Hoàng Đông Kiệt vui vẻ kéo mười mấy chiếc xe ngựa dược liệu rời đi, còn Hoàng Minh Long trong lòng lại đang rỉ máu.

"Ngũ Khá Kỳ Hoa 100 đóa, Bách Hà Cốc Căn trăm cân, Nhĩ Khắc Tinh Thảo một túi."

Thái giám mỗi lần nói một cái, trong lòng của Hoàng Minh Long lại đau ba phần, hiện tại hắn rất hối hận để cho Ngũ hoàng thúc đi chọn dược liệu, thực sự là cái gì trân quý thì chọn cái đó.

"Mặt khác, Đông Võ Vương còn nhân tiện đem một túi Nguyệt Hoàng Căn, hai túi Kinh Hồn Thảo đi..."

“Được rồi, đừng nói nữa."

Hoàng Minh Long cảm thấy không thể để cho thái giám nói nữa, nếu không hắn phải gọi Thái Y tới mất.

"Trần lão, ngươi nói Ngũ Hoàng thúc có phải là khắc tinh của ta hay không, hắn sở hữu binh quyền ta sợ hắn, hiện tại hắn không có binh quyền, hắn còn chơi ta, có tức hay không."

Hoàng Minh Long nghiến răng răng rắc, giống như có người nợ tiền hắn.

"Bệ hạ, tất cả đều đáng giá, Phục Sinh Đan trân quý tột cùng, là một viên bảo tâm hoàn của đế quốc Đại Hạ, dược liệu có trân quý cũng không bằng Phục Sinh Đan."

"Về phần Đông Võ Vương, hắn muốn làm càn thì cứ để hắn làm đi, bất kể hắn muốn làm Vương gia thanh nhàn, hay là Vương gia ngu xuẩn, đều là hắn tự lựa chọn."

Nhìn thấy Đông Võ Vương phá hoại dược liệu như vậy, Trần Hoài Giang liền ném đi toàn bộ suy đoán trước đó.

Người thích làm chuyện càn rỡ, tại sao có thể là chiêu sau do Tiên Đế lưu lại chứ?

Đông Võ Vương phủ

Hoàng Đông Kiệt vừa quay về, liền kéo từng xe dược liệu vào phòng luyện đan, sau khi sắp xếp xong dược liệu, hắn bắt tay vào việc luyện đan.

Hắn đem dược liệu cần rửa rửa thật sạch, bỏ đi phần hỏng phía trên dược liệu, sau đó tiến hành hong khô.

Sau khi hong khô xong liền tiến hành phân loại sắp xếp, nên mài thành bột thì mài thành bột, nên tiến hành hỗn hợp sơ kỳ thì hỗn hợp, lửa của lò luyện đan đã cháy rực lên rồi.

Sau đó hắn tiến hành từng bước một, luyện đến phân nửa, hắn cảm thấy quá trình có chút chậm, hắn dứt khoác dùng Chân Nguyên thôi hóa dung hợp, chiết xuất dược tính, đi chắt lọc tinh hoa...

Một đêm không mưa

Hoàng Đông Kiệt cẩn thận dè dặt mở lò đan ra, nhiệt độ bỗng nhiên tăng mạnh, đan hương trong nháy mắt khuếch tán. Cũng may trước mặt hắn đã bố trí trận pháp cách ly, thêm với đặc thù của phòng luyện đan, khiến cho Đông Võ Vương phủ không có chút động tĩnh truyền ra.

Nhìn 26 viên Phục Sinh Đan bên trong lò, Hoàng Đông Kiệt hài lòng gật đầu, một lò của Lục Trường Sinh mới chỉ luyện được mười lăm viên, một lò của hắn luyện được 26 viên, chênh lệch này không cần nhìn cũng biết được.

Đây là lần đầu tiên hắn luyện Phục Sinh Đan, chưa quen thuộc gì, đợi hắn luyện lò thứ hai, hắn tin rằng lò thứ hai nhất định sẽ lên đến khoảng 30 viên.

Nhìn thấy dược liệu còn lại, hắn còn có thể luyện hai lô, trong quá trình luyện đan, hắn biết vì sao Lục Trường Sinh cả đời chỉ luyện ra mười lăm viên.

Một là nguyên nhân dược liệu, Thiên Xích Đế Thảo một trong mấy vị chủ dược, trong kho dược liệu cũng chỉ có bảy cây, hơn tám trăm năm mới thu thập bảy cây, đã nói lên Thiên Xích Đế Thảo hiếm có đến thế nào.

Bảy cây, hắn đã lén lấy ba cây rồi, chờ sau này Phục Sinh Đan dùng hết rồi, có nhu cầu, hắn vẫn có thể lén đi lấy.

Hai là luyện Phục Sinh Đan quá tiêu hao tâm thần, hắn không biết tinh thần lực của Lục Trường Sinh như thế nào, nhưng chắc chắn không mạnh bằng hắn, với tinh thần lực Đại Tông Sư của hắn cũng phải tiêu hao không ít, chứ đừng nói là Lục Trường Sinh.

Thêm với hiệu quả của Phục Sinh Đan có chút mạnh mẽ, trời đất đang áp chế sự xuất hiện của Phục Sinh Đan, cũng dẫn tới xác suất thành đan giảm mạnh.

Ba là... Hỏi bản thân Lục Trường Sinh đi, thuốc là do hắn luyện, vì sao hắn chỉ luyện mười lăm viên, hỏi bản thân hắn không phải rõ ràng hơn sao?

Tiếp theo, Hoàng Đông Kiệt liền nếm thử hiệu quả thuốc, cầm lấy một viên, không chút do dự trực tiếp ném vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt.

Mùi vị cực ngon!

"Hiệu quả của thuốc mạnh mẽ hơn một chút xíu so với Lục Trường Sinh luyện ra, nhưng mà không mạnh hơn bao nhiêu cả. Bỏ đi, yêu cầu không thể quá nhiều, làm người phải biết thỏa mãn."

Hoàng Đông Kiệt cảm thấy còn có thể, liền đem Phục Sinh Đan còn lại bỏ vào bình đặt trong Tụ Lý Càn Khôn, sau đó Hoàng Đông Kiệt lại luyện lò tiếp theo.

Lò thứ hai rất nhanh cũng cho ra, có 32 viên, cũng nằm trong dự đoán của Hoàng Đông Kiệt, thu lại cất đi.

Cảm thấy mức độ tiêu hao tâm thần còn có thể tiếp nhận, hắn cũng luyện một lò cuối cùng.

Lò thứ ba, 34 viên, toàn bộ cộng lại, trên người của Hoàng Đông Kiệt tổng cộng có 91 viên Phục Sinh Đan.

Đem một viên giao cho hoàng đế, còn lại 90 viên, nhất thời trong lòng của Hoàng Đông Kiệt rất đắc ý.

Những ngày tiếp theo, Hoàng Đông Kiệt không phải đi xem nhị nhi tử bị ngược, thì chính là câu cá, ăn cơm, ngủ và nghiên cứu chuột bạch...

Khụ khụ

Ta tên Thủ Lao Việt, là một đạo hiệp nhanh nhất thiên hạ, ngoại trừ đạo thánh đương đại Hiện Hữu Thiên ra, ta có thể nói là vô địch.

Ngày hôm nay mục tiêu của ta là Đông Võ Vương phủ, thực ra ngay từ đầu mục đích của ta không phải Đông Võ Vương phủ, sở dĩ lựa chọn Đông Võ Vương phủ, là do ta bị dụ dỗ tới.

Bởi vì ta nghe nói Đông Võ Vương phủ có Phục Sinh Đan, đây chính là thánh dược cứu mạng, tay ta lại không thành thật, ta cũng muốn đi sờ mó một chút.

Quan sát vài ngày, ta hầu như khẳng định Đông Võ Vương phủ thật sự có Phục Sinh Đan, người lén lút vào Đông Võ Vương phủ quá nhiều, nếu như không có Phục Sinh Đan, làm sao có thể có nhiều người hành động như vậy.

Chỉ là Đông Võ Vương phủ quá nguy hiểm, người âm thầm vào trong, chưa từng thấy người nào ra ngoài.

Làm một cái suy tính, kết quả là, những người đó quá cùi bắp, chỉ có ta lợi hại, ta chính là nam nhân nhanh nhất thiên hạ. (tự phong )

Từng đi qua không ít đại cấm địa trong thiên hạ, ta còn có thể để ý đến Đông Võ Vương phủ nhỏ bé ư. Có ta xuất mã, đâu có chuyện không thành công.

Chư vị, ta đi rồi, chúc ta mã đáo thành công đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương