Ta Muốn Làm Thiên Đao
-
Chương 444: Hùng gia thời khắc (1)
Lang Hoàn Thủy Tạ,
Tống Khuyết vốn còn định tốn công tốn sức giải thích một phen đây, làm sao tự dưng thấy Lãnh Kỳ Huy thế mà dễ nói chuyện như vậy cũng hơi ngỡ ngàng.
Không chỉ là hắn, kể cả Dương Nam hay bên kia Kiếm Nam mấy người cũng mộng bức nhìn về Lãnh ca, không rõ thằng này hôm nay đổi tính rồi hay cắn nhầm thuốc?
Vừa mới hằm hằm hè hè hưng sư vấn tội xong, tích tắc sau đã là mừng như tân lang sắp vào động phòng hoa chúc cười không biết trời đâu đất đâu.
Đậu xanh rau má!
Công phu biến sắc mặt cũng quá lợi hại đi.
Tống đại quan nhân lại không quen thuộc lão Lãnh tính cách, lúc này còn đang cảm thán hàng này tính tình so với vẻ ngoài cô hồn ác sát của hắn trái ngược nhau.
Thật là một vị ngoài lạnh trong nóng nhiệt tâm huynh đệ nha!
Nhưng mà vô duyên vô cớ cứ cùng bản thiếu tế mi lộng nhãn là có ý gì?
Chẳng lẽ...
Có khi nào thằng này lại là một gay lão? – Tống gia hoa cúc bất giác xiết chặt, lòng rùng mình không ngớt.
Cũng may mình tỉnh đòn, không cùng hắn giao thủ. Nếu không quyền cước không có mắt, trong quá trình giao thủ bị đối phương chấm mút vài cái thì thiệt thòi lớn rồi.
Phần này diễm ngộ vẫn là nhường cho ngốc Hùng tuyệt vời.
Sợ để lâu thì sinh biến, biết đâu Lãnh Kỳ Huy lại tiếp tục đòi tìm đến bản thân cầu ái. Tống Khuyết vội vàng đứng dậy hướng về phía Yêu Cơ mở miệng:
“Hội trưởng, hắn gọi Hùng Bá, là dưới tay ta một người đắc lực thuộc hạ, võ nghệ rất không tầm thường. Tại hạ xin được mạnh dạn đề cử để hắn đại diện cho chúng ta Dương Nam huynh đệ cùng Lãnh huynh tỷ thí một lần.”
Tuy không hiểu tiện nhân này trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng xuất phát từ việc đối với Tống đại quan nhân tin tưởng, Minh Nguyệt vẫn rất nể mặt mỉm cười gật đầu:
“Có thể! Hùng Bá đúng không, nếu như ngươi có thể thắng được trận này, bản cung nhất định sẽ có trọng thưởng.”
“Đa tạ Triệu tiểu thư!” – Ngốc Hùng hướng lên chủ tọa chắp tay ồm ồm nói.
Đã được Yêu Cơ chấp thuận, Tống Khuyết lúc này mới hài lòng cười:
“Hội trưởng, a Hùng hắn học nghệ chưa tinh, ra tay không biết nặng nhẹ sợ sẽ làm phá hủy nơi này đồ vật. Không bằng chúng ta ra một chỗ khác rộng rãi hơn rồi tiếp tục thi đấu.”
Nhìn lại phía dưới tầng 1 thủy hồ bây giờ đã toàn là ngổn ngang tàn tạ, Triệu Minh Nguyệt thanh lãnh khuôn mặt cũng khó được một lần xuất hiện biểu cảm đáng yêu bĩu môi tiếc nuối.
Cái này chỉ một động tác rất nhỏ, thoáng cái tức qua mà thôi. Nhưng ở đây người, nhất là các nam nhân đều hầu như thời thời khắc khắc để ý về phía nàng, đám điểu ti này lập tức trúng chiêu rồi.
Nhất thời, trong thủy tạ vang lên vô số tiếng trầm trọng hít sâu, phải đến 9 thành nam đồng chí ánh mắt bắt đầu trở nên mê ly, nhìn qua là biết đang lâm vào huyễn cảnh.
“E hèm!” – Còn may còn có người tỉnh táo như Tống tiền bối vì lũ không nên thân con cháu này soi đường chỉ lối.
Nghe hắn một tiếng hắng giọng, những cái kia thần trí mơ hồ mấy người mới rùng mình sợ hãi tỉnh mộng, tất cả thật sâu cúi đầu không dám trộm nhìn Yêu Cơ thêm một phút giây nào nữa.
Quá đáng sợ rồi!
Còn Triệu Minh Nguyệt bên này, thấy đám sắc lang kia vẻ mặt nàng tất nhiên vô cùng tức giận. Bọn nó trong đầu huyễn tưởng ra cái gì vậy không cần nói cũng biết, mỹ nữ Hội trưởng cảm kích nhìn qua Tống Khuyết một mắt sau liền hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy quay người đi vào trong.
“Chúng ta ra ngoài sân lại tiếp tục tỷ võ!” – Lúc này, nàng giọng nói bất mãn mới lạnh lùng vang lên trong tai mọi người.
.....
Trong đại sảnh,
Nhìn Nữ thần bóng hình đã biến mất sau tấm bình phong, còn lại đám người mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, tất cả đều buồn bã nhược thất thở dài không nỡ.
Cũng may, chút nữa là còn được gặp lại Huyết Nguyệt Yêu Cơ đấy. Nghĩ đến đây mấy vị nhân huynh này mới vui vẻ lên, bắt đầu theo hướng dẫn của lễ tân mà rời đi Lang Hoàn Thủy Tạ.
Tống Khuyết lúc này cũng không vội vã mà vẫn rất nhiệt thành cùng Lãnh Kỳ Huy bắt chuyện:
“Lãnh huynh, thuộc hạ của ta tu luyện không đến nơi đến chốn lại phiền ngươi phải đi qua đi lại, thật ngại quá!”
“Ha ha, Tống công tử nói quá lời. Cái này phải trách ta mới đúng, không phải vì Lãnh mỗ không khống chế được lực đạo, chỗ này cảnh đẹp cũng không bị phá hủy như bây giờ, thật tội quá.”
Lão Lãnh nói đến đây cũng hơi chột dạ, cũng may Triệu tiểu thư không bắt hắn bồi thường. Nếu không bằng thằng này gia sản, bán thân đi cũng chưa chắc đền nổi.
Còn về việc ra ngoài kia tỷ võ, vậy cũng là mây bay rồi, chuyện mấy bước chân thế thôi.
Hơn nữa não bổ ra lý do Tống gia đây là đang chuẩn bị trước sân bãi để sau đó tận tình thi đấu cùng Đại công tử đám người. Vị này Tán Hồn Thiết Trảo vậy càng thêm không có gì bất mãn.
Gặp thằng này thế mà thiện giải nhân ý, Tống đại quan nhân vô cùng hài lòng. Nếu không phải nó giới tính, yêu thích không rõ ràng, vậy có lẽ sẽ là một đối tượng tốt để thâm giao.
Đáng tiếc rồi!
Mặt ngoài ấm áp mỉm cười như gió xuân, đôi chân lại bất động thanh sắc cách gay lão này xa một chút. Tống Khuyết mới gọi lên ngốc Hùng, dẫn theo Vân Hi cùng đám tiểu đệ theo đoàn người rời đi.
....
Vong Ưu Đảo, một chỗ sân rộng rãi thoáng đãng.
Đám hạ nhân đang tất bật kê bàn dọn ghế, bày ra mấy khu khán đài đơn giản như thế.
Tất nhiên vì thời gian eo hẹp, điều kiện lại có hạn, cũng chỉ có những vị khách quý mới có tư cách ngồi. Còn lại người vậy thì đành chịu khó tìm chỗ nào mát mẻ mà đứng đi.
Nhưng cũng không ai tỏ ra bất cứ vẻ gì bất mãn, kịch lớn đang chờ đâu, mọi người biết thân biết phận nhốn nháo đi tìm vị trí đắc địa ngồi xem diễn rồi.
Một lát sau, đợi tất cả đều đã ổn định, Triệu Minh Nguyệt lúc này mới nhàn nhạt ra lệnh:
“Bắt đầu đi!”
Lãnh Kỳ Huy, Hùng Bá 2 người đã sớm chờ đợi từ lâu, không cần ai thúc giục nữa liền chậm rãi đứng dậy đi ra bãi đất trống giữa sân.
“Xin mời!” – Ngốc Hùng nói ít làm nhiều nhưng vẫn không mất lễ nghĩa giơ lên cặp chùy trước tiên chào hỏi đối thủ.
Chỉ là một trận đấu biểu diễn mà thôi, Lãnh ca ngược lại không làm sao để ý thoải mái khoát tay cười:
“Ha ha, lão ca ta tính ra chiếm tiện nghi tu luyện hơn Hùng lão đệ mấy năm, lúc này liền nhường ngươi trước tiên xuất thủ rồi. Không cần lo lắng hay lưu thủ, Hùng Bá ngươi bản thân sở trường cái gì cứ tận tình thi triển ra đi, để ta xem Tống công tử dưới trướng thủ hạ là có bậc nào phong thái.”
20 hay 30 chiêu nhỉ? Như thế có vẻ quá ít, thôi thì để đến tầm quá 60 chiêu kết thúc là vừa. - Nói đồng thời, vị này Thiết Thủ huynh trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán, tiện đà cũng cảm thấy khá nặng nề.
Muốn cùng người giả vờ tỷ võ còn phải để người xem cảm thấy giống như thật cũng không phải là một chuyện nhẹ nhàng, ngược lại còn rất khảo nghiệm một người năng lực diễn xuất. Cái này có lẽ so với khi này cùng Lâm Chấn Huy một trận đánh còn càng thêm khó khăn đây.
Vừa bước chân vào cánh cửa trường sân khấu điện ảnh Lãnh Kỳ Huy đã cảm thấy tương lai mình diễn nghệ kiếp sống thật sự gánh nặng đường xa.
Ngược lại đứng đối diện hắn ngốc Hùng mới không có nhiều suy nghĩ đến thế.
Làm một người đơn giản hắn suy nghĩ cũng rất đơn giản trực tiếp, đã đối thủ muốn mình tận lực đập, thằng này liền dùng sức tận lực đập, tuyệt không lưu thủ.
“Ầm!”
Hai chân dẫm mạnh lên mặt đất để lại một cái hố sâu, Hùng Bá cả người như đạn pháo bắn nhanh về phía lão Lãnh. Tay trái cầm chùy hơi thõng trước bụng, chùy phải thì cao cao giơ lên trên đầu rồi dùng sức cả người từ trên trời hung mãnh đập xuống.
Liệt Địa Chùy.
Đang mơ mơ màng màng Lãnh Kỳ Huy bỗng cảm thấy trên đầu nặng trĩu, thật giống như núi thái sơn đổ sập xuống vậy thì quá sợ hãi. Thằng này vội vã thu liễm tinh thần rùng mình nhìn lên, đã gặp Hùng đại gia to như con gấu thân thể đang bao phủ toàn bộ tầm mắt của mình.
Còn đáng sợ hơn nữa là nó cái kia cự đại chùy sắt đang dùng tốc độ nhanh bất khả tư nghị biến lớn, khoảng cách càng lúc càng gần. Chỉ còn cách mặt mình chưa đầy 1 trượng nữa, lão Lãnh tức thì vong hồn đại mạo.
Ngay cả việc hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn, kình phong rát lẹt quét vào mặt khiến con mắt không cách nào tiếp tục mở ra được để vị này Tán Hồn Thiết Trảo quá sợ hãi. Có lòng muốn phi thân lùi lại nhưng tại hoàn cảnh này dù Thiên La Bộ có thần dị đến nữa cũng đành thúc thủ vô sách.
Không còn cách nào, Lãnh Kỳ Huy đành liều mạng.
Vận đủ kình lực lên hai tay, hắn điên cuồng nhằm vào ngốc Hùng Thiên Vương Chùy xuất chưởng.
“Phá!”
“KENG!!!!”.... “ẦM!!!”
Một tiếng kinh thiên động địa nổ lớn vang lên, để ở đây ngoại trừ những người đứng đầu cao thủ như Tống Khuyết, Tưởng Bình còn lại tất cả đều bị chấn đến hai tai ù ù rung động. Tu vi yếu người càng là nhất tề ôm đầu hét thảm, bộ dáng vô cùng đau đớn.
....
Trong trận,
Đứng mũi chịu sào hứng trọn Hùng Bá một chùy toàn lực, Lãnh Kỳ Huy tự nhiên không tốt đi nơi nào.
Ngốc Hùng chỉ bị phản lực đẩy lùi lại 3 bước liền đứng vững thân hình, còn thằng này một bước cũng không lùi nhưng lại bị người coi như cái cọc gỗ vậy đóng chôn chân xuống dưới đất 3 tấc, ngập sâu đến đầu gối.
Hùng gia câu kia siêu to khổng lồ kẹo mút há là người bình thường có thể ăn được.
Thằng này trải qua đoạn thời gian vừa rồi tu luyện bản mới Thiên Chuy Công, lại được Thiết gia hai lão tận tình chỉ đạo chùy pháp, võ công có thể nói đã có tiến bộ vượt bậc.
Thêm nữa Tống Khuyết không gián đoạn dùng Tesseract năng lượng bồi dưỡng, chỉ mới sắp đột phá đến Lục giai ngốc Hùng lực lượng vậy mà cũng đã đạt đến 1 Tượng nông nỗi, cực kỳ khủng bố.
Cự lực như vậy, lại thêm Thiên Vương Chùy thế thiên quân từ trên trời đập xuống, Lãnh ca nếu không phải võ công phi phàm chắc có lẽ giờ này đã vinh quang trở thành một cái bánh thịt.
Nhưng nhặt được một cái mạng cũng đã là cám ơn trời đất, không chịu trọng thương vậy là chuyện không thể nào. Lão Lãnh bây giờ bộ dáng phải nói vô cùng chật vật.
Khóe miệng rỉ máu không nói, lục phủ ngũ tạng tất cả cũng đều tổn thương khá nặng. Nhất là hai tay, hắn đều không cảm giác được chút nào tri giác nữa rồi, dường như đó không phải là tay của mình vậy.
Tất cả đều là lừa dối!
Thằng chó chết kia tuyệt đối không phải là cái loại nhìn qua như vậy gà mờ, mà hàng thật giá thật một vị cao thủ đấy.
Hơn nữa, đôi chùy sắt của nó cũng là đặc đấy! – Việc này cần trọng điểm đính chính.
“Ngươi...”
Ăn lớn như thế thiệt thòi, bản thân mình một phen tình cảm chân thành lại bị đối phương lợi dụng rồi lừa gạt hãm hại. Lãnh Kỳ Huy lòng cực kỳ nghẹn khuất, phẫn nộ muốn trực tiếp há mồm mắng người.
Nhưng lời còn chưa xuất khẩu, trước mặt hắn con gấu đên kia đã lần nữa hùng hục xông lên. Cái kia vừa to vừa sáng bóng lại đặc ruột thiết chùy vèo một cái hóa thành lưu tinh, đang dùng thế thiên quân vạn mã lao về phía mình.
Lãnh ca thiếu điều đương trường bị dọa đái ra máu.
Cái kẹo mút này quá lớn rồi, hắn thật sự là ăn không tiêu!
Tống Khuyết vốn còn định tốn công tốn sức giải thích một phen đây, làm sao tự dưng thấy Lãnh Kỳ Huy thế mà dễ nói chuyện như vậy cũng hơi ngỡ ngàng.
Không chỉ là hắn, kể cả Dương Nam hay bên kia Kiếm Nam mấy người cũng mộng bức nhìn về Lãnh ca, không rõ thằng này hôm nay đổi tính rồi hay cắn nhầm thuốc?
Vừa mới hằm hằm hè hè hưng sư vấn tội xong, tích tắc sau đã là mừng như tân lang sắp vào động phòng hoa chúc cười không biết trời đâu đất đâu.
Đậu xanh rau má!
Công phu biến sắc mặt cũng quá lợi hại đi.
Tống đại quan nhân lại không quen thuộc lão Lãnh tính cách, lúc này còn đang cảm thán hàng này tính tình so với vẻ ngoài cô hồn ác sát của hắn trái ngược nhau.
Thật là một vị ngoài lạnh trong nóng nhiệt tâm huynh đệ nha!
Nhưng mà vô duyên vô cớ cứ cùng bản thiếu tế mi lộng nhãn là có ý gì?
Chẳng lẽ...
Có khi nào thằng này lại là một gay lão? – Tống gia hoa cúc bất giác xiết chặt, lòng rùng mình không ngớt.
Cũng may mình tỉnh đòn, không cùng hắn giao thủ. Nếu không quyền cước không có mắt, trong quá trình giao thủ bị đối phương chấm mút vài cái thì thiệt thòi lớn rồi.
Phần này diễm ngộ vẫn là nhường cho ngốc Hùng tuyệt vời.
Sợ để lâu thì sinh biến, biết đâu Lãnh Kỳ Huy lại tiếp tục đòi tìm đến bản thân cầu ái. Tống Khuyết vội vàng đứng dậy hướng về phía Yêu Cơ mở miệng:
“Hội trưởng, hắn gọi Hùng Bá, là dưới tay ta một người đắc lực thuộc hạ, võ nghệ rất không tầm thường. Tại hạ xin được mạnh dạn đề cử để hắn đại diện cho chúng ta Dương Nam huynh đệ cùng Lãnh huynh tỷ thí một lần.”
Tuy không hiểu tiện nhân này trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng xuất phát từ việc đối với Tống đại quan nhân tin tưởng, Minh Nguyệt vẫn rất nể mặt mỉm cười gật đầu:
“Có thể! Hùng Bá đúng không, nếu như ngươi có thể thắng được trận này, bản cung nhất định sẽ có trọng thưởng.”
“Đa tạ Triệu tiểu thư!” – Ngốc Hùng hướng lên chủ tọa chắp tay ồm ồm nói.
Đã được Yêu Cơ chấp thuận, Tống Khuyết lúc này mới hài lòng cười:
“Hội trưởng, a Hùng hắn học nghệ chưa tinh, ra tay không biết nặng nhẹ sợ sẽ làm phá hủy nơi này đồ vật. Không bằng chúng ta ra một chỗ khác rộng rãi hơn rồi tiếp tục thi đấu.”
Nhìn lại phía dưới tầng 1 thủy hồ bây giờ đã toàn là ngổn ngang tàn tạ, Triệu Minh Nguyệt thanh lãnh khuôn mặt cũng khó được một lần xuất hiện biểu cảm đáng yêu bĩu môi tiếc nuối.
Cái này chỉ một động tác rất nhỏ, thoáng cái tức qua mà thôi. Nhưng ở đây người, nhất là các nam nhân đều hầu như thời thời khắc khắc để ý về phía nàng, đám điểu ti này lập tức trúng chiêu rồi.
Nhất thời, trong thủy tạ vang lên vô số tiếng trầm trọng hít sâu, phải đến 9 thành nam đồng chí ánh mắt bắt đầu trở nên mê ly, nhìn qua là biết đang lâm vào huyễn cảnh.
“E hèm!” – Còn may còn có người tỉnh táo như Tống tiền bối vì lũ không nên thân con cháu này soi đường chỉ lối.
Nghe hắn một tiếng hắng giọng, những cái kia thần trí mơ hồ mấy người mới rùng mình sợ hãi tỉnh mộng, tất cả thật sâu cúi đầu không dám trộm nhìn Yêu Cơ thêm một phút giây nào nữa.
Quá đáng sợ rồi!
Còn Triệu Minh Nguyệt bên này, thấy đám sắc lang kia vẻ mặt nàng tất nhiên vô cùng tức giận. Bọn nó trong đầu huyễn tưởng ra cái gì vậy không cần nói cũng biết, mỹ nữ Hội trưởng cảm kích nhìn qua Tống Khuyết một mắt sau liền hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy quay người đi vào trong.
“Chúng ta ra ngoài sân lại tiếp tục tỷ võ!” – Lúc này, nàng giọng nói bất mãn mới lạnh lùng vang lên trong tai mọi người.
.....
Trong đại sảnh,
Nhìn Nữ thần bóng hình đã biến mất sau tấm bình phong, còn lại đám người mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, tất cả đều buồn bã nhược thất thở dài không nỡ.
Cũng may, chút nữa là còn được gặp lại Huyết Nguyệt Yêu Cơ đấy. Nghĩ đến đây mấy vị nhân huynh này mới vui vẻ lên, bắt đầu theo hướng dẫn của lễ tân mà rời đi Lang Hoàn Thủy Tạ.
Tống Khuyết lúc này cũng không vội vã mà vẫn rất nhiệt thành cùng Lãnh Kỳ Huy bắt chuyện:
“Lãnh huynh, thuộc hạ của ta tu luyện không đến nơi đến chốn lại phiền ngươi phải đi qua đi lại, thật ngại quá!”
“Ha ha, Tống công tử nói quá lời. Cái này phải trách ta mới đúng, không phải vì Lãnh mỗ không khống chế được lực đạo, chỗ này cảnh đẹp cũng không bị phá hủy như bây giờ, thật tội quá.”
Lão Lãnh nói đến đây cũng hơi chột dạ, cũng may Triệu tiểu thư không bắt hắn bồi thường. Nếu không bằng thằng này gia sản, bán thân đi cũng chưa chắc đền nổi.
Còn về việc ra ngoài kia tỷ võ, vậy cũng là mây bay rồi, chuyện mấy bước chân thế thôi.
Hơn nữa não bổ ra lý do Tống gia đây là đang chuẩn bị trước sân bãi để sau đó tận tình thi đấu cùng Đại công tử đám người. Vị này Tán Hồn Thiết Trảo vậy càng thêm không có gì bất mãn.
Gặp thằng này thế mà thiện giải nhân ý, Tống đại quan nhân vô cùng hài lòng. Nếu không phải nó giới tính, yêu thích không rõ ràng, vậy có lẽ sẽ là một đối tượng tốt để thâm giao.
Đáng tiếc rồi!
Mặt ngoài ấm áp mỉm cười như gió xuân, đôi chân lại bất động thanh sắc cách gay lão này xa một chút. Tống Khuyết mới gọi lên ngốc Hùng, dẫn theo Vân Hi cùng đám tiểu đệ theo đoàn người rời đi.
....
Vong Ưu Đảo, một chỗ sân rộng rãi thoáng đãng.
Đám hạ nhân đang tất bật kê bàn dọn ghế, bày ra mấy khu khán đài đơn giản như thế.
Tất nhiên vì thời gian eo hẹp, điều kiện lại có hạn, cũng chỉ có những vị khách quý mới có tư cách ngồi. Còn lại người vậy thì đành chịu khó tìm chỗ nào mát mẻ mà đứng đi.
Nhưng cũng không ai tỏ ra bất cứ vẻ gì bất mãn, kịch lớn đang chờ đâu, mọi người biết thân biết phận nhốn nháo đi tìm vị trí đắc địa ngồi xem diễn rồi.
Một lát sau, đợi tất cả đều đã ổn định, Triệu Minh Nguyệt lúc này mới nhàn nhạt ra lệnh:
“Bắt đầu đi!”
Lãnh Kỳ Huy, Hùng Bá 2 người đã sớm chờ đợi từ lâu, không cần ai thúc giục nữa liền chậm rãi đứng dậy đi ra bãi đất trống giữa sân.
“Xin mời!” – Ngốc Hùng nói ít làm nhiều nhưng vẫn không mất lễ nghĩa giơ lên cặp chùy trước tiên chào hỏi đối thủ.
Chỉ là một trận đấu biểu diễn mà thôi, Lãnh ca ngược lại không làm sao để ý thoải mái khoát tay cười:
“Ha ha, lão ca ta tính ra chiếm tiện nghi tu luyện hơn Hùng lão đệ mấy năm, lúc này liền nhường ngươi trước tiên xuất thủ rồi. Không cần lo lắng hay lưu thủ, Hùng Bá ngươi bản thân sở trường cái gì cứ tận tình thi triển ra đi, để ta xem Tống công tử dưới trướng thủ hạ là có bậc nào phong thái.”
20 hay 30 chiêu nhỉ? Như thế có vẻ quá ít, thôi thì để đến tầm quá 60 chiêu kết thúc là vừa. - Nói đồng thời, vị này Thiết Thủ huynh trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán, tiện đà cũng cảm thấy khá nặng nề.
Muốn cùng người giả vờ tỷ võ còn phải để người xem cảm thấy giống như thật cũng không phải là một chuyện nhẹ nhàng, ngược lại còn rất khảo nghiệm một người năng lực diễn xuất. Cái này có lẽ so với khi này cùng Lâm Chấn Huy một trận đánh còn càng thêm khó khăn đây.
Vừa bước chân vào cánh cửa trường sân khấu điện ảnh Lãnh Kỳ Huy đã cảm thấy tương lai mình diễn nghệ kiếp sống thật sự gánh nặng đường xa.
Ngược lại đứng đối diện hắn ngốc Hùng mới không có nhiều suy nghĩ đến thế.
Làm một người đơn giản hắn suy nghĩ cũng rất đơn giản trực tiếp, đã đối thủ muốn mình tận lực đập, thằng này liền dùng sức tận lực đập, tuyệt không lưu thủ.
“Ầm!”
Hai chân dẫm mạnh lên mặt đất để lại một cái hố sâu, Hùng Bá cả người như đạn pháo bắn nhanh về phía lão Lãnh. Tay trái cầm chùy hơi thõng trước bụng, chùy phải thì cao cao giơ lên trên đầu rồi dùng sức cả người từ trên trời hung mãnh đập xuống.
Liệt Địa Chùy.
Đang mơ mơ màng màng Lãnh Kỳ Huy bỗng cảm thấy trên đầu nặng trĩu, thật giống như núi thái sơn đổ sập xuống vậy thì quá sợ hãi. Thằng này vội vã thu liễm tinh thần rùng mình nhìn lên, đã gặp Hùng đại gia to như con gấu thân thể đang bao phủ toàn bộ tầm mắt của mình.
Còn đáng sợ hơn nữa là nó cái kia cự đại chùy sắt đang dùng tốc độ nhanh bất khả tư nghị biến lớn, khoảng cách càng lúc càng gần. Chỉ còn cách mặt mình chưa đầy 1 trượng nữa, lão Lãnh tức thì vong hồn đại mạo.
Ngay cả việc hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn, kình phong rát lẹt quét vào mặt khiến con mắt không cách nào tiếp tục mở ra được để vị này Tán Hồn Thiết Trảo quá sợ hãi. Có lòng muốn phi thân lùi lại nhưng tại hoàn cảnh này dù Thiên La Bộ có thần dị đến nữa cũng đành thúc thủ vô sách.
Không còn cách nào, Lãnh Kỳ Huy đành liều mạng.
Vận đủ kình lực lên hai tay, hắn điên cuồng nhằm vào ngốc Hùng Thiên Vương Chùy xuất chưởng.
“Phá!”
“KENG!!!!”.... “ẦM!!!”
Một tiếng kinh thiên động địa nổ lớn vang lên, để ở đây ngoại trừ những người đứng đầu cao thủ như Tống Khuyết, Tưởng Bình còn lại tất cả đều bị chấn đến hai tai ù ù rung động. Tu vi yếu người càng là nhất tề ôm đầu hét thảm, bộ dáng vô cùng đau đớn.
....
Trong trận,
Đứng mũi chịu sào hứng trọn Hùng Bá một chùy toàn lực, Lãnh Kỳ Huy tự nhiên không tốt đi nơi nào.
Ngốc Hùng chỉ bị phản lực đẩy lùi lại 3 bước liền đứng vững thân hình, còn thằng này một bước cũng không lùi nhưng lại bị người coi như cái cọc gỗ vậy đóng chôn chân xuống dưới đất 3 tấc, ngập sâu đến đầu gối.
Hùng gia câu kia siêu to khổng lồ kẹo mút há là người bình thường có thể ăn được.
Thằng này trải qua đoạn thời gian vừa rồi tu luyện bản mới Thiên Chuy Công, lại được Thiết gia hai lão tận tình chỉ đạo chùy pháp, võ công có thể nói đã có tiến bộ vượt bậc.
Thêm nữa Tống Khuyết không gián đoạn dùng Tesseract năng lượng bồi dưỡng, chỉ mới sắp đột phá đến Lục giai ngốc Hùng lực lượng vậy mà cũng đã đạt đến 1 Tượng nông nỗi, cực kỳ khủng bố.
Cự lực như vậy, lại thêm Thiên Vương Chùy thế thiên quân từ trên trời đập xuống, Lãnh ca nếu không phải võ công phi phàm chắc có lẽ giờ này đã vinh quang trở thành một cái bánh thịt.
Nhưng nhặt được một cái mạng cũng đã là cám ơn trời đất, không chịu trọng thương vậy là chuyện không thể nào. Lão Lãnh bây giờ bộ dáng phải nói vô cùng chật vật.
Khóe miệng rỉ máu không nói, lục phủ ngũ tạng tất cả cũng đều tổn thương khá nặng. Nhất là hai tay, hắn đều không cảm giác được chút nào tri giác nữa rồi, dường như đó không phải là tay của mình vậy.
Tất cả đều là lừa dối!
Thằng chó chết kia tuyệt đối không phải là cái loại nhìn qua như vậy gà mờ, mà hàng thật giá thật một vị cao thủ đấy.
Hơn nữa, đôi chùy sắt của nó cũng là đặc đấy! – Việc này cần trọng điểm đính chính.
“Ngươi...”
Ăn lớn như thế thiệt thòi, bản thân mình một phen tình cảm chân thành lại bị đối phương lợi dụng rồi lừa gạt hãm hại. Lãnh Kỳ Huy lòng cực kỳ nghẹn khuất, phẫn nộ muốn trực tiếp há mồm mắng người.
Nhưng lời còn chưa xuất khẩu, trước mặt hắn con gấu đên kia đã lần nữa hùng hục xông lên. Cái kia vừa to vừa sáng bóng lại đặc ruột thiết chùy vèo một cái hóa thành lưu tinh, đang dùng thế thiên quân vạn mã lao về phía mình.
Lãnh ca thiếu điều đương trường bị dọa đái ra máu.
Cái kẹo mút này quá lớn rồi, hắn thật sự là ăn không tiêu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook