Tà Ngự Thiên Kiều
Chương 157: Thỏi sắt đen bí ẩn

Kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự liệu của mọi người. Ai cũng không ngờ được Kim Oa Oa lại cường hãn đến độ này, đến cả đại nhân vật cầm Thiên địa chi khí liên thủ cũng bị trấn áp thẳng tay. Tên hâm kia rốt cuộc từ đâu mò ra thế này?

Nhưng Kim Oa Oa không hề trả lời bọn họ mà lại đi tới trước mặt Nhược Thủy, ý bảo nàng có thể rời khỏi được rồi.

Giờ phút này, tất nhiên không còn một ai dám gây phiền toái cho Nhược Thủy nữa, đều tự động lùi về sau mấy bước trơ mắt nhìn đám người Kim Oa Oa đi mất. Cả bọn Diệp Sở tự nhiên cũng cuốn gói đi theo.

Sau khi cả bọn rời đi một hồi lâu, hoàng tử Đế quốc mới vọt ra từ trong đống bùn đất. Toàn thân y dính đầy bùn, sắc mặt âm trầm đến chí cực.

Lần này đến mộ Đại tướng quân không chỉ chẳng nhận được gì mà thậm chí đến những Đại tu hành giả y chiêu dụ cũng đã bị phế sạch. Nghĩ đến Nhược Thủy, nghĩ đến tên hâm Kim Oa Oa thì y bèn cau chặt đôi mày. Không biết đây là nhân vật xuất thân nơi nào?!?

Tình Văn Đình và Diệp Sở sóng vai nhau đi về phía trước. Nhìn Kim Oa Oa đang bắt chuyện với Nhược Thủy, nàng tò mò hỏi: “Có phải người của Vô Tâm Phong – Thanh Di Sơn không?”

“Ngươi có hứng hả?” Diệp Sở nhìn Tình Văn đình mà nở nụ cười ám muội: “Ngươi cần phải xác định cho rõ, cuộc sống về sau của ngươi chỉ sinh hoạt trong một thỏi vàng thôi đấy!”

“Lăn!” Tình Văn Đình muốn một cước đạp chết Diệp Sở, nhìn hắn bằng ánh mắt âm trầm: “Đừng nghĩ ta không biết, khi khu trừ sát khí thì ngươi không cần phải hôn người ta. Ngươi nói, nếu ta kể chuyện ấy cho cô nàng kia biết thì nàng sẽ làm gì ngươi đây?!”

Diệp Sở bèn chột dạ nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh, miệng vẫn thơn thớt: “Khi đó chỉ còn cách dùng miệng mới có thể hút ra. Ngươi cho rẳng nàng có tin những lời bịa đặt của ngươi không?”

Diệp Sở tự nhiên sẽ không thừa nhận tâm tư mờ ám của mình. Đây là nữ nhân mà Lão phong tử còn phải gọi là sư thúc. Nếu để nàng biết chuyện ám muội này, Diệp Sở cảm thấy cuộc sống về sau của mình sẽ không còn ngày nào tươi đẹp cả.

Bất kể Tình Văn Đình suy đoán thế nào, dù đánh chết thì Diệp Sở cũng không thừa nhận.

“Đồ đàn bà!” Tình Văn Đình nhướng đôi mi dài cong vút, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ khinh bỉ. Nàng hé đôi môi đỏ mọng phun ra ba chữ rất khẽ!

Diệp Sở tất nhiên sẽ không trúng kế khích tướng vụng về của nàng. Sợ Tình Văn Đình nói mãi đề tài này sẽ lộ manh mối, hắn vội bước đến bên cạnh Kim Oa Oa và Nhược thủy.

...

Diệp Tĩnh Vân nhướng đôi mắt long lanh nhìn Diệp Sở sóng vai đi cạnh ba người, suốt từ này đến giờ cũng không thể bình tĩnh nổi. Nàng không kìm được bèn hỏi Bàng Thiệu: “Bọn họ có quan hệ gì với Diệp Sở?”

Bàng Thiệu nhìn lướt qua đôi chân thon dài khêu gợi của Diệp Sở, thấy đội mắt nàng tóe ra ánh sáng sắc lạnh mới vội vàng dời đi mà trong lòng cảm thán một câu: “Đôi chân của Diệp Tĩnh Vân thật con mẹ nó mê người!” Sau một lúc mới định thần đáp lại: “Ta làm sao biết được! Muốn hỏi gì cứ tìm Thánh nữ điện hạ, nàng hiểu khá rõ đấy!”

Tình Văn Đình thấy cô bạn tốt của mình ra ý hỏi thăm, bèn ắc lắc đầu đáp: “Ta cũng không rõ nữa. Có điều, Diệp Sở hẳn có xuất thân cùng một nơi với bọn họ!”

“Vậy thì bọn họ đúng là đồng môn rồi? Diệp Sở xuất sư ở đâu?” Diệp Tĩnh Vân không khỏi lấy làm kinh ngạc, trong lòng cảm thấy không đúng. Nàng thầm nhủ, Diệp Sở có ‘đạo đức’ thế kia thì ai tình nguyện thu nhận hắn chứ?

Hơn nữa, người ta có thể bồi dưỡng nên một Kim Oa Oa kinh khủng đến như vậy, lại bồi dưỡng Diệp Sở từ một kẻ bại hoại thành nhân vật có thể đánh bại Diệp Nguyên Đức, cộng thêm một vị thần nữ không rõ nông sâu... Như Tình Văn Đình nói thì cái sư môn này thật quá kinh khủng!

“Một nơi rất thần bí, ta cũng chưa hề được vào, chẳng qua chỉ nghe trưởng bối sư môn thuật lại.” Tình Văn Đình cũng không cách nào đánh giá nổi Thanh Di Sơn – Vô Tâm Phong, chỉ có thể nói một cách khái quát cho qua chuyện.

Diệp Tĩnh Vân trầm mặc, nơi Tình Văn Đình nói là thần bí thì nhất định là địa phương bất phàm. Nghĩ đến hành vi và thực lực hiện giờ của Diệp Sở, Diệp Tĩnh Vân không khỏi thở nhẹ một hơi.

Đời người chìm nổi vô thường. Kẻ luôn bị miệng đời xỉ vả là thứ cặn bã bại hoại năm xưa lại có thành tựu được như ngày hôm nay!

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã trưởng thành đến mức độ này, đây đã vượt xa Diệp Nguyên Đức vốn được ca tụng là kinh thành nhân kiệt! Hơn nữa, Diệp Sở xuất sư từ một nơi thần bí nên ai cũng không thể xem thường hắn như trước.

...

Diệp Sở tất nhiên không biết hắn đã khiến Diệp Tĩnh Vân mang hoài nghi trăm mối mà chỉ dõi mắt nhìn Nhược Thủy. Mặc dù chỉ thấy gương mặt nghiêng nghiêng của nàng nhưng hắn vẫn cảm thấy nét ôn nhu xinh đẹp đến kinh tâm động phách.

“Chừng nào ngươi quay về Vô Tâm Phong?” Kim Oa Oa rốt cuộc cũng đã rút lại tâm tư vẫn đặt lên Nhược Thủy, nhìn Diệp Sở mà hỏi.

Diệp Sở suy nghĩ một chút rồi đáp: “Sẽ sớm thôi!”

Lần này không tìm được công pháp cần thiết, Diệp Sở chỉ còn cách trở về Vô Tâm Phong. Có điều, hắn không khỏi nghĩ về thỏi sắt đen nẳm trong khí hải. Lúc trước, khi nó nhập vào cơ thể đã khiến nguyên linh hắn chấn động, tạo thành kích thích rất lớn với nguyên linh. Hắn cũng không biết đây là vật gì!

Kim Oa Oa đánh giá trên dưới Diệp Sở một phen, sau đó gật đầu phán: “Cũng không tệ lắm! Xuống núi một chuyến đã thành tựu Tiên thiên cảnh ngũ trọng, hơn nữa còn có thủ đoạn của Đại tu hành giả đánh bại Nguyên linh cảnh. Xem ra, ngươi đã chiếm được Nguyên linh chân nguyên của Đại tu hành giả!”

“Sao ngươi biết?” Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Sở trở nên bất hảo mà nhìn sang! Hóa ra khi mình giao thủ với Diệp Nguyên Vọng thì hắn đã ở đó nhưng không xuất hiện. Thật đáng hận! Khiến mình phải chịu tội không ít!

“Không cần nhìn bản Tài thần bằng ánh mắt ăn thịt người như thế! Bản Tài thần bận rộn phát tiền cho nhân gian nghèo khó, thời gian đâu mà quản ngươi sống hay chết chứ! Nếu lần này không có sư thúc tổ ở đây, ngươi có chết thì cùng lắm bản Tài thần sẽ giúp ngươi đào một cái hố thôi!” Kim Oa Oa nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt khinh thường nhưng ngay sau đó lại dời mắt sang Nhược Thủy: “Có một chuyện... Sư thúc tổ, thật sự có một chuyện ta cần hỏi thăm người!”

“Hử?!”

Kim Oa Oa không trả lời nhưng ngay sau đó quát lớn với đám Tình Văn Đình: “Con bé mang Thánh quan, còn mấy tên Tu hành giả phía sau nữa! Tới cả đây!”

Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân bốn mắt nhìn nhau, dẫn theo mấy Đại tu hành giả đến bên cạnh Kim Oa Oa. Không biết tên mập thần kinh này muốn làm gì đây?!

Diệp Sở và Nhược Thủy cũng bất ngờ, không kìm nổi đều nhìn sang Kim Oa Oa.

Kim Oa Oa thấy người đã đến đủ, lúc này mới mở miệng: “Thật ra lần này đến mộ Đại tướng quân, thứ nhất là đón sư thúc tổ người, kế đến là xem có cách nào để vào mộ Đại tướng quân hay không? Không ngờ sư thúc tổ đã vào được rồi!”

Diệp Sở và Nhược Thủy vất hẳn cái lý do đầu tiên sang một bên. Họ biết lý do thứ hai mới là chính sự Kim Oa Oa muốn nói.

Kim Oa Oa bị Diệp Sở và Nhược Thủy phủi bỏ, cảm thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu bèn hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Sở: “Nhìn nhìn cái gì? Có tin ta biến con mắt ngươi thành thỏi vàng hay không hả?”

Có điều, khi thấy ánh mắt khiển trách của Nhược Thủy thì hắn mới vội vàng thu liễm, cười ha hả: “Ta tra cứu một số lượng lớn sách cổ ở Thanh Di Sơn, cuối cùng mới tìm được một khả năng!”

Nói đến đây, Kim Oa Oa không giấu nổi sự hưng phấn.

“Khả năng gì?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thầm nhủ điều gì có thể khiến Kim Oa Oa trở nên như thế?

Kim Oa Oa hít sâu một hơi, sau đó mới lên tiếng: “Các ngươi có thấy trong mộ huyệt có một thứ giống như thỏi sắt hay đồng màu đen hay không?”

Chỉ một câu này đã khiến trong lòng Diệp Sở rúng động. Sắt đen? Thằng mập kia biết thứ ấy là vật gì à?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương