Ta Muốn Làm Thiên Đao
Chương 449: Thường Lang

Vong Ưu Đảo, Diễn Võ Trường.

Mọi người tất cả trầm mặc, không phát ra bất cứ tiếng động nào tập trung đưa mắt nhìn về phía trước trong sân đang đứng 2 người.

Trận tỷ thí này quá thảm thiết rồi, có thể nói là lưỡng bại câu thương, cả hai bên đều phải bỏ ra một cái giá lớn cũng không quá.

Sa Chấn Hải đừng nói, vị nhân huynh này mặt đang sưng lên như gắn vào má 2 chiếc bánh báo đây, môi thì bây giờ đang be bét thịt răng lẫn lộn. Kết hợp với máu từ trong khoang miệng không ngừng trào ra, chỉ nhìn thôi cũng đủ để người sau lưng phát lạnh.

Đối diện hắn Hùng Bá cũng không khá hơn là bao, hắc tiểu tử này quần áo rách rưới đến mức ngay cả khất cái cũng không bằng. Từ trên bụng trở đi trang phục càng là bị lão Sa quyền cước chấn nát, bây giờ đang lỏa lồ tảng lớn cơ bắp trước mặt mọi người đây.

Nhìn nó gồ lên như đá tạc bó cơ, cùng trên thân đầy rẫy những vết thương càng tăng thêm vẻ thiết huyết mĩ cảm. Ở đây không thiếu những vị mỹ nữ bỗng thấy trái tim đập rộn ràng đến lạ kỳ.

Nhưng ngốc Hùng mới không thèm để ý đến ánh mắt như muốn xuất thủy của những tiểu nha đầu này đâu. Bị Sa tam thiếu bộc phát chân khí đẩy lùi ra mấy bước sau, thằng này vừa ổn định thân hình đã lần nữa gầm lên một tếng rồi tiếp tục hùng hục khí thế lao về phía địch nhân.

Nói gõ nát nó hàm răng nhất định là phải gõ nát hàm răng.

Hùng gia nói là làm, tuyệt không nuốt lời.

Sa Chấn Hải thấy thế quá sợ hãi, vội vàng hét lên một tiếng rồi điên cuồng thi triển khinh công lùi lại phía sau.

Làm sao vừa thiêu đốt khí huyết cùng chân khí xong, trong cơ thể hắn vẫn còn cảm thấy có chút trống rỗng vô lực. Thêm nữa đầu óc còn đang choáng váng chưa tỉnh, phản ứng có chút chậm lụt một chút như vậy nên lúc này liền bị ngốc Hùng đuổi bắt tại trận.

“Ăn lão Hùng một quyền!”

Đánh người không đánh mặt, nhưng Hùng Bá chính là chuyên chọn mặt lão Sa mà đánh. Tiếp đó chính là liên miên không dứt đầy trời quyền ảnh hướng về vị này danh chấn Giang Đông Thiết Sa Chưởng thiếu hiệp hàm răng đập tới, giống như thề quyết tâm phải đem nó tất cả đập xuống như vậy.

“Ầm!”... “Ầm!”.... “Ầm!”....

Sa Chấn Hải cuống cuồng giơ tay đón đỡ, nhưng thằng này hiện tại đã bị dọa đến táng đảm, 10 thành bản lĩnh chỉ phát huy ra được 5, 6 thành. Trái đỡ phải hở hắn rất nhanh liền ăn thêm ngốc Hùng mấy quyền, mắt mũi tất cả thâm tím, bầm dập.

Đến cuối cùng, 2 người thành ra giống như đầu đường lưu manh vậy, đánh nhau không còn chương pháp gì mà chỉ là một lòng dùng sức đấm đá. Hùng bá cũng không thèm phòng thủ, mặc cho đối thủ đánh lên người mình, hắn còn là vô cùng chấp nhất nhằm thẳng đầu lão Sa mà dùng sức đánh.

Có lẽ những người ở đây trong cuộc đời này sẽ không bao giờ quên việc hôm nay nhìn thấy cảnh tượng.

Danh chấn Giang Đông, phong thần tuấn lãng Thiết Sa Chưởng Sa tam thiếu bị một vị trước đó vô danh tiểu tốt, cường tráng dọa người hắc nhân tại thanh thiên bạch nhật đè ra xuống đất rồi cưỡi lên bụng liên tiếp thi bạo. Sa thiếu đau khổ chống đỡ được một hồi sau đó liền bất lực chỉ biết nằm đó ú ớ nhận mệnh mặc người rút ra đấm vào.

Dù không phải bác sĩ tâm lý nhưng Tống Khuyết cũng biết vị này Sa công tử sau này nhất định sẽ để lại một cái tâm lý bóng ma, cả đời cũng khó mà xóa nhòa.

Chỉ là luận bàn mà thôi, Tống lão gia hắn cũng thấy không đành lòng, lúc này định đứng dậy mở miệng kêu dừng Hùng Bá.

......

“Tặc tử đi chết!”

Diễn võ trường, đang lúc Tống đại quan nhân muốn kêu ngừng trước mặt vở kịch khôi hài. Bên kia Giang Đông có một người lại đã sớm hơn hắn đoạt trước một bước ra tay.

Kẻ này gọi là Thường Lang, tu vi Thất giai Chân Khí cảnh, Giang Đông bên này người dẫn đội, đồng thời cũng là Cửu Giang Minh Phó Minh chủ Ma Chấn Hùng đồ đệ một trong.

Trước đó trong đám người thì lấy hắn cùng Sa Chấn Hải là ít nói nhất. Một đứa thì dáng vẻ lười biếng nằm dựa vào sau ghế nhắm mắt lim dim, một đứa thì từ đầu chí cuối giả ra 1 bộ cao lãnh thâm trầm, mặt lạnh không nói câu nào.

So với mình còn làm bộ làm tịch hơn, cái này để Tống đại quan nhân cực kỳ ngứa mắt.

Nhưng không ngờ nhân mô cẩu dạng bề ngoài cất giấu bên trong cả hai lại đều là cái loại âm hàng luôn muốn tìm cách cắn người.

Thường Lang thế mà không màng thân phận Nhất lưu cao thủ, nhân lúc Hùng Bá đang chuyên tâm tỷ võ cùng Sa Chấn Hải, hoặc nói đúng hơn là chuyên chú vả mặt đối phương. Con chó này vậy mà lại ra tay đánh lén, từ sau lưng âm thầm tiến lên rồi xuất đao chém về phía cổ lão Hùng.

Nhìn thằng này trong mắt dày đặc sát cơ, ai cũng hiểu nó là định đến thật đấy.

Dám trước mặt lão ma hại hắn người nhà, Tống Khuyết sát ý sôi trào!

“Muốn chết!”

Trong tay hắn phi đao lập tức hóa thành một đạo tia chớp bắn thẳng về phía Thường Lang huyệt thái dương. Bản thân Tống gia cũng là từ chỗ ngồi bật người đứng dậy, khinh công thi triển đến mức tận cùng cực tốc xông về phía tiện nhân kia rồi rút đao ra phẫn nộ xuất thủ.

“Dừng tay!”... “Dừng tay!” – Lúc này Minh Nguyệt, Tưởng Bình mấy người giọng nói mới truyền đến mọi người trong tai.

Trong sân hai người đều làm như không nghe thấy. Thường Lang bị Tống Khuyết phi đao ép buộc phải dừng lại, đón nhận đối thủ hung mãnh xông lên thằng này cũng không hãi sợ, ngược lại hai mắt càng thêm âm độc tàn bạo quát lên.

“Chết đi!”

Hắn đao thế nửa đường biến chiêu, hướng về phía phi đao mà chém, chẻ đôi nó ra sau dư thế còn không giảm tiếp tục nhằm về phía Tống Khuyết Ô Long Đao mà chém tới.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người không biết từ khi nào đã xuất hiện tại giữa hai người rồi ra tay ngăn lại bọn họ động thủ.

“Coong!”... “Coong!”...

Chỉ thấy kẻ này thập phần đơn giản vung hai tay lên điểm ra mấy chỉ, Tống Khuyết cùng Thường Lang đao hết thảy đều đã bị đơn giản chặn lại giữa không trung, cả hai người còn bị chấn lùi ra sau 3 bước mới đứng vững được thân hình.

Phần này tu vi, ngay cả Bát giai Thông Mạch cảnh cũng khó mà làm được.

Tất cả rùng mình định thần nhìn lại, thì mới nhận ra thân phận người đến đó không phải là trước đây khi làm Phượng Hoàng Hội nhiệm vụ, Tống Khuyết đã có duyên gặp mấy lần Hàn Phi vậy thì còn là ai.

“Ra mắt Hàn tiền bối!” – Mọi người đều ngoan ngoãn cúi người chắp tay cho vị này đại lão hành lễ.

Lão Hàn thực ra vẫn luôn ẩn nấp ở trên đảo để bảo vệ Minh Nguyệt an nguy, chỉ là trốn ở rất xa, mọi người mới không ai phát giác thôi. Nhưng mà khi nãy thấy Hùng Bá thiếu chút nữa thì đập nát sọ Liễu Như Yên mà mình lại không kịp chi viện, Hàn Phi cũng cảm thấy sợ hãi quá chừng.

Chính vì thế lão đầu này mới mò đến gần một chút đề phòng bất trắc, tránh cho đám nóng đầu tiểu gia hỏa này làm nên chuyện điên rồ. Lúc này đây mới kịp thời đem hai bên bạo phát chiến tranh cản lại.

Vung tay đẩy lùi Thường, Tống hai người. Nhìn bên cạnh tiểu tử ngốc Hùng Bá vẫn hồn nhiên vong ngã say mê đánh đấm Sa Chấn Hải, mặc cho nạn nhân của hắn đã thần trí mơ hồ. Lão Hàn cũng là tâm mệt, lúc này liền ê răng quay ra Tống Khuyết nói:

“Tống tiểu tử, bảo thuộc hạ của ngươi dừng tay đi!”

Vốn cũng có dự định đấy, Tống Khuyết cũng không làm sao do dự chắp tay:

“Rõ, tiền bối! A Hùng, còn không mau dừng tay!”

Tại trạng thái nổi điên Hùng Bá cũng chỉ có Tống gia ra lệnh là hữu hiệu. Thằng này nghe đến thiếu gia giọng nói quen thuộc sau, cặp kia bạo ngược con mắt liền dần dần khôi phục vẻ thanh minh. Theo quán tính cho Sa công tử thêm hai quyền nữa hắn mới tiếc nuối lồm cồm đứng dậy.

“Khà khà, thiếu gia, lão Hùng cuối cùng cũng đánh nát hàm răng của thằng này rồi.”

Nghe ngốc tiểu tử này còn hớn hở đến trước mặt mình khoe khoang tranh công, Tống Khuyết trái tim cũng run rẩy đến lợi hại.

Nhưng nhà mình đứa trẻ làm được việc, hắn cũng không nỡ nói ra những lời không hay hủy nó tính tích cực, vì thế Tống đại lão gia vẫn rất nén lòng gạt ra nụ cười hòa ái cho hắn vỗ vai cổ vũ:

“Ân, không tồi. Nói được liền làm được, a Hùng ngươi rất giỏi.”

“Khà khà khà...”

Thằng nhóc to xác này thế mới sung sướng cười lên thỏa mãn, khờ đầu khờ não xoa xoa mình cái đầu trọc xong liền nhanh nhẹn chạy đi nhặt về cặp kia Thiên Vương Chùy bảo bối của hắn.

Để lại dưới đất vị kia Thiết Sa Chưởng nhân huynh sinh không thể luyến, cứ như cái xác không hồn vậy ngơ ngác ngửa đầu nhìn trời.

Thấy hắn bộ dáng này, Hàn Phi cũng lắc đầu không biết nói gì. Tiểu tử này cũng là xui xẻo, hôm nay gặp được kẻ hung ác. Vừa rồi lão Sa đã bộc phát hết chân khí trong cơ thể mình, nếu muốn cô đọng lại, nhất định sẽ phải tốn lên không ít thời gian.

Thêm nữa thể xác và tinh thần tổn thương cần trước tiên chữa trị, Sa Chấn Hải thời gian đột phá Nhất lưu vậy ít nhất phải lui lại gần 1 năm.

Một năm, tuổi trẻ võ giả lại có mấy cái một năm, lão Hàn cũng không khỏi vì đối phương gặp gỡ mà tiếc hận. Vốn như hiện tại xu thế, qua một hai tháng nữa Sa tam thiếu đột phá Nhất lưu đã là tất nhiên. Dùng niên linh 21 tuổi thành Thất giai võ giả, tuy không được tính là thiên kiêu nhưng cũng đã vô hạn tiếp cận, tương lai tiền đồ có thể coi bất khả hạn lượng, Tông sư có hi vọng.

Làm sao bị như này trì hoãn vậy tất cả đều là ẩn số rồi.

Phải biết trẻ tuổi võ giả cần nhất chính là cần bồng bột phát triển, một bước nhanh từng bước nhanh, phải tận dụng lúc thân thể mình khí huyết dồi dào, sinh cơ thịnh vượng mà không ngừng đột phá, không ngừng khai phát tiềm năng.

Qua 30 tuổi, thân thể con người khi đó sẽ bắt đầu đi sang bên kia sườn dốc, nếu còn chưa từng đem thân thể đánh bóng đến hoàn mỹ, tu luyện đến Cửu giai nông nỗi. Vậy hầu như có thể khẳng định ngươi đối với Tiên thiên Tông sư mấy từ này vô vọng rồi.

Nhiều khi chậm 1 năm chính là chậm 1 đời, từ khi 15 tuổi bắt đầu tu luyện đến năm 30. Tương lai thành bại thế nào tất cả cũng chỉ xem vào 15 năm này thôi, vô duyên vô cớ mất đi 1 năm, cũng có thể coi ngươi bị người khác cướp đoạt 1/15 thọ mệnh vậy. Hàn Phi có thể tưởng tượng khi biết tin này Diêm Bang Bang chủ Sa Thông Thiên là cỡ nào phẫn nộ.

Nhưng mà chịu thôi!

Công bằng luận bàn, con ngươi tu luyện sớm mấy năm, tu vi lại cao hơn 1 đoạn, vậy mà vẫn bị nhân gia đánh cho răng rơi đầy đất thế thì còn trách ai bây giờ.

Lão Sa có muốn trả thù gì bàn tay hắn cũng không đủ dài để với qua Dương Nam đâu. Hơn nữa bên này một vị đồng dạng cũng không phải dễ trêu vào chủ, có lẽ chút nữa mình phải về nhắc nhở Chưởng môn vì hai người này giảng hòa, nếu không tương lai trong Minh khó được yên ổn.

Còn bây giờ mà, Hàn Phi tâm mệt, lần nữa nhức đầu nhìn về trước mặt hai vị đại gia.

Thường Lang cùng Tống Khuyết vì chuyện khi nãy đã thành công kết thù, bây giờ tất cả đang không có hảo ý đưa mắt nhìn nhau đây. Trong không khí ngập tràn âm lãnh sát cơ để bậc cao thủ như lão Hàn cũng cảm thấy không được tự nhiên, hắn buồn bực quát:

“Thường Lang, ngươi cho người mang Sa Chấn Hải xuống nghỉ ngơi liệu thương đi thôi.”

“Rõ, Hàn tiền bối!”

Lão Thường khàn khàn đáp lại một tiếng, sau đó lạnh lùng quét mắt Tống lão gia thêm cái nữa mới xoay người kêu lên mấy vị đồng bạn đến dìu lão Sa trở về.

Hãy đợi đấy! – Cái kia sóng mắt, Tống Khuyết lập tức đọc hiểu, thằng này khóe miệng bất giác nhếch lên nở nụ cười.

Nu pa ka chi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương