Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo
Chương 30: Dạ Ma Đặc Biệt Đả Kích Thiên Kiêu

“Ryan của Thiên Ân học viện sao rồi?”

“Ryan cũng thê thảm vô cùng, nghe nói hắn ta bị cửu giai ma pháp của đối phương làm chấn kinh, bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với ma pháp chính mình từng học, lúc nói chuyện cũng có chút lộn xộn, hiện tại hắn ta còn không thể niệm chú.”

Ma pháp sư không thể niệm chú còn là ma pháp sư sao?

Ma pháp sư như vậy, tùy tiện kiếm một người tam giai cũng có thể đánh bại.

Mọi người lại một lần nữa đáp lại bằng sự thương cảm, tiếc hận cho một thiên tài đã ngã xuống.

“Còn có cửu giai luyện thể giả Từ Cường, nghe nói đối phương đứng im để hắn ta đánh, kết quả hắn ta đánh tới gãy tay của bản thân mà đối phương chẳng hề hấn gì. Lòng tự tin của hắn ta chịu đả kích nặng nề, hiện tại còn đang tự bế!”

“Ai, lại là một vị thiên tài ngã xuống!”

“Đạo tâm đã bị phá, rất khó có thể khôi phục lại!”

“Đây chính là tâm ma!”



Lúc này Lâm Bắc Phàm lý trực khí tráng.

Bởi hắn còn chưa đánh trả, là đối phương tự chỉnh sụp bản thân.

“Thoáng cái tổn thất bốn vị thiên tài, cho nên tứ đại học viện đều điên rồi, bọn họ hoài nghi hắc y nhân bịt mặt này có âm mưu từ trước, là âm mưu chuyên đả kích thiên tài các học viện, làm tốt chuẩn bị kiếm lời trong trận học viện tranh bá sắp tới. Cho nên, bọn họ yêu cầu Giang Nam học viện phải gánh chịu trách nhiệm, bắt hắc y nhân bịt mặt lại, nếu không thật không cách nào giao phó!”

“Còn có, mỗi một thành viên của các học viện đều cảm thấy bất an, sợ thiên kiêu của chính mình cũng gặp tai ương, yêu cầu Giang Nam học viện chúng ta phải bắt được hắc y nhân bịt mặt này. Cho nên mới xuất hiện tình huống như mọi người mới nhìn thấy.”

Rốt cuộc mọi người cũng hiểu ra.

Lâm Bắc Phàm lại cảm thấy buồn bực, cần gì phải hưng sư động chúng như vậy?

Ta chỉ muốn tìm một người luận bàn mà thôi, thật sự không có âm mưu lớn gì hết. Kết quả bọn hắn quá không được việc, ta còn chưa dùng sức bọn hắn đã ngã xuống, này có thể trách ta được sao?

Không phải ta đã lưu lại một mạng cho bọn hắn sao?

Dựa vào những vết thương trên người bọn hắn, tìm mục sư chữa một ngày là khỏi, kết quả ai ngờ tâm lý của đám thiên tài này lại kém như vậy?

Ta cũng rất vô tội có được không?

Lâm Bắc Phàm yên lặng ăn xong phần ăn sáng, còn có một bát cơm chiên trứng thơm ngào ngạt, sau đó liền chuẩn bị về nhà.



“Lâm Bắc Phàm, ngươi từ từ đã!” Bạch Thanh Thanh kéo Lâm Bắc Phàm lại.

“Chuyện gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

Bạch Thanh Thanh nhỏ giọng nói: “Nghe nói có hắc y nhân bịt mặt, buổi tối ngươi chú ý một chút!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Lâm Bắc Phàm chậm rì rì từng bước từng bước mà trở về Lâm Chi Ốc.

Thấy được bọn học sinh tuần tra, Lâm Bắc Phàm còn thân thiết chào hỏi bọn họ, bọn học sinh đáp lễ, không nghĩ tới hắc y nhân bịt mặt mà bọn họ đang tìm mới đi lướt qua người.

Về tới nhà, thấy được Lâm Vi Vi đang lo lắng chờ mình.

“Phàm ca, nhìn thấy ca thật sự quá tốt, muội còn tưởng ca đã xảy ra chuyện đây?” Nhìn đến chính chủ tới, Lâm Vi Vi thở phào nhẹ nhõm.

“Muốn biết ta có gặp chuyện gì hay không, cứ sử dụng Thông Tấn Phù để liên lạc chẳng phải sẽ biết sao?” Lâm Bắc Phàm cười, đi qua xoa đầu nàng: “Hơn nữa người lớn sống sờ sờ như ta thì có thể xảy ra chuyện gì?”

“Muội lo lắng Dạ Ma bắt ca đi!”

“Dạ Ma?”

“Chính là hắc y nhân bịt mặt đột nhiên xuất hiện tối hôm qua, bởi hắn xuất hiện vào ban đêm, thực lực cường đại lại vô cùng tà ác, chuyên môn đùa bỡn thiên kiêu, đánh vỡ đạo tâm của bọn họ, giống như đại ma vương, vì vậy chúng ta mới gọi như vậy!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Xin lỗi, ta thật không cố ý!

Lâm Vi Vi lo lắng nói: “Tối hôm qua đột nhiên một hắc y nhân xuất hiện, chuyên môn ra tay với thiên kiêu của các học viện. Lúc ấy ca mới rời khỏi phòng của Bạch tỷ tỷ, cho nên muội lo lắng ca gặp phải hắn ta, như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

“Muội cũng nói tên Dạ Ma kia chuyên ra tay với thiên kiêu, muội nhìn xem Phàm ca có nào điểm giống thiên kiêu? Cho nên muội yên tâm, ca sẽ không sao đâu, cho dù hắn có nguy hiểm tới cỡ nào đi nữa cũng sẽ không tới tìm ca.” Lâm Bắc Phàm cười cười: “Hơn nữa trên người ca còn mang theo nhiều linh phù như vậy, nếu hắn dám gây bất lợi cho ca, ca sẽ trực tiếp nổ chết hắn!”

Hắn chính là Dạ Ma, sao có thể gây sự với chính mình?

Hắn không gây phiền toái cho người khác là tốt lắm rồi!

“Không được, buổi tối muội lại tới đón ca, sau đó chúng ta cùng tới nhà Bạch tỷ tỷ!” Lâm Vi Vi kiên định nói.

Nàng phải bảo vệ Phàm ca ca, không để cho hắn xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất.

“Không cần phiền toái như vậy……” Lâm Bắc Phàm phất phất tay.



“Không được, nhất định phải như vậy!” Lâm Vi Vi bĩu môi, hung dữ uy hiếp: “Nếu ca không đồng ý, muội sẽ dọn tới nhà ca ở, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm ca, như vậy muội mới yên tâm!”

“Được rồi được rồi, ngoan!” Lâm Bắc Phàm lại sờ đầu nàng tiếp.

“Cứu mạng! Lâm đồng học cứu mạng!”

Lúc này, một đồ vật tròn vo vọt tới, vững vàng dừng ở trước mặt Lâm Bắc Phàm, một đôi móng heo gắt gao mà bắt lấy Lâm Bắc Phàm, đôi mắt xanh tràn ngập khát vọng: “Lâm đồng học, ngươi mau cứu ta! Bằng không ngày mai ta sẽ xong đời!”

“Ngươi buông móng heo của ngươi ra trước, con người ta dị ứng với móng heo!”

“Ta không muốn ~~” Kim Bất Hoán e thẹn kêu một tiếng.

“Lăn!”

Trải qua một phen giãy giụa, rốt cuộc Lâm Bắc Phàm cũng gỡ được đôi móng heo của hắn ta ra, hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà khiến ngươi hô sống hô chết? Chẳng lẽ ngươi bị người ta xách đi ép mỡ?”

“Còn đáng sợ hơn cả chuyện này!” Kim Bất Hoán lau nước mắt một phen, nói: “Đều do vận khí của ta không tốt, trong lúc rút thăm trận chiến ngày mai, ta rút trúng thiên tài ma pháp Morgan, chính là kẻ ngu ngốc bị chúng ta đè xuống đất đánh. Ai biết trận đấu ngày mai ta lại đụng phải hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ giết ta, ta tuyệt không hoài nghi quyết tâm của hắn ta!”

“Không phải nhận thua là xong sao, chẳng lẽ xuống đài rồi còn sợ hắn ta đuổi theo thịt ngươi?” Lâm Bắc Phàm không quan tâm nói.

“Ta có thể nhận thua, nhưng tuyệt không thể nhận thua với Morgan!” Kim Bất Hoán lại kích động một lần nữa: “Morgan đã từng là bại tướng dưới tay ta, hiện tại ngươi lại kêu ta nhận thua hắn ta, mặt mũi ta biết để đâu? Cho dù ta có chết, thậm chí là bị phế, cũng tuyệt không nhận thua! Cho nên hiện tại, ta tới tìm Lâm đồng học ngươi vì chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!”

Lời nói này chân tình thật ý, Lâm Bắc Phàm cũng có chút cảm động: “Ta giúp ngươi thế nào? Cần ta cầm vũ khí giết hắn ta sao?”

“Không cần, chỉ cần ngươi bán cho ta một ít linh phù là được!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Lâm Bắc Phàm chân thành tha thiết nói: “Nếu Kim đồng học đã để mắt tới ta như vậy, chuyện này ta sẽ giúp ngươi! Mấy ngày hôm trước, trong lúc không cẩn thận ta lỡ đột phá thành ngũ giai phù sư, chế tác được mấy tấm ngũ giai linh phù, hiện tại bán giá cao cho ngươi!”

“Thật?” Kim Bất Hoán tràn ngập kinh hỉ.

Lâm Bắc Phàm lập tức móc linh phù ra, nói: “Tổng cộng 50 tấm, giá gốc là mỗi tấm một vạn linh tệ. Nhưng nếu Kim đồng học yêu cầu, ta đây sẽ bán cho ngươi với giá 500 vạn!”

“Được!” Kim Bất Hoán lập tức phất tay, khắp phòng đều là linh tệ.

Lâm Bắc Phàm vung tay lên, tất cả đều không thấy.

Cảm thụ được lực lượng trong cơ thể tăng vọt, tựa hồ còn thiếu chút nữa…

“Lâm đồng học, còn không?” Kim Bất Hoán hai mắt đẫm lệ, lại chuẩn bị ra sức rớt nước mắt đáng thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương