“Được, vậy thì đại thúc ta...chờ tin tức của ngươi đấy.” Ân Vũ Trân tuy hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu nói.

“Cáo từ!”

...

“Hi vọng lần này ta không nhìn nhầm.”

Ân Vũ Trân nhìn bóng lưng Lý Phàm đi xa, vẻ mặt trở nên nghiêm chỉnh lại, nhỏ giọng nói.

Lúc liên hệ với Lý Phàm, Ân Vũ Trân vẫn luôn đóng vai nhân vật “vãn bối”: “tiểu cô nương”.

Cảm giác của nàng nói cho nàng, Lý Phàm không hề chán ghét chính mình làm như thế.

Hơn nữa lấy thân phận vãn bối ở chung với Lý Phàm, chuyện cũng sẽ dễ thành công hơn.

Ân Vũ Trân không giống tỷ tỷ nàng, có năng lực cảm ứng bảo vật trong mơ hồ.

Nhưng nàng cũng có chỗ đặc biệt của mình.

Ngoài tỷ tỷ Ân Nguyệt Đình ra người nào cũng không biết, từ nhỏ Ân Vũ Trân đã có thể loáng thoáng dự cảm được lành dữ của sự việc.

Cũng là dựa vào Thông Linh Bảo Thể của tỷ tỷ và bản lĩnh xu cát tị hung của muội muội, hai tỷ muội mới có thể thuận lợi trưởng thành.

Lý Phàm âm thầm tìm hiểu một phen, xác định Ân Vũ Trân không nói dối về chuyện Ly Trần đan.

Sau đó hắn lại gặp Ân Vũ Trân vào ba ngày sau, đáp ứng thỉnh cầu của nàng.

Hai bên thoả thuận, trước khi linh trì tịnh thể mở ra, mỗi khi qua một khoảng thời gian Lý Phàm phải giúp Thiên Bảo lâu thu thập bảo vật với số lượng nhất định.

Đợi đến lúc linh trì mở ra, Ân Vũ Trân sẽ đưa Ly Trần đan cho Lý Phàm.

Đương nhiên, để bày tỏ thành ý, Ân Vũ Trân lại đưa ra khế đất của Thính U lâu.

Nếu hai bên đã có ước định, Lý Phàm cũng không khách khí nữa, bỏ vào trong túi.

Sau đó Lý Phàm dọn nhà lần nữa.

Thính U lâu nằm ở khu vực trung tâm đảo Lưu Ly, xung quanh phồn hoa náo nhiệt.

Nó lại thông qua kết cấu kiến trúc riêng biệt và thảo mộc điểm xuyết để hoàn toàn ngăn cách hoàn cảnh huyên náo.

Tuy nằm nơi phố xá sầm uất nhưng lại giống như ở thâm sơn.

Mang ý nghĩa trong động lấy tĩnh, nên có tên là Thính U.

Diện tích của Thính U lâu lớn gấp mấy lần tiểu viện trước đó của Lý Phàm, hòn non bộ hay hồ nước, hoa cỏ cây cối bên trong đó đều cần người xử lý.

Lý Phàm khước từ thị nữ Thiên Bảo lâu đưa tới lần nữa, tự mình lên trên đảo thuê mấy người làm thuê, bảo bọn họ cách mỗi ba ngày đến cửa dọn dẹp một lần là được.

Đối với sự cẩn thận của Lý Phàm, Ân Vũ Trân cũng rất bất đắc dĩ.

May mà Lý Phàm không giả vờ ngớ ngẩn quên đi chuyện ước định hai bên.

Ở trong Thính U lâu một năm, đầu tiên Lý Phàm đã hoàn thành ba lần ra khơi phía chính thức đảo Lưu Ly, mỗi lần đều mang về mấy rương tài bảo, cùng lúc chấn động toàn đảo cũng thành công thắng được danh ngạch một đoàn thuyền cho Thiên Bảo lâu.

Sau đó mỗi lần đoàn thuyền của Thiên Bảo lâu ra khơi, Lý Phàm đều sẽ cùng đi.

Một năm trôi qua, Thiên Bảo lâu kiếm lời bồn đầy bát bàn, gần như tương đương với tổng lợi tức của năm năm trước.

Mà hắn cũng lập nên uy vọng trong lòng mọi người ở Thiên Bảo lâu, người người nhìn thấy hắn đều vừa kính vừa sợ.

Trong mắt những người của Thiên Bảo lâu, vị Lý trưởng lão này không chỉ có bản lĩnh bằng trời, lần nào ra khơi cũng có thể mang mọi người tìm được tài bảo; lại còn tâm tư kín đáo, sát phạt quyết đoán.

Một lần nào đó lúc đoàn thuyền Thiên Bảo lâu ra khơi, bởi vì thèm muốn trân bảo vớt lên, mấy thuyền viên nổi lên ý xấu, muốn liên hợp lại giết người đoạt bảo.

Chưa từng nghĩ đến Lý trưởng lão đã sớm đã nhận ra dị thường, còn không chờ bọn họ hành động đã tiên phát chế nhân, bêu đầu tất cả bọn họ.

Thi thể ném vào trong biển, đầu xâu lại một chuỗi chấn nhiếp người khác.

Trong lén lút mọi người đều nói, thực ra có lẽ thuyền viên chỉ là say rượu nói bừa, chưa hẳn thật sự có lá gan làm ra chuyện giết người cướp của.

Nhưng dù chỉ có một xíu khả năng, Lý trưởng lão cũng không hề nương tay giết hết bọn họ.

Hơn nữa phía chính thức đảo Lưu Ly còn có chưởng quỹ không chỉ không trách cứ, ngược lại khen ngợi hành động của Lý trưởng lão, khen hắn bảo vệ tài sản của đảo Lưu Ly hợp lý hữu hiệu.

Ngay cả sau khi dân chúng trên đảo biết cũng mắng đám cường đạo này chết chưa hết tội, nói Lý trưởng lão làm hay lắm.

Từ đó về sau trong đoàn thuyền của Thiên Bảo lâu không còn người nào dám nổi dị tâm nữa.

Mọi người nhìn thấy Lý Phàm đều cẩn thận từng li từng tí, sợ bị hắn mượn cớ chém chết.

...

Lý Phàm tất nhiên không thèm để ý cái nhìn của người khác đối với hắn.

Vì mau chóng hoàn toàn nắm giữ đoàn thuyền, một số thủ đoạn giết gà dọa khỉ vẫn rất cần thiết.

Hắn cũng không có nhiều tinh lực lãng phí trên những việc tầm thường này.

Một năm này, hắn vẫn vừa có thời gian rảnh là khổ tu Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú.

Không chỉ vì có thể loại bỏ chướng khí, mà là vì Lý Phàm phát hiện một chuyện làm hắn vui mừng khôn xiết.

Tiến độ nạp năng lượng của ‘Hoàn Chân’ đã tăng nhanh!

Trước đó, tiến độ nạp năng lượng của ‘Hoàn Chân’ chỉ có thể dựa vào thời gian trôi qua tăng lên tự nhiên.

Mỗi hai mươi năm đạt tới 100%, sau khi chầm chậm tăng tới hạn mức tối đa 200% thì không tăng thêm nữa.

Trong luân hồi chín kiếp trước, Lý Phàm từng thử đủ loại phương pháp, muốn tăng nhanh tiến độ nạp năng lượng, nhưng đều không thể thành công.

Lý Phàm rời Đại Huyền đi vào Tu Tiên giới đã hơn một năm.

Dựa theo quy luật lúc trước, tiến độ nạp năng lượng nên ở trong khoảng 6%-7%.

Nhưng Lý Phàm lại bất ngờ phát hiện, tiến độ nạp năng lượng vậy mà đã đạt tới 15%.

Tốc độ nạp năng lượng gần như nhanh hơn gấp đôi!

Ngoài Thanh Tâm Chú ra, Lý Phàm không tiếp xúc với sự vật có thể có giúp việc này khác.

Lời giải thích duy nhất là, tu hành Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú vậy mà có thể tăng nhanh tiến độ nạp năng lượng ‘Hoàn Chân’.

Tuy rằng trước mắt vẫn chưa biết là nguyên lý gì, nhưng điều này không ảnh hưởng việc Lý Phàm chăm chỉ tu hành hơn.

Mà có biểu thị của giao diện ‘Hoàn Chân’, mỗi một chút tiến bộ đều có thể thấy rõ.

Điều này cũng làm cho Lý Phàm không vì thời gian dài nhàm chán tu hành lặp lại mà mất đi động lực nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương