Tà Noãn Sàng Nam Nô
-
Chương 13: Mùa xuân này có lẽ là lạnh nhất trong mười mấy năm năm nay?
**
Ban đêm.
Một đạo thân ảnh lén lút hiện lên, vừa chạy vừa không quên xem xét tình hình chung quanh.
Chắc chắn bốn phía không có ai, Bi Liên chạy đến bên người Cận Lăng.
” Trời ạ! Cận đại ca, ngươi sao lại biến thành cái dạng này! Ô…”
Bi Liên vội vàng cởi bỏ dây thừng trói tay chân Cận Lăng, nhưng không biết sao càng gấp càng không mở được.
Bỗng nhiên một bàn tay to chụp lên bả vai Bi Liên.
Bi Liên sợ tới mức nhảy dựng lên!
” Ai? Là ai? Ta muốn cứu người! Ai dám ngăn cản ta, ta liền sống chết liều với hắn!”
Bi Liên cầm một thanh đoản kiếm, nhắm mắt lại múa may lung tung, muốn dọa người chạy tới.
” Uy! Nàng trước nhìn rõ là địch hay bạn rồi hãy múa kiếm!”
” Sở đại ca?”
Bi Liên kinh ngạc.
” Ngươi, ngươi sao lại ở đây?”
” Ít nhiều lời đi, trước cứu người đã!”
Sở Thanh Phàm rút bội kiếm ra chặt đứt dây thừng.
” Nhanh, ta có mang chút rượu, cho Cận Lăng uống đi, sau đó chà xát thân mình hắn, đến lúc hắn ấm lên”
” Nga!”
Bi Liên khẩn trương tiếp nhận rượu.
” Chết tiệt, Lí Tam lại nặng tay tới như vậy! ”
Nhìn Cận Lăng thương tích đầy mình, dù là Sở Thanh Phàm sắt thép cũng không khỏi ướt đẫm hốc mắt.
” Còn thời tiết sương giá chết tiệt kia, lại đến giúp vuingay trong lúc này.”
Xem ra, đường tình hai người kia thật sự không phải gian nan thông thường.
Sau khi Bi Mạt thấy Cận Lăng, trở lại Ma Cư liền như phát cuồng, phá hủy tất cả những thứ liên quan tới Cận Lăng, ngay cả giường cũng dùng nội lực đập nát, cuối cùng mang chậu hồ điệp lan kia giơ lên đỉnh đầu, lại chậm chạp không hạ thủ. Suy sụp ngồi trong một đống hỗn độn, nốc rượu như điên với chậu hồ điệp lan, hiện tại đã say đến độ bất tỉnh nhân sự.
Mà Sở Thanh Phàm cùng Bi Liên rất ăn ý, đợi thủ vệ pháp trường đi ngủ mới hành động.
” Cận Lăng, Cận Lăng, nghe ta nói không?”
Sở Thanh Phàm vỗ mặt Cận Lăng.
” Cận đại ca, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi đừng làm ta sợ!”
Thanh âm xa xôi như truyền đến từ chân trời, Cận Lăng hơi nhấc mí mắt như nặng ngàn cân.
” Thanh Phàm… Liên…”
” Hắn tỉnh, ô… Cận đại ca ngươi làm ta sợ muốn chết!”
Bi Liên ôm đầu Cận Lăng khóc rống. Nước mắt ấm áp nhỏ giọt trên mặt Cận Lăng, chảy xuống theo hai má hắn, thoạt nhìn giống như hắn đang khóc.
Xem ra rượu này còn có điểm dùng, ít ra hiện tại thần trí Cận Lăng còn chưa hoàn toàn mơ hồ, vẫn có thể nhận ra người đến.
” Tốt lắm, Liên nhi, đừng khóc…”
” Ta chuẩn bị xe ngựa, hiện tại liền đưa ngươi xuống núi.”
Sở Thanh Phàm nói với Cận Lăng.
” Chờ một chút…”
Cận Lăng gian nan thốt lời từ cánh môi sớm đã khô khốc.
” Còn chờ gì nữa? Chờ nữa ngươi liền mất mạng!”
Bi Liên sốt ruột la lên.
” Thứ.. thứ lỗi cho ta tùy hứng, các ngươi…. Các ngươi giúp ta tìm về… Thanh kiếm kia… Ta sẽ đi…”
Sợ Bi Liên cùng Sở Thanh Phàm nghe không rõ, Cận Lăng lặp lại rất nhiều lần.
” Kiếm? Kiếm nào? ”
Bi Liên ù ù cạc cạc, lúc này chạy trốn là quan trọng nhất, muốn kiếm kiết gì nữa!
” Liên nhi, đi tìm bội kiếm của Cận Lăng, cái đại ca nàng bẻ gẫy hôm nay, nhanh đi!”
Sở Thanh Phàm hạ lệnh, động thủ ôm ngang Cận Lăng đi đến xe ngựa.
Bi Liên chạy đi tìm kiếm.
” Ngươi tội gì mà phải thế?”
Ánh mắt Sở Thanh Phàm nhìn thẳng phía trước.
Nụ cười thảm đạm hiện lên gương mặt không chút huyết sắc của Cận Lăng, nhưng hắn lúc này mỹ lệ hơn bất cứ ai khác, ít ra Sở Thanh Phàm cho rằng như vậy.
” Ít ra… Ít ra còn có ngươi cùng Liên nhi tin ta… Không phải sao? Vậy là đủ rồi…”
Gắt gao ôm kiếm gãy Bi Liên tìm về, đây là ký ức duy nhất về Bi Mạt hắn có thể có được.
Xe ngựa vụt chạy hướng bóng tối xa xôi vô tận, dần dần cắn nuốt mọi bi thương ràng buộc, cùng kỷ niệm dĩ vãng…
…….
Bang bang bang, tiếng đập cửa cực đại kinh động đêm tối yên lặng.
” Nha! Khuya khoắt tìm đến làm gì, thật phiền phức!”
Hạ nhân Cận phủ dụi dụi con mắt buồn ngủ, đứng khỏi ổ chăn ấm áp ra mở cửa, cũng khó trách oán khí bức người. Cũng không nhìn xem đang là cái thời tiết khác thường gì, lạnh chết đi được!
Mở cửa, lại chỉ thấy một chiếc xe ngựa không người lái.
” Làm cái quỷ gì thế?”
Hạ nhân xốc rèm xe ngựa lên.
” Thiếu… thiếu… Thiếu gia!”
Hạ nhân thét chói tai kinh động cả Cận phủ.
” Người đâu mau tới đây! Thiếu gia đã trở lại! Mau mời đại phu!”
Cận phủ tức khắc đèn đuốc sáng trưng, Cận Mạc Anh ngay cả ngoại y cũng chưa mặc vào liền chạy tới, tiếp theo là thân ảnh hạ nhân bận rộn cùng hình ảnh các đại phu khẩn trương xuất nhập.
” Sở đại ca, Cận đại ca thật sự có thể bình an vô sự không?”
Trốn ở chỗ tối quan sát mọi thứ, Bi Liên hỏi Sở Thanh Phàm.
” Chúng ta cũng chỉ có thể giúp hắn đến như thế, ông trời sẽ chiếu cố Cận Lăng, hắn có một tâm hồn cao thượng hơn ai hết.”
Chăm chú vào người trước mắt, nhưng tiêu cự trong mắt Bi Liên lại dừng ở chỗ khác, trông ngóng lo lắng.
Kéo mặt của nàng lại, Sở Thanh Phàm hôn thật sâu trên môi Bi Liên.
” Ngươi… đã là lúc nào…. mà ngươi còn…”
Bi Liên bụm miệng mình không thể tin được,
” Chết tiệt, ta biết rõ không đúng, nhưng vẫn nhịn không được, ăn dấm chua với Cận Lăng!”
Sở Thanh Phàm gắt gao ôm Bi Liên vào trong ngực.
” Gì hả! Hiện tại hiện tại coi Cận đại ca là ca ca ruột nha!”
Bi Liên đỏ mặt chôn trước ***g ngực ấm áp của Sở Thanh Phàm.
” Ta thề, ta thật sự yêu nàng. Ta nhất định phải bảo hộ nàng, tuyệt đối không để nàng chịu bất kỳ thương tổn gì.”
Không thể tưởng tượng nếu thảm trạng của Cận Lăng phát sinh trên người Bi Liên…. Hắn nhất định sẽ đau khổ mà chết.
Nhưng không ai biết, tai hoạ Cận Lăng chịu đựng, toàn bộ đều vì bảo hộ người mình yêu thương nhất…
Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải sống và chết, mà là khi ta đứng trước mặt ngươi mà ngươi lại không biết rằng…
Ta yêu ngươi….
Ban đêm.
Một đạo thân ảnh lén lút hiện lên, vừa chạy vừa không quên xem xét tình hình chung quanh.
Chắc chắn bốn phía không có ai, Bi Liên chạy đến bên người Cận Lăng.
” Trời ạ! Cận đại ca, ngươi sao lại biến thành cái dạng này! Ô…”
Bi Liên vội vàng cởi bỏ dây thừng trói tay chân Cận Lăng, nhưng không biết sao càng gấp càng không mở được.
Bỗng nhiên một bàn tay to chụp lên bả vai Bi Liên.
Bi Liên sợ tới mức nhảy dựng lên!
” Ai? Là ai? Ta muốn cứu người! Ai dám ngăn cản ta, ta liền sống chết liều với hắn!”
Bi Liên cầm một thanh đoản kiếm, nhắm mắt lại múa may lung tung, muốn dọa người chạy tới.
” Uy! Nàng trước nhìn rõ là địch hay bạn rồi hãy múa kiếm!”
” Sở đại ca?”
Bi Liên kinh ngạc.
” Ngươi, ngươi sao lại ở đây?”
” Ít nhiều lời đi, trước cứu người đã!”
Sở Thanh Phàm rút bội kiếm ra chặt đứt dây thừng.
” Nhanh, ta có mang chút rượu, cho Cận Lăng uống đi, sau đó chà xát thân mình hắn, đến lúc hắn ấm lên”
” Nga!”
Bi Liên khẩn trương tiếp nhận rượu.
” Chết tiệt, Lí Tam lại nặng tay tới như vậy! ”
Nhìn Cận Lăng thương tích đầy mình, dù là Sở Thanh Phàm sắt thép cũng không khỏi ướt đẫm hốc mắt.
” Còn thời tiết sương giá chết tiệt kia, lại đến giúp vuingay trong lúc này.”
Xem ra, đường tình hai người kia thật sự không phải gian nan thông thường.
Sau khi Bi Mạt thấy Cận Lăng, trở lại Ma Cư liền như phát cuồng, phá hủy tất cả những thứ liên quan tới Cận Lăng, ngay cả giường cũng dùng nội lực đập nát, cuối cùng mang chậu hồ điệp lan kia giơ lên đỉnh đầu, lại chậm chạp không hạ thủ. Suy sụp ngồi trong một đống hỗn độn, nốc rượu như điên với chậu hồ điệp lan, hiện tại đã say đến độ bất tỉnh nhân sự.
Mà Sở Thanh Phàm cùng Bi Liên rất ăn ý, đợi thủ vệ pháp trường đi ngủ mới hành động.
” Cận Lăng, Cận Lăng, nghe ta nói không?”
Sở Thanh Phàm vỗ mặt Cận Lăng.
” Cận đại ca, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi đừng làm ta sợ!”
Thanh âm xa xôi như truyền đến từ chân trời, Cận Lăng hơi nhấc mí mắt như nặng ngàn cân.
” Thanh Phàm… Liên…”
” Hắn tỉnh, ô… Cận đại ca ngươi làm ta sợ muốn chết!”
Bi Liên ôm đầu Cận Lăng khóc rống. Nước mắt ấm áp nhỏ giọt trên mặt Cận Lăng, chảy xuống theo hai má hắn, thoạt nhìn giống như hắn đang khóc.
Xem ra rượu này còn có điểm dùng, ít ra hiện tại thần trí Cận Lăng còn chưa hoàn toàn mơ hồ, vẫn có thể nhận ra người đến.
” Tốt lắm, Liên nhi, đừng khóc…”
” Ta chuẩn bị xe ngựa, hiện tại liền đưa ngươi xuống núi.”
Sở Thanh Phàm nói với Cận Lăng.
” Chờ một chút…”
Cận Lăng gian nan thốt lời từ cánh môi sớm đã khô khốc.
” Còn chờ gì nữa? Chờ nữa ngươi liền mất mạng!”
Bi Liên sốt ruột la lên.
” Thứ.. thứ lỗi cho ta tùy hứng, các ngươi…. Các ngươi giúp ta tìm về… Thanh kiếm kia… Ta sẽ đi…”
Sợ Bi Liên cùng Sở Thanh Phàm nghe không rõ, Cận Lăng lặp lại rất nhiều lần.
” Kiếm? Kiếm nào? ”
Bi Liên ù ù cạc cạc, lúc này chạy trốn là quan trọng nhất, muốn kiếm kiết gì nữa!
” Liên nhi, đi tìm bội kiếm của Cận Lăng, cái đại ca nàng bẻ gẫy hôm nay, nhanh đi!”
Sở Thanh Phàm hạ lệnh, động thủ ôm ngang Cận Lăng đi đến xe ngựa.
Bi Liên chạy đi tìm kiếm.
” Ngươi tội gì mà phải thế?”
Ánh mắt Sở Thanh Phàm nhìn thẳng phía trước.
Nụ cười thảm đạm hiện lên gương mặt không chút huyết sắc của Cận Lăng, nhưng hắn lúc này mỹ lệ hơn bất cứ ai khác, ít ra Sở Thanh Phàm cho rằng như vậy.
” Ít ra… Ít ra còn có ngươi cùng Liên nhi tin ta… Không phải sao? Vậy là đủ rồi…”
Gắt gao ôm kiếm gãy Bi Liên tìm về, đây là ký ức duy nhất về Bi Mạt hắn có thể có được.
Xe ngựa vụt chạy hướng bóng tối xa xôi vô tận, dần dần cắn nuốt mọi bi thương ràng buộc, cùng kỷ niệm dĩ vãng…
…….
Bang bang bang, tiếng đập cửa cực đại kinh động đêm tối yên lặng.
” Nha! Khuya khoắt tìm đến làm gì, thật phiền phức!”
Hạ nhân Cận phủ dụi dụi con mắt buồn ngủ, đứng khỏi ổ chăn ấm áp ra mở cửa, cũng khó trách oán khí bức người. Cũng không nhìn xem đang là cái thời tiết khác thường gì, lạnh chết đi được!
Mở cửa, lại chỉ thấy một chiếc xe ngựa không người lái.
” Làm cái quỷ gì thế?”
Hạ nhân xốc rèm xe ngựa lên.
” Thiếu… thiếu… Thiếu gia!”
Hạ nhân thét chói tai kinh động cả Cận phủ.
” Người đâu mau tới đây! Thiếu gia đã trở lại! Mau mời đại phu!”
Cận phủ tức khắc đèn đuốc sáng trưng, Cận Mạc Anh ngay cả ngoại y cũng chưa mặc vào liền chạy tới, tiếp theo là thân ảnh hạ nhân bận rộn cùng hình ảnh các đại phu khẩn trương xuất nhập.
” Sở đại ca, Cận đại ca thật sự có thể bình an vô sự không?”
Trốn ở chỗ tối quan sát mọi thứ, Bi Liên hỏi Sở Thanh Phàm.
” Chúng ta cũng chỉ có thể giúp hắn đến như thế, ông trời sẽ chiếu cố Cận Lăng, hắn có một tâm hồn cao thượng hơn ai hết.”
Chăm chú vào người trước mắt, nhưng tiêu cự trong mắt Bi Liên lại dừng ở chỗ khác, trông ngóng lo lắng.
Kéo mặt của nàng lại, Sở Thanh Phàm hôn thật sâu trên môi Bi Liên.
” Ngươi… đã là lúc nào…. mà ngươi còn…”
Bi Liên bụm miệng mình không thể tin được,
” Chết tiệt, ta biết rõ không đúng, nhưng vẫn nhịn không được, ăn dấm chua với Cận Lăng!”
Sở Thanh Phàm gắt gao ôm Bi Liên vào trong ngực.
” Gì hả! Hiện tại hiện tại coi Cận đại ca là ca ca ruột nha!”
Bi Liên đỏ mặt chôn trước ***g ngực ấm áp của Sở Thanh Phàm.
” Ta thề, ta thật sự yêu nàng. Ta nhất định phải bảo hộ nàng, tuyệt đối không để nàng chịu bất kỳ thương tổn gì.”
Không thể tưởng tượng nếu thảm trạng của Cận Lăng phát sinh trên người Bi Liên…. Hắn nhất định sẽ đau khổ mà chết.
Nhưng không ai biết, tai hoạ Cận Lăng chịu đựng, toàn bộ đều vì bảo hộ người mình yêu thương nhất…
Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải sống và chết, mà là khi ta đứng trước mặt ngươi mà ngươi lại không biết rằng…
Ta yêu ngươi….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook