Ta Muốn Nghỉ Hưu
-
Chương 13: Hon thê bỏ trốn của tổng tài đại nhân 3
Tu Y mặc kệ phát ngốc bao nhiêu hắn vẫn trước tắm rửa rồi sau lên giường ngủ, hôm qua hắn còn chưa đủ giấc. Mang khăn tắm vào, Tu Y cởi bỏ bộ đồ công sở vào giỏ đồ dơ, sau một ngày mệt mỏi Tu Y ngâm mình trong nước ấm quả thật là cực kì thoải mái. Tắm rửa xong Tu Y tính toán mặc quần áo thì hắn phát hiện mình vừa hành động ngu ngốc, Long Ngạo Thiên trực tiếp vác hắn về như thế nào lại có quần áo thay đâu? Ngay cả đồ lót cũng chưa- trên giường Tu Y lại lần nữa hoài nghi mình trí thông minh, xoa xoa đầu Tu Y đành quấn khăn tìm người giúp đỡ. Hơi hé cửa Tu Y đưa đầu mình ra ngoài, hắn biết thì Long Ngạo Thiên cùng Long Ngạo ở lầu 4 còn Ngọc Hàn Băng thì ở lầu 3 tầng trệt là của quản gia và người làm, còn hắn thì độc tôn ở khu phòng khách này.
Giờ hắn thật sự cảm thấy thế giới này mình quá sai rồi, cũng không thể khôn mặc gì chỉ quang cái khăn mà tìm quản gia xin đồ, trong lúc khó xử, Tu Y thấy Long Ngạo Thiên đang từ tầng dưới đi cầu thang lên. Quá quẫn bách chỉ đành làm liều Tu Y kêu Long Ngạo Thiên lại: “ Tổng tài!”
Long Ngạo Thiên đang định lên lầu tìm Long Hạo thì nghe thấy Hỏa Thanh gọi mình, thiếu niên làn da trắng nõn trần trụi vùng ngực tóc đen ướt đẫm giọt nước nhĩu kéo dài qua hai hòn ngọc ánh hồng đầy đặn, đọng lại xong lại theo eo tuyến vòng xuống eo lướt qua ấn ký đỏ rực bao quanh eo thấu dài tới sườn uốn lượn khuất sau khăn tắm. “ Ực!”- Long Ngạo Thiên cảm thấy mình quả thật cầm thú, chỉ mới nhìn mà yết hầu đã khô khốc, trận nóng rực hơi thở dồn về phía dưới. Mặt vẫn như cũ diện than, Long Ngạo Thiên hỏi: “ Có chuyện gì?” sau tránh ánh mắt của Tu Y dời đi nơi khác.
Còn hỏi hay không Tu Y phát hiện điều bất thườn? Tất nhiên là không, Tu Y thấy Long Ngạo Thiên dời mắt khỏi mình mặt cũng đen lại làm hắn đang do dự có nên hỏi Long Ngạo Thiên hay không nhưng giờ không nhờ hắn thì đêm nay Tu Y chỉ có cách khỏa thân mà ngủ. Tu Y: “ Tổng tài ta không có đồ để thay”
‘Không có đồ? Long Ngạo Thiên cảm thấy mình thật thiếu suy nghĩ đem thiếu niên về lại không phân phó cho người chuẩn bị đồ. Định kêu quản gia đi mua thì lại nghe Hỏa Thanh “ Có thể hay không chuẩn bị cả đồ lót?”- đồ lót! ma xui quỷ khiến Long Ngạo Thiên đồng ý bỏ quên cả quản gia lên phòng mình tìm một áo sơ mi cùng cái quần tây đen, nhưng không hiểu sao Long Ngạo Thiên lại cố tình tìm bộ size lớn nhất ( thật là không hiểu sao-Long Ngạo Thiên said), còn đồ lót thì tìm lần trước quản gia mới mua đem xuống cho Tu Y.
Tu Y nhận trang phục tưởng rằng Long Ngạo Thiên sẽ đi nào ngờ hắn lại trực tiếp vào phòng cảu Tu Y ngồi trên giường. Tu Y cũng khó hiểu tính tình của Long Ngạo Thiên nhưng cũng kệ thôi ai bảo người ta là chủ còn mình là tôi tớ. Thay đồ ngay trước mặt Long Ngạo Thiên, Tu Y cũng không thấy gì là ngại ngùng dù gì ai cũng là đàn ông cả.
Long Ngạo Thiên nhìn thiếu niên thay đồ ngay trước mặt mình hắn có chút túng nên nghĩ có quay đầu đi hay không, nhưng lí trí cuối cùng cũng thắng hắn là chính nhân quân tử.
Tu Y thay xong thấy Long Ngạo Thiên không nhìn mình thì cũng hảo cảm độ tăng chút. Nhưng quần áo này thật sự không tiện quá to với hắn cái quần cứ tuột mãi nên Tu Y quyết định vứt bỏ sang một bên cái áo sơ mi cũng đủ che khuất phần dưới nên hắn không ngại.
Long Ngạo Thiên nhìn Hỏa Thanh mặc mình đồ lại phía dưới không quần, cái áo sơ mi rộng thùng thình lộ phần xương quai xanh chiếc cổ thon dài, hắn Long Ngạo Thiên không phải cầm thú, điều quan trọng phải nói 3 lần. “ Ừm áo có chút rộng”- đương nhiên rộng rồi là áo của ta mà “ quần lót cũng vậy”- sợi dây thần kinh của Long Ngạo Thiên đứt ra hắn thất tha chạy ra ngoài để lại Tu Y một lần nữa mộng bức.
Mặc kệ Long Ngạo Thiên suy nghĩ, Tu Y trực tiếp bò lên giường ngủ. Còn bữa tối? Hắn trước đã nói với quản gia là mình sẽ không ăn nên cũng không chần chờ gì Tu Y trực tiếp ôm chăn vùi đầu ngủ.
Ngủ ngon giấc thẳng đến nửa đêm hắn bị đói bụng giực dậy, vò vò tóc Tu Y đành xuống bếp lộng chút đồ ăn. Khoảng cách không xa Tu Y đang trên cầu thang nghe trong bếp có người, ban đầu hắn còn tưởng ăn trộm nhưng lại thấy suy nghĩ mình có chút buồn cười, có tên trộm nào lại xuống bếp lục đồ ăn đâu. Tu Y quyết định bắt tên chuột nhỏ ăn vụng dưới bếp ( e hèm Tu Y tỉnh tỉnh ngươi cũng xuống trộm đó).
Dưới bếp tiếng loạt xoạt ngày càng lớn, Tu Y trực tiếp bắt lấy cái đầu nhỏ đang ăn vụng, đương nhiên phát hiện con chuột này thật nhỏ. À mà đây có phải là Long Hạo con Long Ngạo Thiên? Nhóc con mặc cái hamster áo ngủ miệng phúng phính đang mồm gặm bánh quy- Tu Y cảm thấy muốn chọc chọc cái má kia coi có lộ ra cái răng chuột không? Hơi thử nhoecs miệng cười, Tu Y thấy nhóc con run sợ nhìn mình, hắn thật không ngờ nụ cười mình lực sát thương cao như vậy. Khom người ôm nhóc chuôt vào lòng, Tu Y hỏi: " Nhóc con đang ăn gì đây?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lần đầu viết kiểu đỏ mặt cảm thấy công băng thụ cũng băng mà ta lại càng băng
Giờ hắn thật sự cảm thấy thế giới này mình quá sai rồi, cũng không thể khôn mặc gì chỉ quang cái khăn mà tìm quản gia xin đồ, trong lúc khó xử, Tu Y thấy Long Ngạo Thiên đang từ tầng dưới đi cầu thang lên. Quá quẫn bách chỉ đành làm liều Tu Y kêu Long Ngạo Thiên lại: “ Tổng tài!”
Long Ngạo Thiên đang định lên lầu tìm Long Hạo thì nghe thấy Hỏa Thanh gọi mình, thiếu niên làn da trắng nõn trần trụi vùng ngực tóc đen ướt đẫm giọt nước nhĩu kéo dài qua hai hòn ngọc ánh hồng đầy đặn, đọng lại xong lại theo eo tuyến vòng xuống eo lướt qua ấn ký đỏ rực bao quanh eo thấu dài tới sườn uốn lượn khuất sau khăn tắm. “ Ực!”- Long Ngạo Thiên cảm thấy mình quả thật cầm thú, chỉ mới nhìn mà yết hầu đã khô khốc, trận nóng rực hơi thở dồn về phía dưới. Mặt vẫn như cũ diện than, Long Ngạo Thiên hỏi: “ Có chuyện gì?” sau tránh ánh mắt của Tu Y dời đi nơi khác.
Còn hỏi hay không Tu Y phát hiện điều bất thườn? Tất nhiên là không, Tu Y thấy Long Ngạo Thiên dời mắt khỏi mình mặt cũng đen lại làm hắn đang do dự có nên hỏi Long Ngạo Thiên hay không nhưng giờ không nhờ hắn thì đêm nay Tu Y chỉ có cách khỏa thân mà ngủ. Tu Y: “ Tổng tài ta không có đồ để thay”
‘Không có đồ? Long Ngạo Thiên cảm thấy mình thật thiếu suy nghĩ đem thiếu niên về lại không phân phó cho người chuẩn bị đồ. Định kêu quản gia đi mua thì lại nghe Hỏa Thanh “ Có thể hay không chuẩn bị cả đồ lót?”- đồ lót! ma xui quỷ khiến Long Ngạo Thiên đồng ý bỏ quên cả quản gia lên phòng mình tìm một áo sơ mi cùng cái quần tây đen, nhưng không hiểu sao Long Ngạo Thiên lại cố tình tìm bộ size lớn nhất ( thật là không hiểu sao-Long Ngạo Thiên said), còn đồ lót thì tìm lần trước quản gia mới mua đem xuống cho Tu Y.
Tu Y nhận trang phục tưởng rằng Long Ngạo Thiên sẽ đi nào ngờ hắn lại trực tiếp vào phòng cảu Tu Y ngồi trên giường. Tu Y cũng khó hiểu tính tình của Long Ngạo Thiên nhưng cũng kệ thôi ai bảo người ta là chủ còn mình là tôi tớ. Thay đồ ngay trước mặt Long Ngạo Thiên, Tu Y cũng không thấy gì là ngại ngùng dù gì ai cũng là đàn ông cả.
Long Ngạo Thiên nhìn thiếu niên thay đồ ngay trước mặt mình hắn có chút túng nên nghĩ có quay đầu đi hay không, nhưng lí trí cuối cùng cũng thắng hắn là chính nhân quân tử.
Tu Y thay xong thấy Long Ngạo Thiên không nhìn mình thì cũng hảo cảm độ tăng chút. Nhưng quần áo này thật sự không tiện quá to với hắn cái quần cứ tuột mãi nên Tu Y quyết định vứt bỏ sang một bên cái áo sơ mi cũng đủ che khuất phần dưới nên hắn không ngại.
Long Ngạo Thiên nhìn Hỏa Thanh mặc mình đồ lại phía dưới không quần, cái áo sơ mi rộng thùng thình lộ phần xương quai xanh chiếc cổ thon dài, hắn Long Ngạo Thiên không phải cầm thú, điều quan trọng phải nói 3 lần. “ Ừm áo có chút rộng”- đương nhiên rộng rồi là áo của ta mà “ quần lót cũng vậy”- sợi dây thần kinh của Long Ngạo Thiên đứt ra hắn thất tha chạy ra ngoài để lại Tu Y một lần nữa mộng bức.
Mặc kệ Long Ngạo Thiên suy nghĩ, Tu Y trực tiếp bò lên giường ngủ. Còn bữa tối? Hắn trước đã nói với quản gia là mình sẽ không ăn nên cũng không chần chờ gì Tu Y trực tiếp ôm chăn vùi đầu ngủ.
Ngủ ngon giấc thẳng đến nửa đêm hắn bị đói bụng giực dậy, vò vò tóc Tu Y đành xuống bếp lộng chút đồ ăn. Khoảng cách không xa Tu Y đang trên cầu thang nghe trong bếp có người, ban đầu hắn còn tưởng ăn trộm nhưng lại thấy suy nghĩ mình có chút buồn cười, có tên trộm nào lại xuống bếp lục đồ ăn đâu. Tu Y quyết định bắt tên chuột nhỏ ăn vụng dưới bếp ( e hèm Tu Y tỉnh tỉnh ngươi cũng xuống trộm đó).
Dưới bếp tiếng loạt xoạt ngày càng lớn, Tu Y trực tiếp bắt lấy cái đầu nhỏ đang ăn vụng, đương nhiên phát hiện con chuột này thật nhỏ. À mà đây có phải là Long Hạo con Long Ngạo Thiên? Nhóc con mặc cái hamster áo ngủ miệng phúng phính đang mồm gặm bánh quy- Tu Y cảm thấy muốn chọc chọc cái má kia coi có lộ ra cái răng chuột không? Hơi thử nhoecs miệng cười, Tu Y thấy nhóc con run sợ nhìn mình, hắn thật không ngờ nụ cười mình lực sát thương cao như vậy. Khom người ôm nhóc chuôt vào lòng, Tu Y hỏi: " Nhóc con đang ăn gì đây?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lần đầu viết kiểu đỏ mặt cảm thấy công băng thụ cũng băng mà ta lại càng băng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook