch.
“Tên tiểu tử nghèo đáng chết! Mạng của ngươi cũng đáng tiền thật đấy.” Nghiêm họa sư đau lòng mắng chửi.
“Nếu như tên thư sinh này thông qua Diệu Họa Phường thiết lập quan hệ với câu lan ngói tứ thì ta làm gì còn chén cơm nữa chứ.” Nghiêm họa sư hận nghiến răng. Đã có ca cơ hỏi thăm lão ta về tin tức của Trần Mộc, hơn nữa còn không phải là một người.
Trên chiếc xe ngựa trở về thành, Nghiêm họa sư dựa vào toa xe nhắm mắt dưỡng thần.
“Tiều nhiều cũng có đạo lý của tiền nhiều. Ít nhất là có thể diệt trừ tên thư sinh kia một cách thần không biết quỷ không hay. Sẽ không có người nào hoài nghi lão ta.” Nghiêm họa sư chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Chỉ cần mấy ngày nữa thôi là tên thư sinh kia sẽ bị đột tử ngoài ý muốn, lúc đó mình sẽ triệt để an toàn.
“Ta đã từng nói với người rồi, nghề này nước sâu lắm, ngươi không trụ được đâu.” Nghiêm họa sư cười lạnh.
“Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết a.”
“Tên thư sinh này chết thì cũng đã chết rồi, phải nghĩ biện pháp lừa gạt bên phía chủ nhân mới được.” Nghiêm họa sư suy tư.
Lão ta đang nghĩ cách để làm thế nào mà không bị chủ nhân của Diệu Họa Phường nghi ngờ. Đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua.
Nghiêm họa sư không tự chủ được mở mắt, phát hiện chiếc xe ngựa đã dừng lại từ lúc nào chẳng hay.
Lão đang muốn mở miệng hỏi thì lại phát hiện đối diện mình có một người đang ngồi. Nghiêm họa sư lập tức kinh ngạc.
Cơn gió mát thổi bay tấm màn xe ngựa, ánh trăng rọi vào trong toa xe chiếu sáng nửa khuôn mặt của người đối diện.
Nghiêm họa sư lập tức cảm thấy trái tim mình đã ngừng đập nửa nhịp.
“Ngươi … Ngươi là!”
Phốc phốc.
Ánh bạc lóe lên.
Nghiêm họa sư cảm thấy ngực của mình đã tê dại, toàn thân cứng ngắt chỉ trong chớp mắt, lão ta run run rẩy rẩy chẳng được bao lâu liền triệt để không còn sinh tức.
Màn cửa bị vén lên, ánh trăng chiếu rọi trên một gương mặt lạnh nhạt.
Nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện người này giống với thủ phạm diệt môn Vương gia đã bị chặt đầu đến bảy tám phần.
Y cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hoảng sợ tái nhợt của Nghiêm họa sư.
Sau một khắc, gió lạnh thổi tới, bóng người đã biến mất không thấy gì nữa.
…..
Trước cổng huyện nha huyện Thanh Sơn.
Trần Mộc vừa bước ra cửa nha môn liền gặp phải Lục bộ đầu.
“Trần công tử, mấy hôm rồi không gặp.” Lục bô đầu cười chào hỏi.
“Sức khỏe của Lục bộ đầu đã khá hơn chút nào chưa?” Trần Mộc cũng cười đáp lại.
Lần trước khi truy bắt thủ phạm diệt môn Vương gia thì Lục bộ đầu bị thương, dưỡng thương cũng đã được một thời gian rồi.
“Không sao.” Lục bộ đầu không thèm để ý khoát tay nói: “Trần công tử tu luyện Luyện Hình Thuật ra sao rồi?”
“Thôi bỏ đi, ta cũng không phải là nguyên liệu đó.” Trần Mộc lộ vẻ không cam lòng nói.
Nụ cười Lục bộ đầu lập tức đình trệ, y còn đang chờ kiếm tiền của Trần Mộc đây, tại sao Trần Mộc có thể từ bỏ được?
“Nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể tới hỏi ta.” Lục bộ đầu chân thành nói.
“Thật sao?.” Trần Mộc kinh hỉ hỏi lại.
“Đương nhiên!” Lục bộ đầu ý cười đầy mặt. Chỉ cần cho hắn một chút ngon ngọt, cho hắn nhìn thấy hy vọng thì chắc chắn có thể lừa hắn tiếp tục đi qua chỗ của Thịnh Hoành.
Gần đây dưỡng thương tốn không ít tiền, y cũng cần kiếm một chút tiền.
“Haizz, hay là thôi đi. Luyện võ quá mệt mỏi a….” Nói xong, Trần Mộc liền rời đi với vẻ mặt tràn đầy xấu hổ.
Lục bộ đầu còn định tiếp tục khuyên can thì ngây ngẩn cả người.
Quá mệt mỏi?
Ngươi nói như vậy thì ta phải khuyên như thế nào?
Mẹ nó, người nào luyện võ mà không mệt chứ.
Y nhìn bóng lưng của Trần Mộc giống như đang nhìn một đống bạc mọc chân.
Chạy rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook