Tà Minh Chi Giới
Chương 89

Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
"Vân cốc chủ, đại hội đã kết thúc, mời ngươi nhanh tuyên bố người chiến thắng đi. Chúng ta cũng phải tới sau núi, mở phong ấn ra quan trọng hơn." Tư Đồ Liên Thành hai tay ôm ngực, tư thái xem trò vui liếc mắt nhìn Mộc Thủy Vân một cái, phát hiện thái độ của nàng vẫn cứ hững, hừ, chờ đạt được Linh châu, bổn hầu xem ngươi hối hận với quyết định ban đầu như thế nào.
Khi Vân Ngũ Châu sắp sửa tuyên bố kết quả, Thượng Quan Ngân hô to một tiếng: "Chờ một chút."
"Ngân nhi." Vân Ngũ Châu không rõ vì sao.
Mọi người cũng đều trơ mắt nhìn nàng, chẳng lẽ Đại sư tỷ bất mãn với thủ pháp luyện đan của Nhị sư tỷ, muốn ngăn cản sư phụ tuyên bố kết quả? Ai, lò luyện đã bị phá, cái gì cũng không có.
Mộ Ngôn nhìn nàng, thấy nàng chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng triển khai năm ngón tay, một đoàn sáng thuần lam chậm rãi khuếch tán ra, tầng ngoài bao bọc bởi ánh sáng màu vàng, dưới ánh nhìn của mọi người, vật ấy chậm rãi bay lên không.
"Tuyết Tố Đan!" Vân Ngũ Châu thần tình kích động, không nghĩ tới Ngân nhi lại thành công, khi lò luyện vỡ vụn thì nhất định cũng là lúc tiên đan đọng lại.
Tất cả mọi người không thể tin, há mồm tặc lưỡi ngửa mặt lên trời nhìn viên tiên đan với màu vàng và lam xen lẫn. Không khí xung quanh bởi vì tiên đan xoay tròn, tràn ngập khí lạnh, trong hơi lạnh còn mơ hồ xen lẫn một luồng tiên linh khí tinh khiết hoàn mỹ, thật sự là một viên tiên đan vô song!
Bên môi Mộc Thủy Vân hiện lên một tia cười nhạt, xem ra nàng cũng không có nghĩ sai, Thượng Quan Ngân không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng cũng thành công.
Mộ Ngôn đau xót cúi đầu, chỉ cảm thấy thời khắc này căn bản không mặt mũi gặp người, ánh mắt của các sư đệ nhìn nàng ngoại trừ trào phúng thì chính là căm hận, mà ánh mắt nhìn Thượng Quan Ngân lại tràn ngập sùng kính và vui mừng, đến tột cùng là Đại sư tỷ, quang huy, vinh dự đều thuộc về nàng.
"Sao có thể có chuyện đó?" Liệt Phong quả thật không thể nào tiếp thu, lúc nãy hắn đã tính chính xác thời gian rồi mới ra tay, Tuyết Tố Đan này làm sao có thể nhanh như vậy liền luyện được, đây cũng quá trùng hợp đi.
Tư Đồ Liên Thành sắc mặt âm trầm, thật sự kích động đến muốn ăn thịt người, Mộ Ngôn kia thành sự không đủ bại sự có thừa, hiện tại cái cớ duy nhất để lấy Linh hồn nguyên châu cũng không còn, đều là nàng sai!
"Xem ra, Linh hồn nguyên châu nhất định là thuộc về Dược Tiên Cốc rồi. Ta thấy Hầu gia nên rút quân đi miễn cho Hoàng thượng trách tội xuống, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu." Mộc Thủy Vân lãnh đạm nhìn hắn, nam nhân này đúng là ăn gan hùm mật gấu, cho rằng là Hiếu Thành hầu thì có thể muốn gì làm nấy à, ngay cả Dược Tiên Cốc đều không để vào mắt, thật sự là coi trời bằng vung.
"Câu nói này của Mộc cô nương đúng là nhắc nhở bổn hầu, mặc dù không thắng đại hội luyện đan, bổn hầu cũng phải lấy được Linh hồn nguyên châu. Hơn nữa không chỉ là Linh châu, bổn hầu cũng muốn Huyết Phật châu của ngươi!" Sắc mặt Tư Đồ Liên Thành âm lãnh, vung tay lên, bốn phương tám hướng lập tức bay ra mấy chục bóng người màu đen, đồng loạt quỳ xuống trước mặt hắn.
Vân Ngũ Châu kinh ngạc, khí tức quanh thân mấy người này đều ở trên tôn cấp, một màn này suýt nữa khiến các đệ tử bị mù.
Mộc Thủy Vân ôm ngực, mấy cao thủ tôn cấp này đều là mấy viên đại tướng ở dưới trướng Tư Đồ Liên Thành, thật là không nghĩ đến, khí thế của hắn còn khó dự đoán hơn cả Diệp Cổ.
Tư Đồ Liên Thành ngửa mặt lên trời cuồng tứ, lông mày rung lên: "Đại quân ở đâu?"
"Thuộc hạ sớm đem theo đại quân mở ra Bích Lạc Phong phía sau Vân Nhai Cốc, chỉ chờ Hầu gia ra lệnh một tiếng, chúng thần lập tức san bằng Dược Tiên Cốc!" Hách Liên An cung kính hồi bẩm.
Tư Đồ Liên Thành thoả mãn nở nụ cười, Liệt Phong và nam tử áo đen liếc mắt nhìn nhau, có chút phấn khích.
Vân Ngũ Châu khinh thường: "Có mười vạn đại quân đã nghĩ san bằng Dược Tiên Cốc của ta, các ngươi đã hỏi qua Cốc chủ này sao?"
Khi Vân Ngũ Châu dứt tiếng, một luồng khí lưu mạnh mẽ tập quyển đến, trong khoảnh khắc sương mù màu tím đã bao phủ toàn bộ bầu trời, nháy mắt đem đám người Tư Đồ Liên Thành vây quanh ở giữa, giống như từng làn sóng nước, hình thành một tường khí cường hãn. Bây giờ, bọn họ muốn xua quân tàn sát, cũng phải hỏi xem hắn có đáp ứng hay không.
Mộc Thủy Vân xoay tròn, quay về trong đám người.
Nguyên Hải vội nói: "Nơi này đã bị Vân cốc chủ khống chế, chúng ta mau chóng ra sau núi."
Hoa Ngưng và Giang Nam lập tức nói: "Chúng ta cũng đi!"
"Đi!" Mộc Thủy Vân vung tay áo, một đoàn sáng bao phủ bốn người, trong khoảnh khắc biến mất không còn hình bóng.
Bích Lạc Phong địa phương u tĩnh này ở sau Dược Tiên Cốc, bình thường không ai tới, chỉ có Cốc chủ mới có tư cách tiến vào nơi này.
Vách núi cao chót vót xông thẳng lên trời, ở giữa vách núi mơ hồ có một cái lồng khí màu tím sẫm di động, trải qua phong ấn quanh năm suốt tháng, lồng tử khí cường hãn vô cùng, càng làm người ta kinh sợ hơn, là không khí luân phiên rung chuyển trong vòng trăm thước, vĩnh viễn không thôi.
"Nơi đó hẳn là nơi phong ấn Linh hồn nguyên châu, lồng tử khí này uy lực mạnh mẽ, lấy sức mạnh của chúng ta, căn bản không có cách đột phá." Một tên nam tử thân mang hắc giáp lẳng lặng nhìn lồng tử khí trên vách núi, hắn không xác định được có thể thuận lợi bắt được Linh châu hay không, vạn nhất không được, tổn thương chính là tính mạng của các anh em.
"Tướng quân, điểm này ngài không cần quá lo lắng a. Hầu gia có nắm chắc mới tới đây, nhất định là đã chuẩn bị hết rồi. Chỉ cần giải quyết Vân Ngũ Châu, Linh hồn nguyên châu này, không phải liền bắt được hay sao?" Một tên phó tướng hai mắt tỏa ánh sáng, nghe nói phía sau Dược Tiên Cốc có rất nhiều bảo bối, nhưng vì sao đến giờ cũng không thấy vật gì ly kì cổ quái, bảo bối không phải đều phát sáng sao?
"Được rồi, chúng ta tạm thời chờ trong chốc lát. Đám người của Hách Liên tướng quân cũng đã đi giúp đỡ Hầu gia, phỏng chừng một hồi bọn họ sẽ trở về." Sắc mặt Cao Phong trầm ổn, tuy nói như vậy, nhưng hắn lại luôn có một linh cảm không lành.
Thanh phong đột nhiên hóa thành khí tức u lãnh, từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tập quyển, cây cối cuồng tứ lay động, lá rụng trên đất hỗn loạn bay lượn.
Hai mắt Cao Phong ngưng lại, đây tuyệt đối không phải cơn gió bình thường, chúng quân sĩ ở sau đều mặc thiết giáp, lại không ngăn nổi cỗ gió lạnh này tập kích, lạnh lẽo đến run rẩy.
Đáng tiếc mùa xuân tháng ba chính là mùa hoa nở, vì sao đột nhiên lại có một trận lãnh phong đây, quả thật là quỷ dị đến cực điểm.
Hai hàng lông mày của Cao Phong rung lên, trong mắt bắn ra một vệt tinh quang sắc bén, khi dáng người xoay tròn, trường đao trong tay nhắm ngay một phương hướng mạnh mẽ đánh xuống.
Phịch một tiếng! Kim tôn đao khí tràn ngập bầu trời, vòng xoáy cứ như gió đen tứ tán, nhưng cũng nhanh chóng hợp lại cùng nhau.
Gió đen tản đi, đã thấy một nam tử dung nhan cương nghị lỗi lạc đứng đó.
Nam tử một thân trang phục màu đen, vóc người kiên cường thon dài, góc cạnh của khuôn mặt lại hiện ra khí tức như băng sương, nhìn khuôn mặt phẫn nộ của đám cấm quân, cũng không thèm chú ý ánh mắt nhìn chằm chằm của Cao Phong, một đoàn kim lực từ trong tay ngưng tụ lại, thình lình nhắm ngay mảnh sáng tím kia, tấn công.
Mục đích của người này rõ ràng, thật sự là muốn đoạt được Linh hồn nguyên châu, nào có chuyện dễ dàng như vậy, kim tôn đấu kim tôn, sao hắn có thể khí định thần nhàn như vậy?
Sắc mặt Cao Phong rất tàn nhẫn, trường đao vừa bổ, kim tôn đao khí cường hãn khi tập quyển liền mang theo lá rụng cùng bụi bặm trên mặt đất, một chiêu đao pháp này thật sự là dùng toàn lực của hắn, hắn không tin nam tử này còn có thể thờ ơ không nhúc nhích.
Tất cả cấm quân đều không ra tay, bởi vì bọn họ rõ ràng, Cao Phong tướng quân một khi ra tay thì nhất định là đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi, nam tử này chẳng những không có được Linh châu, tính mạng của bản thân cũng phải lưu lại ở Bích Lạc Phong này.
Nhưng sự thật cũng không phải là như vậy, nam tử kia cũng không có như suy nghĩ của mọi người thất bại tan tác rồi quay trở về, mà là vô cùng xem thường đao khí của Cao Phong, kim tôn khí tức trong tay không hề dừng lại, tuần hoàn trên lồng tử khí, tay khác đánh ra một chưởng khí sắc bén.
Phịch một tiếng! Đao khí và chưởng khí va chạm, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Cao Phong bị bắn ngược trở về, khí lực oanh kích đến khoảng cách rất xa, thổ huyết hôn mê.
"Làm gì? Còn không mau tiến lên!" Phó tướng hét lớn một tiếng, rút đao xông lên trên.
Chúng quân lập tức cùng nhau bay lên trời, tạo thành một trận pháp kỳ lạ cổ quái trên không trung, tuy rằng mỗi người đều dưới thánh cấp, cũng có người linh cấp, nhưng trận pháp này lại không thể khinh thường.
Mấy chục vạn đại quân đem sức mạnh liên hợp cùng nhau, nam tử phách lối này cũng không chống đỡ nổi.
Lãnh mi của nam tử vừa nhíu, một tay vẫn còn đang truyền vào kim tôn khí muốn phá tan cấm chế của lồng tử khí, một cánh tay khác lần lượt phát lực, kết hợp kim tôn khí trong cơ thể, để chặn trận pháp của chúng quân.
Sắc mặt nam tử trắng nhợt, đan điền rung chuyển, vừa đối mặt với áp lực đến từ chúng quân, vừa phải bận tâm lồng tử khí có phản phệ hay không, kiên trì không được bao lâu.
Phó tướng hai mắt phun lửa, quát lên: "Không nên cứng rắn chống đỡ, thức thời hãy mau mau thu hồi chân khí, bằng không thì một khắc sau ngươi sẽ bị phản phệ. Chân khí bị phản phệ, không chết cũng biến ngớ ngẩn! Linh hồn nguyên châu không phải của ngươi, ngươi hà tất tự mình chuốc lấy cực khổ!"
Nam tử trào phúng nở nụ cười: "Không phải của ta, chẳng lẽ là của ngươi? Quả thật không biết tự lượng sức mình!"
"Ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Chúng quân nghe lệnh, vận xuất toàn lực cho ta!" Hai mắt phó tướng hung tàn, song chưởng thình lình phát lực, tia sáng cường hãn soi sáng cả trời.
Nam tử liều mạng chống lại, cũng không có ý niệm dao động, mặc cho mấy trăm nghìn cấm quân liên thủ hợp công, hắn cũng tuyệt đối không buông tha.
Một bóng trắng bay tới, Mộc Thủy Vân nhìn thấy một màn phía dưới, hoảng sợ dừng bước.
Nguyên Hải cả kinh nói: "Đây là tình huống gì?"
Hoa Ngưng và Giang Nam cũng không rõ, Dược Tiên Cốc xảy ra chuyện gì, phía trước có một làn sóng giao chiến kinh thiên, phía sau cũng thật là kinh hồn, không lúc nào ngừng nghỉ.
Bốn người bay ở trên trời cao, nhìn tư thế hai phe càng mạnh mà không thoái nhượng.
Mộc Thủy Vân thấy mặt nam tử trắng bệch, rõ ràng là sắp kiệt sức, đối mặt với chúng quân áp bức hắn lại không buông tha cướp đoạt Linh châu, quả thật là quá chấp nhất.
"A di đà Phật, chấp nhất, tất nhiên sẽ bị thương tổn." Nguyên Hải đan tay, thở dài một tiếng.
"Có lẽ, chuyện sẽ không như mong muốn." Mộc Thủy Vân nở nụ cười, dưới sự kinh ngạc của mọi người, vung ra một vệt sáng hướng về nơi giao phong.
"Không cần!" Mắt Phó tướng sung huyết, gào thét một tiếng.
Hai phe đang tiến đến giờ khắc kịch tính, chỉ một chút nữa là bắt được nam tử này, thế nhưng bạch y nữ tử kia không phân tốt xấu đánh đến một đạo kim tôn khí, đây là muốn mạng của hắn sao?
Tác giả có lời muốn nói: o(n_n)o~ Phong Nhi mau ra đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương