Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo
-
Chương 31: Ta Đi Làm Chuyện Người Khác Không Nhìn Được!
Lại mua thêm một đống linh phù, rốt cuộc Kim Bất Hoán cũng đột phá đến cửu giai, hài lòng rời đi.
Mà hiện tại, Lâm Vi Vi biết Phàm ca của mình đã trở thành ngũ giai phù sư, vui sướng như một chú chim nhỏ.
Sau đó lại chạy đi: "Phàm ca, bây giờ muội đi về kể lại chuyện này cho gia gia, chắc chắn gia gia sẽ rất vui vẻ! Buổi tối ca nhất định phải chờ muội tới rồi hãy đi tìm Bạch tỷ tỷ!"
Ăn uống no đủ, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục ở nhà biến cường.
Trải qua mấy trận quyết đâu tối hôm qua, toàn thành giới nghiêm, Lâm Bắc Phàm quyết định nghỉ ngơi vài ngày trước.
Đợi vài ngày sau lại đi ra kiếm chuyện.
Mục tiêu tiếp theo của hắn chính là cao thủ Siêu Phàm cảnh.
Thời gian dần dần tới đêm khuya.
Trong đêm đen nhánh, hai nữ hài đang đi trên đường nhỏ, một người oai hùng bất phàm, một người có chút mảnh mai.
Các nàng theo thứ tự là Hồng Anh Kỵ Sĩ Huyết Sắc Vi, còn có tiểu mỹ nữ An Khả Hân.
"Sắc Vi tỷ tỷ, ngươi nói Dạ Ma sẽ xuất hiện sao? Sắc Vi tỷ tỷ, ngươi lấy bản thân làm mồi nhử, vạn nhất hắn xuất hiện thật thì phải làm sao bây giờ? Hắn mạnh mẽ như vậy..." An Khả Hân lo lắng nói.
"Dạ Ma thật quá đáng hận, đặc biệt thích hủy đạo tâm, mưu sát thiên kiêu tộc chúng ta, quả thực đáng hận!" Ánh mắt Huyết Sắc Vi như bốc lửa: "Nếu hắn thật sự xuất hiện, ta sẽ lấy Hồng Anh Thương trong tay đâm thủng trái tim hắn!"
Trên Hồng Anh Thương hàn mang lóe lên.
"Về phần có thể đánh bại hắn hay không, phải đánh rồi lại nói tiếp!" Là một kỵ sĩ, Huyết Sắc Vi mặt không đổi sắc.
Sau đó, nàng nhìn tiểu mỹ nhân bên cạnh, giọng nói bất đắc dĩ: "Còn ngươi nữa, sao ngươi cứ nhất định phải ra ngoài theo ta? Rất nguy hiểm!"
"Sắc Vi tỷ tỷ, ta lo lắng cho ngươi. Vạn nhất xảy ra chuyện gì không hay, ta còn có thể cứu chữa kịp thời. Về phần an nguy của ta, ta cảm thấy ta có thể không cần lo lắng, bởi vì ta chỉ là một luyện đan sư nho nhỏ, hắn sẽ không đặt ta trong lòng!"
"Ngươi nha ngươi nha..." Huyết Sắc Vi lắc đầu, mặc dù nàng cảm thấy không biết phải làm sao với tiểu mỹ nhân trước mắt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, cảm giác có người quan tâm thật tốt.
"Theo sát ta, không nên lạc đội!"
"Được !" An Khả Hân đáp lại một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, trong mắt thoáng qua một tia mê mang.
Rốt cuộc Dạ Ma này là ai?
Tại sao hắn ta lại đột nhiên xuất hiện?
Ở kiếp trước, vốn không hề có nhân vật như thế, cũng không phát sinh chuyện như tối ngày hôm qua.
Từ khi trùng sinh tới nay, rất nhiều chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, khiến nàng dần dần không nhìn rõ con đường phía trước.
Loại cảm giác nằm ngoài tầm chưởng khống này khiến tâm trí nàng có chút lo sợ.
Cho nên, nàng nhất định phải điều tra rõ xem rốt cuộc Dạ Ma là ai, hắn có âm mưu gì.
Đặc biệt là ba ngày tới sẽ phát sinh một hồi thay đổi với Giang Nam học viện, thậm chí là thay đổi bố cục toàn thế giới, đồng thời cũng là lúc tất cả mọi chuyện bắt đầu, các nhân vật thiên kiêu sắp ra sân, đi lên võ đài lịch sử.
Việc này khiến nàng càng cảm thấy cấp bách.
"Đều do Lâm Bắc Phàm! Thật giống như tất cả biến hóa đều bắt đầu từ hắn!"
Oán niệm của tiểu mỹ nữ trùng sinh An Khả Hân với Lâm Bắc Phàm càng lúc càng lớn.
Bất tri bất giác, các nàng đã đi tới Lâm Chi Ốc.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm mới vừa mở cửa đi ra.
Trong mắt Huyết Sắc Vi có tinh quang lóe lên, tươi cười đi tới: "Chào buổi tối Lâm Bắc Phàm! Muộn như vậy rồi ngươi còn muốn ra ngoài sao?"
An Khả Hân cũng sinh ra nghi ngờ to lớn, chẳng lẽ…?
"Là các ngươi sao, thật đúng dịp!" Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói: "Muộn như vậy các ngươi còn ra ngoài làm gì, gần đây buổi tối không an toàn, cẩn thận bị Dạ Ma bắt đi."
An Khả Hân giận không chỗ phát tiết.
Nghe một chút, đây là tiếng người sao?
Nhưng cân nhắc tới từ trước đến giờ, tựa hồ mình không thể làm gì Lâm Bắc Phàm, chỉ có thể từ bỏ xung động.
"Chúng ta vì Dạ Ma mà tới, chúng ta muốn bắt hắn." Huyết Sắc Vi giữ nguyên nụ cười, nàng không dễ nổi nóng như vậy.
Cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Bắc Phàm, phát hiện không có gì khác thường, vì vậy nàng lại hỏi tiếp: "Lâm Bắc Phàm, trễ như vậy ngươi còn ra ngoài làm gì? Có thể tiết lộ một chút không?"
Ngươi đang hoài nghi ta?
Lâm Bắc Phàm hời hợt trả lời: "Chuyện này thật không tiện tiết lộ cho ngươi."
"Tại sao không tiện? Chẳng lẽ ngươi đã làm chuyện gì không thể cho người biết?" An Khả Hân không nhịn được lên tiếng.
"Ngươi phân tích rất chính xác!" Lâm Bắc Phàm búng tay một cái.
"Ta..." Nhất thời An Khả Hân không có lời nào để nói.
Ngay lúc này, rốt cuộc Lâm Vi Vi cũng khoan thai tới chậm: "Tiểu Phàm ca, để ca đợi lâu."
"Cũng không chờ bao lâu!" Lâm Bắc Phàm đưa tay sờ sờ đầu nàng: "Chúng ta đi thôi, chậm nữa thật sự sẽ đến muộn."
"Các nàng..." Lâm Vi Vi nghi hoặc nhìn hai người Huyết Sắc Vi.
Lâm Bắc Phàm phất tay: "Không cần để ý đến các nàng, hai nhân sĩ nhàm chán mà thôi, buổi tối không ngồi trong nhà lại ra ngoài tìm Dạ Ma, đây không phải ăn no rửng mỡ sao?"
Huyết Sắc Vi, An Khả Hân: "..."
Nhìn hai bóng người nhỏ bé dần đi khuất, hoài nghi vừa dâng lên trong lòng hai người Huyết Sắc Vi mới tiêu tán.
"Cô nam quả nữ, buổi tối không ở trong nhà lại ra ngoài hẹn hò, quả nhiên là đi làm chuyện không thể để người khác thấy!" Tiểu mỹ nữ An Khả Hân giận dữ bất bình.
"Đi thôi! Phiến khu này chúng ta đã dạo xong, tới khu vực tiếp theo." Huyết Sắc Vi cười một tiếng.
Kết quả cả đêm trôi qua, hai người Huyết Sắc Vi đều không có thu hoạch gì, những người tuần tra khác cũng không có thu hoạch gì.
Một đêm này trời yên biển lặng, tựa như Dạ Ma đã bị bọn họ dọa sợ mà chạy mất.
Trải qua một đêm tuần tra, tiểu mỹ nữ trùng sinh An Khả Hân cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, trong lòng xuất hiện vài tia hối hận. Ngược lại Huyết Sắc Vi tinh thần dồi dào, không bị ảnh hưởng gì.
Lúc này, các nàng đi tới tiệm mỹ thực Thanh Bạch Nhân Gia, mặc dù là sáng sớm, nhưng phía trước đã xếp thành hàng dài.
"Nghe nói đồ ăn ở Thanh Bạch Nhân Gia ngon vô cùng, gần đây còn có thêm điểm tâm, có công hiệu hết sức đặc thù. Nhất là sữa đậu nành có tác dụng nâng cao tinh thần, giúp người tỉnh táo, Khả Hân muội muôi, ta dẫn muội đi ăn." Huyết Sắc Vi nói.
"Thật sao? Nhưng đồ ăn trong Thanh Bạch Nhân Gia rất đắt!"
"Không sao, một bữa ăn ta mời được, coi như cảm ơn ngươi đã đi cùng ta cả buổi tối!"
"Tốt!" An Khả Hân vui sướng mà lên tiếng.
Rốt cuộc cũng có cơ hội được ăn đồ ăn do mỹ nữ đầu bếp nấu, thật vui vẻ!
Trải qua một vòng xếp hàng, rốt cuộc các nàng cũng đi vào Thanh Bạch Nhân Gia, đang chuẩn bị gọi bữa sáng, chợt phát hiện một người khiến bọn họ không tưởng tượng nổi đang thỏa mái ngồi ăn bữa sáng bên trong.
Càng khiến người ta không tưởng được là, trên bàn của hắn lại có hai phần ăn sáng.
"Lâm Bắc Phàm? Sao ngươi lại ở đây?" Hai nàng buột miệng thốt lên.
"Là các ngươi sao, dậy thật sớm!" Lâm Bắc Phàm vừa ăn vừa hỏi, nhìn đặc biệt thơm: "Tối qua các ngươi gặp được Dạ Ma chưa ?"
Thức dậy thật sớm?
Chúng ta chưa từng ngủ qua!
Lúc này hai nàng đều có xúc động muốn hành hung hắn một trận.
"Mới vừa rồi chúng ta xếp hàng lâu như vậy, sao không nhìn thấy ngươi?" Huyết Sắc Vi bảo trì mỉm cười.
Mặc dù hiện tại nàng rất muốn đấm thật mạnh vào gương mặt này.
"Ta là bằng hữu của lão bản nơi này, không cần xếp hàng." Lâm Bắc Phàm uống xong một ly sữa đậu nành, lại vui vẻ uống ly thứ hai.
Đặc quyền đáng giận!
Quy tắc ngầm vạn ác!
"Vậy sao ngươi có thể ăn hai phần? Không phải Thanh Bạch Nhân Gia có quy định mỗi người chỉ có thể gọi một phần sao?" An Khả Hân hỏi.
"Đã nói rồi, ta là bằng hữu của lão bản, ăn nhiều một phần thì có sao?" Lâm Bắc Phàm nhìn hai nàng bằng ánh mắt như nhìn hai con Husky ngu ngốc.
Huyết Sắc Vi, An Khả Hân: "..."
Được rồi, trong Thanh Bạch Nhân Gia không thể đánh nhau, ta nhịn!
Mà hiện tại, Lâm Vi Vi biết Phàm ca của mình đã trở thành ngũ giai phù sư, vui sướng như một chú chim nhỏ.
Sau đó lại chạy đi: "Phàm ca, bây giờ muội đi về kể lại chuyện này cho gia gia, chắc chắn gia gia sẽ rất vui vẻ! Buổi tối ca nhất định phải chờ muội tới rồi hãy đi tìm Bạch tỷ tỷ!"
Ăn uống no đủ, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục ở nhà biến cường.
Trải qua mấy trận quyết đâu tối hôm qua, toàn thành giới nghiêm, Lâm Bắc Phàm quyết định nghỉ ngơi vài ngày trước.
Đợi vài ngày sau lại đi ra kiếm chuyện.
Mục tiêu tiếp theo của hắn chính là cao thủ Siêu Phàm cảnh.
Thời gian dần dần tới đêm khuya.
Trong đêm đen nhánh, hai nữ hài đang đi trên đường nhỏ, một người oai hùng bất phàm, một người có chút mảnh mai.
Các nàng theo thứ tự là Hồng Anh Kỵ Sĩ Huyết Sắc Vi, còn có tiểu mỹ nữ An Khả Hân.
"Sắc Vi tỷ tỷ, ngươi nói Dạ Ma sẽ xuất hiện sao? Sắc Vi tỷ tỷ, ngươi lấy bản thân làm mồi nhử, vạn nhất hắn xuất hiện thật thì phải làm sao bây giờ? Hắn mạnh mẽ như vậy..." An Khả Hân lo lắng nói.
"Dạ Ma thật quá đáng hận, đặc biệt thích hủy đạo tâm, mưu sát thiên kiêu tộc chúng ta, quả thực đáng hận!" Ánh mắt Huyết Sắc Vi như bốc lửa: "Nếu hắn thật sự xuất hiện, ta sẽ lấy Hồng Anh Thương trong tay đâm thủng trái tim hắn!"
Trên Hồng Anh Thương hàn mang lóe lên.
"Về phần có thể đánh bại hắn hay không, phải đánh rồi lại nói tiếp!" Là một kỵ sĩ, Huyết Sắc Vi mặt không đổi sắc.
Sau đó, nàng nhìn tiểu mỹ nhân bên cạnh, giọng nói bất đắc dĩ: "Còn ngươi nữa, sao ngươi cứ nhất định phải ra ngoài theo ta? Rất nguy hiểm!"
"Sắc Vi tỷ tỷ, ta lo lắng cho ngươi. Vạn nhất xảy ra chuyện gì không hay, ta còn có thể cứu chữa kịp thời. Về phần an nguy của ta, ta cảm thấy ta có thể không cần lo lắng, bởi vì ta chỉ là một luyện đan sư nho nhỏ, hắn sẽ không đặt ta trong lòng!"
"Ngươi nha ngươi nha..." Huyết Sắc Vi lắc đầu, mặc dù nàng cảm thấy không biết phải làm sao với tiểu mỹ nhân trước mắt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, cảm giác có người quan tâm thật tốt.
"Theo sát ta, không nên lạc đội!"
"Được !" An Khả Hân đáp lại một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, trong mắt thoáng qua một tia mê mang.
Rốt cuộc Dạ Ma này là ai?
Tại sao hắn ta lại đột nhiên xuất hiện?
Ở kiếp trước, vốn không hề có nhân vật như thế, cũng không phát sinh chuyện như tối ngày hôm qua.
Từ khi trùng sinh tới nay, rất nhiều chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, khiến nàng dần dần không nhìn rõ con đường phía trước.
Loại cảm giác nằm ngoài tầm chưởng khống này khiến tâm trí nàng có chút lo sợ.
Cho nên, nàng nhất định phải điều tra rõ xem rốt cuộc Dạ Ma là ai, hắn có âm mưu gì.
Đặc biệt là ba ngày tới sẽ phát sinh một hồi thay đổi với Giang Nam học viện, thậm chí là thay đổi bố cục toàn thế giới, đồng thời cũng là lúc tất cả mọi chuyện bắt đầu, các nhân vật thiên kiêu sắp ra sân, đi lên võ đài lịch sử.
Việc này khiến nàng càng cảm thấy cấp bách.
"Đều do Lâm Bắc Phàm! Thật giống như tất cả biến hóa đều bắt đầu từ hắn!"
Oán niệm của tiểu mỹ nữ trùng sinh An Khả Hân với Lâm Bắc Phàm càng lúc càng lớn.
Bất tri bất giác, các nàng đã đi tới Lâm Chi Ốc.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm mới vừa mở cửa đi ra.
Trong mắt Huyết Sắc Vi có tinh quang lóe lên, tươi cười đi tới: "Chào buổi tối Lâm Bắc Phàm! Muộn như vậy rồi ngươi còn muốn ra ngoài sao?"
An Khả Hân cũng sinh ra nghi ngờ to lớn, chẳng lẽ…?
"Là các ngươi sao, thật đúng dịp!" Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói: "Muộn như vậy các ngươi còn ra ngoài làm gì, gần đây buổi tối không an toàn, cẩn thận bị Dạ Ma bắt đi."
An Khả Hân giận không chỗ phát tiết.
Nghe một chút, đây là tiếng người sao?
Nhưng cân nhắc tới từ trước đến giờ, tựa hồ mình không thể làm gì Lâm Bắc Phàm, chỉ có thể từ bỏ xung động.
"Chúng ta vì Dạ Ma mà tới, chúng ta muốn bắt hắn." Huyết Sắc Vi giữ nguyên nụ cười, nàng không dễ nổi nóng như vậy.
Cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Bắc Phàm, phát hiện không có gì khác thường, vì vậy nàng lại hỏi tiếp: "Lâm Bắc Phàm, trễ như vậy ngươi còn ra ngoài làm gì? Có thể tiết lộ một chút không?"
Ngươi đang hoài nghi ta?
Lâm Bắc Phàm hời hợt trả lời: "Chuyện này thật không tiện tiết lộ cho ngươi."
"Tại sao không tiện? Chẳng lẽ ngươi đã làm chuyện gì không thể cho người biết?" An Khả Hân không nhịn được lên tiếng.
"Ngươi phân tích rất chính xác!" Lâm Bắc Phàm búng tay một cái.
"Ta..." Nhất thời An Khả Hân không có lời nào để nói.
Ngay lúc này, rốt cuộc Lâm Vi Vi cũng khoan thai tới chậm: "Tiểu Phàm ca, để ca đợi lâu."
"Cũng không chờ bao lâu!" Lâm Bắc Phàm đưa tay sờ sờ đầu nàng: "Chúng ta đi thôi, chậm nữa thật sự sẽ đến muộn."
"Các nàng..." Lâm Vi Vi nghi hoặc nhìn hai người Huyết Sắc Vi.
Lâm Bắc Phàm phất tay: "Không cần để ý đến các nàng, hai nhân sĩ nhàm chán mà thôi, buổi tối không ngồi trong nhà lại ra ngoài tìm Dạ Ma, đây không phải ăn no rửng mỡ sao?"
Huyết Sắc Vi, An Khả Hân: "..."
Nhìn hai bóng người nhỏ bé dần đi khuất, hoài nghi vừa dâng lên trong lòng hai người Huyết Sắc Vi mới tiêu tán.
"Cô nam quả nữ, buổi tối không ở trong nhà lại ra ngoài hẹn hò, quả nhiên là đi làm chuyện không thể để người khác thấy!" Tiểu mỹ nữ An Khả Hân giận dữ bất bình.
"Đi thôi! Phiến khu này chúng ta đã dạo xong, tới khu vực tiếp theo." Huyết Sắc Vi cười một tiếng.
Kết quả cả đêm trôi qua, hai người Huyết Sắc Vi đều không có thu hoạch gì, những người tuần tra khác cũng không có thu hoạch gì.
Một đêm này trời yên biển lặng, tựa như Dạ Ma đã bị bọn họ dọa sợ mà chạy mất.
Trải qua một đêm tuần tra, tiểu mỹ nữ trùng sinh An Khả Hân cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, trong lòng xuất hiện vài tia hối hận. Ngược lại Huyết Sắc Vi tinh thần dồi dào, không bị ảnh hưởng gì.
Lúc này, các nàng đi tới tiệm mỹ thực Thanh Bạch Nhân Gia, mặc dù là sáng sớm, nhưng phía trước đã xếp thành hàng dài.
"Nghe nói đồ ăn ở Thanh Bạch Nhân Gia ngon vô cùng, gần đây còn có thêm điểm tâm, có công hiệu hết sức đặc thù. Nhất là sữa đậu nành có tác dụng nâng cao tinh thần, giúp người tỉnh táo, Khả Hân muội muôi, ta dẫn muội đi ăn." Huyết Sắc Vi nói.
"Thật sao? Nhưng đồ ăn trong Thanh Bạch Nhân Gia rất đắt!"
"Không sao, một bữa ăn ta mời được, coi như cảm ơn ngươi đã đi cùng ta cả buổi tối!"
"Tốt!" An Khả Hân vui sướng mà lên tiếng.
Rốt cuộc cũng có cơ hội được ăn đồ ăn do mỹ nữ đầu bếp nấu, thật vui vẻ!
Trải qua một vòng xếp hàng, rốt cuộc các nàng cũng đi vào Thanh Bạch Nhân Gia, đang chuẩn bị gọi bữa sáng, chợt phát hiện một người khiến bọn họ không tưởng tượng nổi đang thỏa mái ngồi ăn bữa sáng bên trong.
Càng khiến người ta không tưởng được là, trên bàn của hắn lại có hai phần ăn sáng.
"Lâm Bắc Phàm? Sao ngươi lại ở đây?" Hai nàng buột miệng thốt lên.
"Là các ngươi sao, dậy thật sớm!" Lâm Bắc Phàm vừa ăn vừa hỏi, nhìn đặc biệt thơm: "Tối qua các ngươi gặp được Dạ Ma chưa ?"
Thức dậy thật sớm?
Chúng ta chưa từng ngủ qua!
Lúc này hai nàng đều có xúc động muốn hành hung hắn một trận.
"Mới vừa rồi chúng ta xếp hàng lâu như vậy, sao không nhìn thấy ngươi?" Huyết Sắc Vi bảo trì mỉm cười.
Mặc dù hiện tại nàng rất muốn đấm thật mạnh vào gương mặt này.
"Ta là bằng hữu của lão bản nơi này, không cần xếp hàng." Lâm Bắc Phàm uống xong một ly sữa đậu nành, lại vui vẻ uống ly thứ hai.
Đặc quyền đáng giận!
Quy tắc ngầm vạn ác!
"Vậy sao ngươi có thể ăn hai phần? Không phải Thanh Bạch Nhân Gia có quy định mỗi người chỉ có thể gọi một phần sao?" An Khả Hân hỏi.
"Đã nói rồi, ta là bằng hữu của lão bản, ăn nhiều một phần thì có sao?" Lâm Bắc Phàm nhìn hai nàng bằng ánh mắt như nhìn hai con Husky ngu ngốc.
Huyết Sắc Vi, An Khả Hân: "..."
Được rồi, trong Thanh Bạch Nhân Gia không thể đánh nhau, ta nhịn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook