Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối
Chương 51: Một tên trông mờ ám, một kẻ trông rẻ tiền, và một người trông có vẻ hạnh phúc.

Phiền phức thật. Đó là những gì Alexia nghĩ trong lòng.

Cô hiện đang xem phần khai mạc của Thử Thách Nữ Thần ở dãy ghế VIP. Hàng đầu tiên ở khu vực này được chiếm đóng bởi Natsume, Alexia, Rose, theo thứ tự từ phải sang trái. Còn nhiều dãy ghế VIP ở đằng sau lưng, nhưng bọn trong ban tổ chức đã rất nằng nặc đòi ba người bọn họ phải lên hàng đầu để câu thêm nhiều người tham gia hơn. Với cô, điều này OK thôi.

Có hai điều khiến cô ta mang cái tâm trạng này.

Thứ nhất, cô ta thấy Tổng Giám Mục Lâm Thời Nelson, người hiện đang tỏ vẻ quan trọng đưa ra lời chào của mình trên sân khấu, cực kì xốn mắt. Cô đã nói chuyện với hắn về cái chết của Tổng Giám Mục hồi hôm qua, nhưng hắn đã từ chối cấp quyền cho cô để điều tra sự việc.

Hắn ném ra mấy cái logic vớ vẩn kiểu như, ‘Người mà cô tới để điều tra nay đã chết, cho nên chẳng còn gì để cô điều tra cả’. Cô đã cố nói mấy thứ đại loại như ‘Mục tiêu tôi đáng ra phải điều tra bỗng dưng lên bàn thờ ngồi rồi thì tất nhiên giờ tôi phải điều tra xem tại sao chuyện đó lại xảy ra chứ, đồ khốn!’ một cách gián tiếp, nhưng sau đó Nelson cứ khăng khăng đòi cô đi xin lại thẩm quyền điều tra.

Dù cô có quay lại vương đô nhanh nhất có thể cũng mất tới ba ngày. Rồi sau đó lại mất cả tuần để bọn cấp trên cấp quyền cho cô điều tra. Thêm ba ngày để cô quay trở lại Lindwurm nữa chứ. Sau đó lại phải chờ gã Nelson kiểm tra thủ tục các kiểu, mà cái này thì hắn muốn nhây kiểu nào cũng được. Dựa theo đánh giá của cô về con người của hắn thì hắn sẽ dây dưa cho đến hết tuần luôn. Với lượng thời gian mất mát đó, mọi bằng chứng và nhân chứng, tất nhiên, cả thủ phạm nữa, hẳn cũng sẽ biến mất từ đời nào rồi.

Nhưng nghĩ thế thôi. Với tư cách là người đại diện cho đất nước, cô không thể ép buộc chuyện này quá đáng. Giáo Hội có tầm ảnh hưởng trên cả lục địa, cho nên nếu Alexia phản bác Giáo Hội thì những nước lân bang chắc chắn sẽ gây áp lực lên Vương Quốc Midgar. Trên hết, cô, thêm vào đó là cả gia tộc hoàng gia của cô, sẽ mất đi sự ủng hộ của nhân dân. Tôn giáo cực kì hữu dụng khi nó là đồng minh, nhưng nó cũng sẽ cực kì phiền phức khi là đối thủ.

Khi lườm Nelson, người đang hăng say diễn thuyết, Alexia vô thức nhiếc móc hắn vì là một tên trọc phú thứ thiệt. Đáng ra hắn phải cảm thấy buồn rầu vì chuyện xảy đến cho vị Tổng Giám Mục tiền nhiệm, dù cái chết của gã kia hiện vẫn chưa được công bố cho toàn quốc. Nhân tiện, tên Nelson thật sự có cái đầu trọc đấy.

(Trọc phú ám chỉ người giàu nhưng dốt nát, trong đó chữ trọc nghĩa là không có tóc.)

Alexia thở dài rồi ném một cái nhìn cạnh khóe về phía Natsume, người đang ngồi bên phải cô.

Natsume là lí do thứ hai làm cô cảm thấy phiền phức. Cô ta ngồi đó, cư xử một cách hoàn hảo, mỉm cười đáp trả lại tiếng hò reo của đám đông. Cô ta có một mái tóc màu bạch kim, đôi mắt màu xanh lam như mắt mèo và một khuôn mặt xinh xắn với nốt ruồi dưới đôi mi để tăng thêm nét quyến rũ.

Natsu đang vừa cười vừa vẫy tay lại cảm ơn. Đó là một hành động hoàn hảo tới mẫu mực và cộng thêm cái vẻ ngoài mĩ miều nữa, cô ta hiện đang làm đám đông phát cuồng si.

Alexia vừa nhìn vừa nghĩ, con ả này mờ ám thấy rõ.

Cô ta được đánh giá là một thần đồng tiểu thuyết gia ngàn năm chỉ có một lần, đại loại thế, nhưng tới ngày hôm nay Alexia mới biết tới tên cô ta. Thật tình thì Alexia chẳng đoái hoài gì tới mấy loại hình văn hóa nghệ thuật nhưng với tư cách là công chúa, chí ít cô cũng biết mặt những kẻ nổi danh trong lòng vương quốc. Nghĩa là Natsume đây chỉ là một con ma mới vừa xuất hiện dạo gần đây thôi.

Nhưng sự hiện diện, mối quan hệ của cô ta cùng độ nổi tiếng này… có thật cô ta là ma mới không? Mọi điều về cô ấy đang gào lên hai chữ ‘mờ ám’.

Alexia không ganh tị. Nếu phải gọi cho đúng thì cô sẽ nói đây là ‘niềm thù hằn dành cho những người tương đồng với cô’. Alexia cũng cư xử một cách hoàn hảo trước đám đông như vậy. Cô đàn áp cái bản tính trong con người cô để trở thành một cô công chúa hoàn hảo, đó là cách mà cô tồn tại. Những kẻ có địa vị cao luôn giả nai, không theo cách này cũng theo cách khác, nhưng hiếm có kẻ giả tạo nào trình cao như cô. Điều đó đã chứng mình rằng người ta càng hoàn hảo ở bên ngoài bao nhiêu thì bên trong càng đen tối bấy nhiêu.

“Cám ơn vì sự ủng hộ của mọi người!”

Natsume nói với đám đông như thế. Cảnh tượng này khiến Alexia phải tặc lưỡi.

Giọng nói nghe như tiếng mèo ngúng nguẩy đó của cô ta như đang muốn nổi loạn. Cái khe ngực đó hoàn toàn là để thả thính thôi, đúng chưa? Đừng có ưỡn ngực về phía trước mà đong đưa hai quả bưởi nữa, đồ cáo già. Bớt ra vẻ dễ thương các kiểu đi.

Với cái thái độ đó, Alexia tiếp tục xiên xỏ xéo các kiểu trong nội tâm của cô. Cô vừa làm thế vừa tự cười, tay không ngừng vẫy về phía đám đông. Nhưng phản ứng đám đông dành cho cô kém nhiệt huyết hẳn so với khi dành cho Natsume. Nụ cười trên mặt Alexia cứng lại trong một lúc, rồi cô khoanh tay lại. Bằng cách đó, cô ‘vô tình’ đẩy hai quả bưởi của mình lên cao một tí để cúi người về phía trước.

Âm lượng của đám đông hò reo tên cô chỉ to hơn một chút. Có một chút xíu thôi.

H-Hà, chẳng qua do mình không có mặc mấy bộ đồ để lộ từng đường cong hoàn mĩ trên cơ thể thôi. Alexia tự an ủi mình khi ngồi lại xuống ghế.

Rồi Alexia nhìn sang phải, đề phòng thôi.

Ngay lúc đó, cô đã bắt gặp…

Natsume cong một khóe môi lên. Cô ả đang cười nhếch mép.

Alexia nghĩ cô vừa nghe thấy tiếng một thứ gì đó lóe lên trong tim cô.

Phiền quá đỗi.

Beta nghĩ trong lòng trong lúc duy trì hình ảnh Natsume - cô gái văn chương.

Chỉ có một thứ chịu trách nhiệm cho cái tâm trạng hiện tại này: kẻ đang ngồi bên trái cô, Alexia Midgar. Ả đàn bà này là một thứ dòi bọ gây hại đang sử dụng địa vị công chúa của mình và tư cách là một học sinh để la liếm ông chủ yêu quý của cô.

Ả ta đã phỉnh phờ đám đông bằng chất giọng nổi loạn của mình, thứ nghe như tiếng mèo kêu, trong lúc vẫy tay với nụ cười mờ ám nhất ả có thể tung ra. Đã thế ả còn trưng ra cái tuồng diễn ‘công chúa hoàn hảo’ mờ ám vãi đạn nữa chứ. Dù Beta không có lấy một tí ý nghĩ rằng ông chủ của cô có thể bị dẫm phải thính bởi con đàn bà rẻ tiền này, nhưng biết đâu được, tỉ lệ một trên một tỉ nghĩa là vẫn có khả năng xảy ra.

Dù sao đi nữa, ả ta cũng chỉ là một kẻ ngáng chân, chẳng đáng để đưa vào ‘Ảnh Nhân Chiến Ký.’

Khi Beta biết ngài Ảnh Nhân đã cứu ả đàn bà này trong sự kiện bắt cóc công chúa đó, cô đã cảm thấy ruột gan tím ngắt. Vai trò là người bị hại đó đáng lí ra phải là của cô… à không… nhưng… ừ thì đấy, cô đã rất điên tiết khi ả đàn bà rẻ tiền đã gây phiền tới Ảnh Nhân tới mức ngài phải đích thân ra tay. Đây không phải là ganh tị gì hết nhé!

Để dập tắt lửa hận của mình, Beta đã miêu tả ả công chúa được giải cứu là một cô gái elf xinh xắn với mái tóc bạch kim, có đôi mắt màu xanh dương cùng một cái nốt ruồi ngay dưới mi. Cứ thế cô đọc đi đọc lại chỗ đó hoài, tới hết cả đêm.

Nếu con ả này tiếp tục xuất hiện trong Ảnh Nhân Chiến Ký thì điều đó sẽ dẫn tới một rắc rối lớn không thể tưởng tượng nổi. Dù bản thân Beta mạnh mẽ, xinh đẹp và yêu ngài Ảnh Nhân say đắm hơn, con ả này vẫn cứ đâm bang vào mãi. Tại sao ả không-thể-biến-cút-xéo giùm cô cơ chứ.

Với cái thái độ đó, Beta vừa tiếp tục đâm xiên xỏ xéo các kiểu trong nội tâm cô vừa máy móc đáp lại màn reo hò của đám đông. Khi cô ném một cái liếc về phía ả ta, cái thứ công chúa rẻ tiền ấy lại đi phô trương hai trái bưởi rẻ tiền của mình, cố thả thính đám đông.

À... Muốn bệnh thật.

Thế mà sự hò reo ả ta nhận được lại thấp hơn đáng kể so với sự hò reo đám đông dành cho cô. Bởi vì Alexia chỉ là hạng thường, là thứ tầm thường thôi.

Vậy thì chụy đây thắng nhà ngươi trong lính vực này rồi nhá. Beta nghĩ khi cô liếc xuống cái khe ngực mà cô hằng tự hào, miệng nhếch mép lên cười.

Ối, ối trời. Ả ta có thấy không vậy?

Beta chọn cách giả như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng ngay lúc đó, một cơn đau chạy qua chân trái của cô.

“Úi-…!?!”

Cố nén giọng mình, Beta nhìn qua và thấy gót giày cao gót của Alexia giẫm lên chân trái của cô.

Beta nghĩ cô vừa nghe thấy tiếng một thứ gì đó lóe lên trong tim cô, nhưng cô ép nó xuống, và bình tĩnh nói…

“Thưa công chúa Alexia, làm ơn nhấc chân cô ra…”

Alexia giả vờ chỉ vừa nhận ra lấy điều đó và ném cho Beta một cái nhìn thờ ơ trước khi lấy chân ra. Rồi, không thèm xin lỗi, cô ta nhếch mép cười.

CON ĐIẾM THỐIIIIIII!!!!

Dù cơn tức của cô sắp bùng nổ tới nơi, Beta vẫn nhớ lại sự trung thành mà cô dành cho ngài Ảnh Nhân và cho Ảnh Viên, để rồi cố mà bình tĩnh lại.

Cái từ dành cho hành động đó là ‘cố’. Như thể, ‘đang-ngay-sát-giới-hạn-và-có-thể-bùng-nổ-bất-kì-lúc-nào’, theo đúng nghĩa đen.

….

Trong lúc đó, Rose chỉ ngồi mỉm cười hạnh phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương