Ta Muốn Nghỉ Hưu
-
Chương 3: Bá đạo vương gia bá thượng ta 2
Canh giờ sau, một thiếu nữ mặc nam lam phục, khuôn mặc thiếu nữ đỏ bừng, ẩn ẩn hơi thở dốc nhẹ mang đầy vẻ phong tình, nếu không để mắt tới hai thái sơn kia thì Tu Y đã không khinh thường độ mù của người xưa.
Cái đó chắc là nữ chủ Bạch An, Tu Y khá nghi ngờ về độ logic của thế giới này, một thân nữ nhi chỉ đơn giản khoác ngoài nam phục thì cứ như nam nhân mà hành động không ai nghi ngờ, theo như nguyên chủ ký ức thì cái này nữ chủ cũng muốn giả nam một thời gian dài làm cho Phong Thương còn tưởng hắn ta là đoạn tụ khi yêu nữ chủ.
Bố thí cho cái nằm không cũng trúng đạn Phong Thương- nam chủ ta thật sự nghi ngờ chỉ số thông minh của ngươi.
- Phù! May là ta không đến trễ, cái này là nam chủ a~~~ hàng cực phẩm- thiếu nữ ôm ngực nhìn đang chật vật nam nhân với ánh mắt có thể coi là như lang thấy cừu đi.
Cái này nữ chủ quả thật không thích hợp- Tu Y nghĩ.
Không phải là cái bình thường bạch liên hoa hay sao, nhưng sao bây giờ có vẻ hơi đê tiện. Thâm trầm nhìn nữ chủ hồi lâu, Tu Y quyết định mặc kệ dù nàng ta là ai chỉ không cần vướng bận nhiệm vụ của hắn là hảo.
Nhìn nữ chủ lôi Phong Thương đi thì hắn có chút thương hại, cái kia nam chủ vẫn còn sống tốt coi như là mệnh hảo- mặc niệm trong đầu xong Tu Y đi theo nữ chủ về trạch gia, do tốc độ khá chậm nên hắn có thể vừa đi vừa thưởng ngoạn phong cảnh.
Mặc dù có nguyên thân ký ức nhưng thực tế vẫn là tốt hơn, nguyên thân có sở thích ngao du bốn bể có lẽ đã ảnh hưởng đến Tu Y, hắn trên đường thật sự thì thứ gì cũng muốn mua muốn ghé vào coi, nhưng ngại cái là bây giờ hắn căn bản không có tiền a~~~ Nhưng quả thật không hổ là kinh thành mọi thứ đều náo nhiệt, Tu Y hắn từng chơi nhiều game mang bối cảnh lịch sử tuy có chân thật nhưng cũng không bằng cảm giác mang hơi người sống. Đi dần rồi cũng về tới Bạch phủ, nhìn cái kia lén lút nữ nhi mang cái đại nam nhân vòng sau trạch gia mà chui lỗ chó.
Thật sự Tu Y không nghĩ đường đường là đại vương gia, mà bị một cái nữ nhân nhét vào lỗ chó thì thật sự là một cái hắc lịch sử. Tu Y biết rõ đây là cái tiểu thuyết nhưng độ phi logic của cái kịch này hắn mà còn ở thế giới cũ chắc chắn sẽ dùng anh hùng bàn phím mà lên chọi cái lão mẹ của bộ này.
Nhưng theo nguyên chủ ký ức thì Bạch An khá giỏi y thuật nên chắc nàng ở thế giới trước là nghề y. Nên hắn cũng nghĩ nàng ta chắc cũng có chút gì là y đức, nhưng cái kia cánh bướm băng bó, hảo là Tu Y trước kia cũng chả rành rỗi là y thuật là mấy nhưng mấy năm ở cô nhi viện để tiện chăm sóc cho mấy đứa bé nhỏ hơn nên hắn cũng có chút kỹ năng cứu thương. Nữ chủ này thật sự là cái giả!
Tuy không phải là đúng cái Bạch An, nhưng Tu Y cũng không lo lắng vì đây là nam chủ sẽ không chết được. Đợi đến khi nữ chủ rời khỏi tiểu viện, Tu Y mới nhảy xuống bước vào phòng nam chủ. Chủ động rỡ ra đống băng gạc nhìn thấy không sạch sẽ vết thương Tu Y thở dài. Từ từ lấy chậu nước bên cạnh lau sạch vết thương, Tu Y là cái sợ nóng nên với khí hậu nóng bức của kinh thành mồ hôi hắn ra như suối, khó chịu nên Tu Y tháo mặt nạ ra, thoải mái hơn nhiều hắn lại tiếp tục. Tạm thời băng bó hảo, Tu Y lục xoát quần áo của nam nhân tìm thấy một túi tiền, quay nhẹ nhìn nam nhân khẽ nói:" Cái này tiền ta mượn trước coi như tiền cứu mạng ngươi"
Nói xong Tu Ty đeo lại mặt nạ, chạy ra hàng thuốc gần đây mua vài trương thuốc cầm máu tiệt trùng thảo về cầm cự cho Phong Thương. Hên là hắn có nguyên thân ký ức nên hắn cũng có kinh nghiệm xử lý vết thương vật lý, còn cái phần nội thương thì hắn thua, mua xong hắn mới tiếp tục đi mua đồ ăn, cầm trong tay hai bên đùi gà, vừa đi vừa gặm mặc cho tình hình bên kia thế nào.
Nói về tình hình bên đây, thì sao khi Tu Y vừa xoay đi nam nhân kia tự động nhúc nhích. Mơ hồ mở mắt Phong Thương từ cơn đau tỉnh dậy, xa lạ phòng, xa lạ giường ngủ, Phong Thương mày nheo lại, ấn tượng của hắn cực kì mơ hồ, thứ hắn nhớ trong nửa tỉnh nửa mê là có cái kì quái nữ nhân thô lỗ mà lôi hắn về, còn làm hắn đau đớn mà bất tỉnh. Khi hắn lại mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy hắn thấy một cái nam nhân đang băng bó lại cho hắn. Động tác của hắn ta rất nhẹ nhàng, tuy không nhớ rõ mặt của hắn ta nhưng Phong Thương vẫn nhớ rõ cái kia ấn ký trên mặt y, nó dường như khắc sâu vào ký ức của hắn. Không đợi thấy rõ gương mặt của hắn ta thì hắn đã bỏ đi cùng túi tiền của hắn.
Phong Thương không hiểu sao có cảm giác mất mát. Nhưng khong được bao lâu hắn lại chìm vào trong mê mang.
Cái đó chắc là nữ chủ Bạch An, Tu Y khá nghi ngờ về độ logic của thế giới này, một thân nữ nhi chỉ đơn giản khoác ngoài nam phục thì cứ như nam nhân mà hành động không ai nghi ngờ, theo như nguyên chủ ký ức thì cái này nữ chủ cũng muốn giả nam một thời gian dài làm cho Phong Thương còn tưởng hắn ta là đoạn tụ khi yêu nữ chủ.
Bố thí cho cái nằm không cũng trúng đạn Phong Thương- nam chủ ta thật sự nghi ngờ chỉ số thông minh của ngươi.
- Phù! May là ta không đến trễ, cái này là nam chủ a~~~ hàng cực phẩm- thiếu nữ ôm ngực nhìn đang chật vật nam nhân với ánh mắt có thể coi là như lang thấy cừu đi.
Cái này nữ chủ quả thật không thích hợp- Tu Y nghĩ.
Không phải là cái bình thường bạch liên hoa hay sao, nhưng sao bây giờ có vẻ hơi đê tiện. Thâm trầm nhìn nữ chủ hồi lâu, Tu Y quyết định mặc kệ dù nàng ta là ai chỉ không cần vướng bận nhiệm vụ của hắn là hảo.
Nhìn nữ chủ lôi Phong Thương đi thì hắn có chút thương hại, cái kia nam chủ vẫn còn sống tốt coi như là mệnh hảo- mặc niệm trong đầu xong Tu Y đi theo nữ chủ về trạch gia, do tốc độ khá chậm nên hắn có thể vừa đi vừa thưởng ngoạn phong cảnh.
Mặc dù có nguyên thân ký ức nhưng thực tế vẫn là tốt hơn, nguyên thân có sở thích ngao du bốn bể có lẽ đã ảnh hưởng đến Tu Y, hắn trên đường thật sự thì thứ gì cũng muốn mua muốn ghé vào coi, nhưng ngại cái là bây giờ hắn căn bản không có tiền a~~~ Nhưng quả thật không hổ là kinh thành mọi thứ đều náo nhiệt, Tu Y hắn từng chơi nhiều game mang bối cảnh lịch sử tuy có chân thật nhưng cũng không bằng cảm giác mang hơi người sống. Đi dần rồi cũng về tới Bạch phủ, nhìn cái kia lén lút nữ nhi mang cái đại nam nhân vòng sau trạch gia mà chui lỗ chó.
Thật sự Tu Y không nghĩ đường đường là đại vương gia, mà bị một cái nữ nhân nhét vào lỗ chó thì thật sự là một cái hắc lịch sử. Tu Y biết rõ đây là cái tiểu thuyết nhưng độ phi logic của cái kịch này hắn mà còn ở thế giới cũ chắc chắn sẽ dùng anh hùng bàn phím mà lên chọi cái lão mẹ của bộ này.
Nhưng theo nguyên chủ ký ức thì Bạch An khá giỏi y thuật nên chắc nàng ở thế giới trước là nghề y. Nên hắn cũng nghĩ nàng ta chắc cũng có chút gì là y đức, nhưng cái kia cánh bướm băng bó, hảo là Tu Y trước kia cũng chả rành rỗi là y thuật là mấy nhưng mấy năm ở cô nhi viện để tiện chăm sóc cho mấy đứa bé nhỏ hơn nên hắn cũng có chút kỹ năng cứu thương. Nữ chủ này thật sự là cái giả!
Tuy không phải là đúng cái Bạch An, nhưng Tu Y cũng không lo lắng vì đây là nam chủ sẽ không chết được. Đợi đến khi nữ chủ rời khỏi tiểu viện, Tu Y mới nhảy xuống bước vào phòng nam chủ. Chủ động rỡ ra đống băng gạc nhìn thấy không sạch sẽ vết thương Tu Y thở dài. Từ từ lấy chậu nước bên cạnh lau sạch vết thương, Tu Y là cái sợ nóng nên với khí hậu nóng bức của kinh thành mồ hôi hắn ra như suối, khó chịu nên Tu Y tháo mặt nạ ra, thoải mái hơn nhiều hắn lại tiếp tục. Tạm thời băng bó hảo, Tu Y lục xoát quần áo của nam nhân tìm thấy một túi tiền, quay nhẹ nhìn nam nhân khẽ nói:" Cái này tiền ta mượn trước coi như tiền cứu mạng ngươi"
Nói xong Tu Ty đeo lại mặt nạ, chạy ra hàng thuốc gần đây mua vài trương thuốc cầm máu tiệt trùng thảo về cầm cự cho Phong Thương. Hên là hắn có nguyên thân ký ức nên hắn cũng có kinh nghiệm xử lý vết thương vật lý, còn cái phần nội thương thì hắn thua, mua xong hắn mới tiếp tục đi mua đồ ăn, cầm trong tay hai bên đùi gà, vừa đi vừa gặm mặc cho tình hình bên kia thế nào.
Nói về tình hình bên đây, thì sao khi Tu Y vừa xoay đi nam nhân kia tự động nhúc nhích. Mơ hồ mở mắt Phong Thương từ cơn đau tỉnh dậy, xa lạ phòng, xa lạ giường ngủ, Phong Thương mày nheo lại, ấn tượng của hắn cực kì mơ hồ, thứ hắn nhớ trong nửa tỉnh nửa mê là có cái kì quái nữ nhân thô lỗ mà lôi hắn về, còn làm hắn đau đớn mà bất tỉnh. Khi hắn lại mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy hắn thấy một cái nam nhân đang băng bó lại cho hắn. Động tác của hắn ta rất nhẹ nhàng, tuy không nhớ rõ mặt của hắn ta nhưng Phong Thương vẫn nhớ rõ cái kia ấn ký trên mặt y, nó dường như khắc sâu vào ký ức của hắn. Không đợi thấy rõ gương mặt của hắn ta thì hắn đã bỏ đi cùng túi tiền của hắn.
Phong Thương không hiểu sao có cảm giác mất mát. Nhưng khong được bao lâu hắn lại chìm vào trong mê mang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook