Lý Quý ngày hôm qua đã theo yêu cầu của chủ tử phái người âm thầm bảo vệ Trần Vũ Linh, nhất cử nhất động của Trần Vũ Linh hôm nay đương nhiên đều nắm giữ ở trên tay của Lý Quý.

"Thái Úy phủ, Tư Mã Tu Hào?"

"Lại là tờ giấy nhỏ, chiêu rất quen thuộc, tờ giấy nhỏ mà chúng ta nhận được lần trước không có gì bất ngờ cũng là của Tư Mã Tu Hào."

"Lão tiểu tử này, thực sự là ăn no không có chuyện gì làm, phái người làm rõ hắn muốn làm gì"

"Loại người như hắn sẽ không an phận, xem ra cần phải tìm thời gian xử hắn."

“Đứa con dâu chưa qua cổng kia của ta, hiện tại đang ở đâu?"

Hoàng Đông Kiệt ngữ khí bình thản hỏi.

"Đã ra khỏi kinh đô rồi."

"Rất tốt, kinh đô rất lớn, nhưng đối với thiên hạ mà nói vẫn quá nhỏ. Tên tiểu tử Thiên Trấn kia cần trưởng thành, thế giới bên ngoài mới là nơi hắn nên đi."

"Còn đứa con dâu kia của ta, chính là chất xúc tác của tiểu tử kia, nếu như không trải qua mưa gió, đã muốn ôm mỹ nhân về, đâu có dễ dàng như vậy."

Hoàng Đông Kiệt là muốn điệu thấp sống qua ngày, nhưng nhân sinh là rất dài, hắn phải tìm chuyện cho mình làm.

Cái này hắn có kinh nghiệm, mỗi một kiếp hắn bình thường đều sẽ làm mấy chuyện này để giết thời gian.

Một, nếu như hắn chuyển thế có người nhà, nên bồi dưỡng thì bồi dưỡng, nên lừa gạt thì lừa gạt. Phần lớn thời gian cái hố của hắn tương đối nhiều, bình thường đều là trình độ đào hố không lấp.

Hai, du ngoạn, lấy một thân phận người qua đường đi du ngoạn thế giới hiện tại, dưới tình huống bình thường, hắn đều là dựa vào hai chân hành tẩu xem thế giới.

Các loại phương tiện giao thông như xe ngựa, tốc độ nhanh, thời gian tiêu hao ít. Đi bộ vừa đi vừa nghỉ thời gian tiêu hao nhiều, nhân sinh liền qua đi rất nhanh.

Mặc dù đi bộ cũng gặp phải rất nhiều chuyện phiền toái, nhưng cái này cũng không sao cả, xem như thêm một chút hứng thú cho cuộc du ngoạn khô khan của hắn.

Hắn không sợ chuyện phiền toái ảnh hưởng đến việc điệu thấp của hắn, chỉ cần hắn giết sạch mọi người, ai còn biết nhân loại như hắn từng tồn tại chứ?

Ba, nếu như trên đường đi gặp phải bản lĩnh thú vị, hắn sẽ ở lại học. Đụng tới y thuật, bói toán, dịch dung...chỉ cần chuyện liên quan đến kỹ năng mà hắn biết.

Hắn đều có thể hấp thụ tinh hoa, tăng cường bản lĩnh của mình.

Bốn, tuỳ theo hứng thú, cái này không có phương hướng cụ thể, đều xem tâm trạng của hắn, nói cách khác tất cả mọi chuyện đều ở đây đều giữa một ý niệm của hắn.

Một ý niệm làm được rất nhiều chuyện, ai mà biết được chứ?

Năm, tùy tiện tìm một chỗ ngủ một giấc, chìm sâu vào giấc ngủ, thời gian sẽ qua đi rất nhanh.

Sáu, công việc cực đoan điểm, muốn đổi một thế giới khác liền tự tử, uống thuốc, treo cổ...

Bảy, ...

Nhìn thử đi, đây chính là phương pháp của người có kinh nghiệm tổng kết ra được.

Bây giờ Hoàng Đông Kiệt vẫn không muốn ra ngoài, hiện tại hắn còn là Đại Tông Sư sơ kỳ. Mặc dù hắn đã không còn e ngại bất cứ kẻ nào, nhưng hắn vẫn muốn hai ba tháng nữa rồi ra ngoài.

Đến lúc đó, hắn cũng đã đến Đại Tông Sư đỉnh phong rồi.

Có điều kiện, tại sao phải ra khỏi nhà, chậm rãi thăng cấp, trực tiếp vô địch rồi ra ngoài không tốt sao.

Hoàng Đông Kiệt rất không hiểu nổi những nhân vật chính không có bản lĩnh gì lại lãng vãng khắp nơi kia, đánh thắng liền trang bức, đánh không lại liền khiến cho bản thân tổn thương bỏ chạy.

Đụng tới cao thủ, liền gọi tiền bối này đến tiền bối nọ mà nhận thua, nhân vật xui xẻo một chút, nữ chính cũng bị cướp mất.

Không có bản lĩnh thì lang thang cái gì, cẩn thận một chút, điệu thấp một chút không tốt sao?

...

"Trần lão đầu gần đây có thể sẽ tới cửa giải thích cái gì đó, không cần phải quan tâm đến hắn, chặn hắn ở ngoài cửa, làm ra vẻ như ta không muốn gặp hắn."

"Vâng, Vương gia."

Lý Quý thấy Vương gia không có dặn dò gì khác, liền lui xuống xử lý những chuyện khác.

Nơi đây yên tĩnh chỉ còn lại tiếng lật sách xoẹt xoẹt của Hoàng Đông Kiệt.

Thời gian ngắn ngủi không đến một ngày, chuyện tân nương của Đông Võ Vương phủ đào hôn đã lan truyền toàn diện.

Giống như những gì Hoàng Đông Kiệt nghĩ, Đông Võ Vương phủ trở thành trò cười.

Từ bỏ binh quyền lớn như vậy là ngu xuẩn, tân nương đào hôn ngay ngày thành thân, đối với những người khác mà nói khó có thể mở miệng nữa, càng đừng nói đối với Đông Võ Vương phủ rộng lớn, mặt mũi mất rồi, toàn bộ mất hết rồi.

Đông Võ Vương phủ thật sự trở thành trò cười rồi, còn là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Có một bộ phận người liền phấn khích.

Đó chính là kẻ thủ cùng người có tâm mưu mô của Đông Võ Vương phủ. Đông Võ Vương phủ làm lớn như vậy, nói không có kẻ thù đó là giả. "Tốt quá rồi, cơ hội của chúng ta tới rồi."

"Binh quyền của Đông Võ Vương mất rồi, thực lực của Đông Võ Vương phủ vốn đã giảm mạnh không nói, Đông Võ Vương ngu xuẩn còn mặc cho các cường giả đầu quân cho hắn trước đó rời đi."

"Hiện tại lại gây ra trò cười này, không biết còn có bao nhiêu cường giả nguyện ý đợi Đông Võ Vương phủ nữa."

"Cứ chờ đi, chờ cường giả của Đông Võ Vương phủ đi gần hết rồi, chính là thời khắc chúng ta báo thù."

"Không vội, cũng đã mấy ngày rồi, chúng ta chuẩn bị một chút."

Đây là ý niệm trong đầu kẻ thù của Đông Võ Vương phủ, Đông Võ Vương phủ cụ thể có bao nhiêu kẻ thù, điều này cũng không biết nữa.

Kẻ thù là một chuyện, nhưng điều đáng sợ thực sự là những người có lòng dạ xấu xa.

Bởi vì... những người này không phải là thế lực siêu nhiên thì chính là thế lực đỉnh cấp.

"Kinh thành là địa bàn của lão bất tử, một khi Đông Võ Vương phủ xảy ra giết chóc, động tĩnh tuyệt đối không thể giấu được lão bất tử kia."

"Cho nên mục đích của chúng ta không phải giết người, mà là trộm đi Phục Sinh Đan và xác nhận Thương Long Toái Phiến có ở trong tay của Đông Võ Vương hay không."

"Có hành động này không chỉ chúng ta, thế lực khác cũng sẽ động thủ, nếu như đụng tới bọn họ, không cần nương tay, có thể giết thì giết, không thể giết thì án binh bất động."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương