Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối
-
Chương 50: Kế hoạch A thất bại ta dùng kế hoạch B
Phía bên trong ngôi nhà thờ trang nghiêm là những bóng đèn tỏa sáng ấm áp, khiến cho cảnh quan chốn đây mang một bầu không khí huyền ảo.
Chỉ có một người đứng tại đây, đó là một cô gái elf đẹp rạng ngời. Đôi mắt màu xanh dương của cô đang hướng về phía bức tượng người anh hùng Olivia. Cô đang mặc trên người một chiếc váy màu đen tuyền. Tên của cô gái elf đó là Alpha, một cô gái duyên dáng như ánh trăng soi rọi màn đêm.
“Những gì bọn tôi muốn là sự thật.”
Cô ta nói như thể đang trò chuyện với bức tượng kia.
“Anh hùng Olivia. Cô thực sự đang làm gì ở chốn Thánh Địa này? Giờ đây sự thật và dối trá đang chồng chất lên nhau, như thể tôi đang phải nhìn thẳng vào những góc tối của lịch sử vậy.”
Rồi cô ta bắt đầu rảo bước. Tiếng giày cao gót của cô vang rõ trên sàn nhà thờ. Cô dần dần đi tới một thứ gì đó màu đỏ nằm trên sàn đá cẩm thạch.
“Tổng Giám Mục Drake. Ông đang che giấu điều gì đây? Giá như miệng ông vẫn còn hoạt động được thì ông đã có thể trả lời cho tôi rồi nhỉ.”
Cái thứ màu đỏ trên sàn đá cẩm thạch là một cục thịt khổng lồ, nhuốm máu. Trước đây thứ này là một người đàn ông tham nhũng tới thối nát, nhưng giờ đó chỉ là một thứ lổn nhổn, không còn một chút sự sống nào bên trong.
Đôi giày cao gót dừng bên trên vũng máu. Gót váy dài chấm gối để lộ ra đôi chân dài, mảnh khảnh của Alpha.
“Ai là người đã giết ông? Ai đã có thể trảm một người quyền cao chức trọng thành ra thế này đây?”
Đôi mắt của cái xác của vị Tổng Giám Mục nằm đâu đó trên lằn ranh sinh tử.
Những lờn đồn thổi liên quan tới vị Tổng Giám Mục mờ ám này đã đến tận vương đô. Ấy thế, khi có người được cử đến để điều tra lão ta, tên Tổng Giám Mục ngay lập tức bị xóa sổ.
“Bọn tôi sẽ chờ tại cánh cửa Thánh Địa khi nó mở ra vào ngày mai.”
Alpha đánh cho bức tượng Olivia một cái nhìn cuối trước khi quay đi. Phía bên kia cánh cửa là nhiều giọng nói trôi nổi gọi tên của Tổng Giám Mục. Alpha không quan tâm tới họ, cô mở cửa và bước ra ngoài. Khi tiếng giày cao gót biến mất nơi đằng xa, đó cũng là lúc mà đám hiệp sĩ xông vô.
Dù bọn họ ngay lập tức bắt gặp cái xác của Tổng Giám Mục, không ai trong số họ dám hó hé bất kì tiếng gì về cô gái elf tóc vàng. Thực chất, chẳng có kẻ nào còn dám đề cập tới việc đã đi ngang qua cô ta. Bằng chứng duy nhất cho thấy cô gái ấy đã từng ở đây là vết máu có hình dáng gót giày trải dài vào tận cuối hành lang lát đá cẩm thạch trắng.
Vào cái đêm lễ hội diễn ra, tôi đứng trên nóc tháp đồng hồ để nhìn xuống Lindwurm.
Lễ hội này được tổ chức trước khi Thử Thách chính thức diễn ra. Hai đầu con phố chính của thành phố đang nghẹt cứng với một số lượng lớn các sạp hàng. Ánh sáng tỏa ra từ những ngọn đèn trông như một con sông chảy dài ra vô tận.
Rose dường như đang phải dự tiệc ở nhà thờ. Thông thường thì cô ta sẽ không mời tôi tới. Mà cho dù có mời thì tôi cũng từ chối.
Tôi mỉm cười khi cảm nhận cơn gió đang mơn man trên tóc của mình. Tôi yêu khung cảnh như thế này; khoảnh khắc mà nhân vật đứng từ trên cao nhìn xuống thành phố cùng người đi kẻ lại. Tuyệt vời hơn nữa là lúc này đang là ban đêm, và đang có thứ diễn ra ngay trước mắt tôi.
“Vậy ra nó đã bắt đầu rồi.”
Tôi lẩm bẩm khi thời điểm này thúc đẩy tôi.
“Vậy đây… đây là sự lựa chọn bên đó đưa ra…” (Main bắt chước câu này trong Stein Gate.)
Rồi đây là lúc mà tôi đột ngột nheo mắt lại.
“Nếu thế, bọn ta sẽ chống cự.”
Tôi lập tức hóa thân thành Ảnh Nhân.
“Vì bọn ta không thể dung thứ cho hành động này…”
Rồi tôi nhảy vào màn đêm. Chiếc áo khoáng màu đen của tôi khẽ rung động, sau đó, tôi đáp xuống.
Đây là một con hẻm không hề có những tiếng ồn ào huyên náo phát ra từ lễ hội. Trước mặt tôi là một gã đàn ông với chiếc mặt nạ được đeo lên để che đi danh tính.
Tôi đã dõi theo tên này từ lúc hắn rời khỏi nhà thờ vì điệu bộ của hắn khá mờ ám. Tôi đã cho rằng hắn là một tên trộm, nhưng trên người hắn lại có mùi máu phảng phất. Chẳng lẽ hắn đã làm ai đó ở trong kia bị thương? Nếu thế thì giờ hắn là một tên cướp chính hiệu.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi đây sao…?”
Gã đàn ông đeo mặt nạ lùi lại một nước.
“Phía trong bóng tối, mọi sự đều bị che khuất đi. Và chính đây mới là thế giới của bọn ta…”
Gã ta rút kiếm.
“... Một thế giới nơi mà không ai có thể chạy thoát.”
Gã ta giương kiếm lên, đối mặt với tôi.
Tôi không thèm đụng tới kiếm của mình. Tôi đơn giản chỉ đứng đó, chờ đợi. Rồi ngay lúc hắn vung kiếm để ra đòn, đầu hắn văng lên trời. Tôi nhìn cảnh đó mà cạn lời. Tôi đành chờ cho tới khi một người con gái bước ra từ phía sau cái xác.
“Đã lâu rồi không gặp, thưa ngài.”
Cô ta vừa nói vừa quỳ trước mặt tôi. Đó là Epsilon, người thứ năm trong hàng ngũ Thất Đại Ảnh Viên.
Cô ta gỡ bỏ phần che mặt của bộ quần áo và ngước lên nhìn tôi. Đó là một cô gái người elf với mái tóc trong vắt như mặt hồ trong khi đôi mắt trên mặt cô ta có phần hơi tăm tối.
Có nhiều loại vẻ đẹp trên đời, và cô ta thuộc loại đẹp say đắm. Từng đường nét góc cạnh trên gương mặt kia toát lên vẻ quyến rũ, và dáng người cơ thể của cô ấy cũng dễ gây mê hoặc lấy người đối diện. Mọi thứ dường như lay động theo từng bước đi của cô ta. Cô ta cướp hết mọi ánh nhìn của người xung quanh, cả nam lẫn nữ, dù người ta có thích cô ta hay không. Tuy thế, tôi nắm thóp được bí mật của cô ta rồi.
“Xử gọn trong một nhát chém sao? Mượt đấy.”
“Thần rất lấy làm vinh dự.”
Epsilon cười, hai má đỏ ửng. Chất giọng trang nghiêm của cô ta có thể làm một số người khó chịu, nhưng với tôi, nó tạo cảm giác như tiếng đàn dương cầm vậy. Cho nên tôi không ghét nó.
Trong Thất Đại Ảnh Viên, cô ta là người điều khiển pháp thuật chuẩn xác nhất. Thông thường thì một khi pháp thuật đã rời khỏi cơ thể thì rất khó để điều khiển. Tuy thế, cô ta lại có thể dễ dàng làm điều đó mà không tốn mấy nỗ lực, và kĩ thuật tốt nhất mà cô ta làm được từ đó là biến nó thành một đường chém tầm xa.
Vậy nên, danh tính thứ hai của cô ta là ‘Người Chuẩn Xác.’
Dù cô ta có phần kiêu ngạo cùng tính cách hay cáu gắt, cô ta lúc nào cũng cư xử ngọt ngào đối với tôi. Cô ta hay bị người ta hiểu lầm lắm, nhưng thực sự thì cô ấy là một cô gái rất tốt ngày nào cũng pha trà cho tôi vào hồi đó. Cô ta cũng rất mực tuân lệnh Alpha, và cũng là người tôn trọng mối quan hệ phân cấp bậc giữa bọn tôi.
Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi gặp lại cô ta cho nên có rất nhiều thứ tôi muốn cô ấy bắt kịp. Tuy nhiên, tôi nhận ra từ bầu không khí xung quanh rằng cô ta hiện đang bật mode Ảnh Viên.
Tốt thôi. Vậy thì tôi sẽ đáp lại cho đúng kiểu.
“Chuyện gì đã xảy ra với ‘kế hoạch đó’?”
Epsilon nhăn mặt. Cô ta hẳn đang tuyệt vọng để bịa ra một câu chuyện.
“Mục tiêu đã bị trừ khử bởi một tên ‘Đao Phủ’ của Giáo Hội. Chúng thần đã xử lí đám tốt thí, nhưng gã ‘Đao Phủ’ đã trượt khỏi tay của chúng thần.”
“Hờ…”
Vậy ra cô ta giở lá bài ‘Đao Phủ’… Ngon, tôi thích điều này.
“Cho nên chúng thần sẽ tiến hành kế hoạch thứ hai.”
Ôôôôô, chiêu trò chuyển sang Kế Hoạch B khi Kế Hoạch A đổ bể đây sao.
“Được. Nhưng cô biết điều đó nghĩa là gì mà, đúng không?”
“Chúng thần đã chuẩn bị tâm lí rồi. Dù điều này có biến Giáo Hội thành kẻ thù của chúng ta, thậm chí dù tên tuổi chúng ta có bị truyền đi trong ô nhục…”
“Chúng ta chỉ đơn giản là làm những gì phải làm, vậy thôi. Đừng báo tin thất bại.”
“Rõ.”
Khi ném một cái nhìn về phía sau để thấy cảnh Epsilon cúi đầu xuống, tôi bước ra khỏi cảnh này bằng việc xóa đi sự hiện diện của bản thân và biến mất vào màn đêm với một tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook