Tà Minh Chi Giới
-
Chương 86
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Được rồi, ta vĩnh viễn đều không muốn nghe!" Tuyết Phong cau mày không thích, thanh âm càng lạnh lùng.
Hoa Như Thương biết nàng động khí, không dám làm càn nữa.
Ngân Nguyệt nằm trên đất, yên tĩnh nghe hai người đối thoại, thầm nghi vấn, Nguyệt Lạc là ai?
Tuyết Phong thấy nàng không nói một lời, nói: "Ngươi nên rời đi, vĩnh viễn không cần trở lại. Ta sẽ bố trí kết giới ở nơi này, đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa ngươi và ta."
"Cung chủ! Chẳng lẽ ngài không muốn Linh hồn nguyên châu sao?" Hoa Như Thương khiến Tuyết Phong kinh ngạc tột độ.
Tuyết Phong ngồi dậy, quay đầu nhìn nàng.
Hiện tại Tuyết Phong không đeo mặt nạ, Hoa Như Thương có thể không e dè nhìn dung nhan nàng ấy, ánh mắt như nước ánh lên sự say mê, nàng lưu luyến gương mặt lãnh tình yêu mị này.
"Ngươi vốn luôn ôn nhu, cũng sẽ dùng phương pháp như vậy à?" Tuyết Phong vén áo choàng lên, ngồi trên lưng Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt cõng nàng đến sơn động, nó cũng không xem Hoa Như Thương, một chút dư quang đều không cho nàng.
Hoa Như Thương nhìn bóng lưng Tuyết Phong, quýnh lên, lẽ nào Cung chủ thật không để ý Linh hồn nguyên châu sao?
"Ta suy tính một chút." Một âm thanh như có như không nhàn nhạt bay tới.
Hoa Như Thương vui mừng nở nụ cười, xem ra Cung chủ không tức giận, chỉ cần nàng không tức giận, mọi thứ liền trở nên dễ dàng.
Cung chủ tốt nhất là trở về Bích Hải với nàng, đừng nói Linh hồn nguyên châu, dâng hết thảy bảo vật của Bích Hải cho nàng ấy, nàng đều cam tâm tình nguyện.
Màn đêm thâm thúy, trong Thiên Ngân Các nghênh đón một vị khách quý.
Thượng Quan Ngân nhìn nữ tử hờ hững đứng phía trước, khẽ cười nói: "Thật sự là quý hoá, Mộc cô nương buổi tối không nghỉ ngơi, lại đến Thiên Ngân Các của ta làm khách, có chuyện gấp sao?"
"Đương nhiên là có việc thương lượng." Mộc Thủy Vân mỉm cười, nhìn sự trang hoàng trong các một vòng, quả là vàng son lộng lẫy, tráng lệ.
Thượng Quan Ngân mời nàng ngồi, tự mình rót trà cho nàng rồi đưa tới: "Nhưng không biết Mộc cô nương có gì chỉ giáo?"
"Không biết Thượng Quan cô nương thấy đại hội luyện đan lần này thế nào?" Mộc Thủy Vân lạnh nhạt nói.
"Dược Tiên Cốc mỗi ba năm đều tổ chức luyện đan, như luyện đan thường ngày, tẫn hết khả năng." Thượng Quan Ngân lời tuy như vậy, nhưng trong lòng khó hiểu.
Đại hội luyện đan lần này tựa hồ so với dĩ vãng còn trọng yếu hơn, có thêm người Thất Tiên Phong nhúng tay, hơn nữa, người Thanh Vũ Lâu khẳng định cũng sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, không chừng là có mục đích khác.
Ánh mắt Mộc Thủy Vân sắc bén, trầm giọng nói: "Nhưng ngươi không biết, mạng ngươi, đã được đặt ở trận quyết đấu này."
"Cái gì?" Thượng Quan Ngân cả kinh.
"Sư muội ngươi từ lâu liên hợp với người khác, trong đại hội luyện đan diệt trừ ngươi. Bởi vì nàng muốn ngồi lên vị trí Đại sư tỷ." Mộc Thủy Vân nhàn nhạt nói xong liền quan sát vẻ mặt của Thượng Quan Ngân.
Thượng Quan Ngân hít sâu một cái, trong lòng sinh bi, nàng và Mộ Ngôn là đệ tử có thiên phú cao nhất trong cốc, các nàng từ nhỏ quan hệ tốt vô cùng, nhưng tình ý ban đầu đã theo quyết định của Cốc chủ năm đó mà chết.
Cốc chủ từng nói ngay ở trước mặt chúng đệ tử, đợi hắn phi thăng thành tiên, không còn bị thế tục ràng buộc thì lập tức giao Dược Tiên Cốc cho nàng.
Mộ Ngôn tự nhiên không phục, tìm nàng lý luận, còn tuyên bố muốn ở đại hội luyện đan vượt qua nàng, Thượng Quan Ngân còn nhớ ánh mắt của Mộ Ngôn khi ấy, đó là một sự thù hận nồng đậm.
Tình tỷ muội nhiều năm nhưng không ngăn nổi một vị trí Cốc chủ Dược Tiên Cốc, Mộ Ngôn à, dã tâm của muội rốt cuộc lớn bao nhiêu, hiện tại liên hợp người ngoài hại sư tỷ, muội phụ lòng ta rồi.
Mộc Thủy Vân không biết chuyện gì xảy ra giữa Thượng Quan Ngân và Mộ Ngôn, chỉ là đêm nay khi nàng vào chủ điện, đi ngang qua Thiên Mộ Điện, nghe rõ được một ít chuyện, lúc này mới nổi lên lòng trắc ẩn, hơn nữa, muốn chiếm được Linh hồn nguyên châu, phải có một lý do quang minh chính đại, lý do này cần nàng sáng tạo.
"Sao ngươi lại nói cho ta biết?" Thượng Quan Ngân đột nhiên hỏi.
"Vì ta muốn lấy được một thứ, điều này cần sự hỗ trợ của ngươi." Mộc Thủy Vân thẳng thắn, nàng không muốn ẩn giấu cái gì, nàng muốn Linh hồn nguyên châu, nhất định phải có một lý do chính đáng, bằng không, nàng chính là đánh cắp.
Nơi này là Dược Tiên Cốc, Dược Tiên Cốc không thể so với núi Tiêu Dao, dưới sự giám thị của ba cường giả tiên cấp, nàng không thể thành công đoạt được Linh châu, biện pháp an ổn nhất chính là hợp tác với Thượng Quan Ngân.
"Ngươi muốn Linh hồn nguyên châu, đúng không?" Bên môi Thượng Quan Ngân nổi lên một tia cân nhắc, nàng biết nàng ấy có mục đích.
"Lần trước ở Phi Vân Sơn Trang ngươi cũng nhìn thấy uy lực của Linh châu đi, nó không phải thứ mà ngươi có thể khống chế, ngươi chiếm được nó cũng vô dụng. Không bằng chúng ta thỏa thuận, ta giúp ngươi vạch trần âm mưu của Mộ Ngôn, sau khi ngươi thắng liền chuyển nhượng Linh châu cho ta. Ta xưa nay không miễn cưỡng người, chỉ là muốn xin ngươi suy tính một chút." Mộc Thủy Vân thái độ khiêm hòa có lễ, nhưng trong lòng xoắn xuýt về Linh hồn nguyên châu.
Thượng Quan Ngân lắc đầu: "Ta không muốn thương tổn bất luận người nào, bao quát Mộ Ngôn."
"Nhưng nàng động sát niệm với ngươi." Mộc Thủy Vân cười, nàng yêu thích người hữu tình, đối với Thượng Quan Ngân, nàng đúng là có cái nhìn mới.
"Ngươi có phải là rất hy vọng nàng đến giết ta, sau đó ngươi có thể thuận lý thành chương cùng ta liên minh, chiếm đi Linh châu? Vạn nhất ta thất thủ thì sao? Ngươi cái gì cũng không chiếm được." Thượng Quan Ngân nheo hai mắt lại, bình tĩnh nhìn nàng.
Mộc Thủy Vân cười bâng quơ: "Việc quan hệ đến sống chết của ngươi ta không cần cân nhắc. Nếu không phải nghe được tin tức này, ta cũng có thể chiếm được Linh châu. Bởi vì chỉ có Huyết Phật châu của ta mới có thể áp chế Linh châu bạo phát, ngươi nên hiểu rõ điều này. Ta chỉ không muốn một người vô tội vì vậy mà chết, huống hồ người này tâm địa không xấu, chỉ là có chút tự kiêu."
"Ngươi nói ta tự kiêu!" Thượng Quan Ngân cau mày trừng nàng một chút.
Mộc Thủy Vân mỉm cười: "Ngươi và sư muội của ngươi, tính cách gần như nhau, đều rất thù dai. Chỉ có điều nàng là bị người lợi dụng, mà bên cạnh ngươi, sẽ xuất hiện một bằng hữu mới."
"Bằng hữu mới, chính là ngươi sao?" Thượng Quan Ngân khẽ mỉm cười, thú thật là hơi kinh ngạc.
Mộc Thủy Vân cư nhiên chủ động, xem ra nàng không phải không có giá trị tồn tại, hai chữ "bằng hữu", xác thực đánh động nàng.
"Quyết định ở ngươi, ta rất mệt, phải đi về ngủ." Mộc Thủy Vân ngáp một cái, mắt sụp xuống.
Thượng Quan Ngân yên lặng nở nụ cười: "Là ngươi tìm đến ta, làm sao ngược lại biến thành ngươi thiếu kiên nhẫn?"
Mộc Thủy Vân bĩu môi, dáng dấp vẫn lãnh đạm.
"Được rồi, Mộ Ngôn tuy là người ngạo mạn, có điều nàng cũng là nhất thời kích động. Ta hy vọng ngươi có thể thủ hạ lưu tình. Dù sao chuyện này liên quan đến Dược Tiên Cốc và mặt mũi của Cốc chủ, ta không muốn làm to chuyện." Thượng Quan Ngân quyết định liên hợp với nàng, không để ý sinh tử, nàng còn không vĩ đại đến vậy, bó tay chịu chết, cũng không phải phong cách của nàng.
Có điều câu "bằng hữu" kia của Mộc Thủy Vân, làm nàng có chút động dung, cho nên nàng quyết định hợp tác với nàng ấy.
Mùa xuân tháng ba, trời trong nắng ấm.
Dược Tiên Cốc nghênh đón đại hội luyện đan ba năm một lần, hơn trăm tên đệ tử đã sớm vây chật ních đài Bạch Ngọc to lớn, dồn dập ngửa đầu quan sát.
Một toà bảo đỉnh có kích cỡ tương đương cái ao lẳng lặng thiêu đốt, Thượng Quan Ngân cùng Mộ Ngôn phân biệt đứng hai bên bảo đỉnh, sau hai người đều là đệ tử ủng hộ các nàng.
"Sư tỷ, mấy lần trước đều là tỷ thắng. Lần này, muội nhất định phải thắng tỷ, thắng một cách quang minh chính đại!" Mộ Ngôn ôm ngực, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Ngân.
Thượng Quan Ngân lắc đầu nói: "Mộ Ngôn, ta cũng thật sự hy vọng muội có thể quang minh chính đại tỷ thí. Nếu không phải vậy, đến cuối cùng, muội lại phát hiện tất cả đều là công dã tràng."
Mộ Ngôn ngẩn ra, trong lòng kinh sợ, lời này của nàng là có ý gì? Lẽ nào nàng phát hiện cái gì?
Đại hội luyện đan chưa bắt đầu, hai vị sư tỷ đã tranh đấu a, chúng đệ tử không dám thở, Nhị sư tỷ không dễ trêu, Đại sư tỷ cũng không thể đắc tội, chỉ có thể tha thiết mong chờ, đợi Cốc chủ đến.
"Xì xì, nóng quá đi. Đại hội luyện đan xác thực long trọng, xem ra hôm nay bổn tôn phải mở mang tầm mắt." Đoàn người bị một nguồn sức mạnh vô hình tách ra, Liệt Phong chắp tay đi tới, một đôi mắt cực kỳ ôn hòa nhìn về phía Mộ Ngôn.
Bị đôi con ngươi ôn nhu nhìn, Mộ Ngôn đỏ mặt, có chút không tự nhiên, ngày hôm qua, từ hoàng hôn đến buổi tối, bọn họ vẫn triền miên, Liệt Phong này, tên cũng như người, cương mãnh tà tứ, rồi lại tràn ngập ôn nhu.
Lần thứ nhất quan hệ tình dục, đúng là làm nàng không chịu nổi, vòng eo đến bây giờ còn có chút bủn rủn, thật sự là hậu quả của việc không tiết chế.
Liệt Phong đứng bên cạnh Mộ Ngôn, nhìn gò má hồng nhuận trước mắt, không cần đoán cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, bên môi hiện lên một nụ cười mỉm đầy thâm ý.
Hai người ám muội chuyển động, Thượng Quan Ngân đương nhiên nhìn thấy, cả kinh.
Các đệ tử khác cũng không trộm xem nửa điểm, nhưng trong lòng đều nghi hoặc, Nhị sư tỷ và nam nhân Thanh Vũ Lâu này khi nào thì đi gần nhau rồi?
Như một đôi phu thê, đối lập không nói gì nhưng tâm hữu linh tê, chờ chút, phu thê!
Chúng đệ tử giật mình, đoàn người lần thứ hai tách ra, nhưng lần này lại không có bất kỳ gợn sóng nào, mà là những đệ tử kia chủ động nhường cho.
Thượng Quan Ngân nhìn sang, môi vung lên nụ cười.
Liệt Phong và Mộ Ngôn liếc qua, sầm mặt lại, đại hội luyện đan là cuộc tỷ thí giữa các đệ tử Dược Tiên Cốc, nàng tới làm gì?
Gió phất qua, bạch y bay lượn, tóc phân tán buộc ở sau gáy biểu lộ khí tức hào hiệp không câu nệ, nụ cười tinh khiết hệt như gió xuân, nhất thời bắt trái tim của các đệ tử làm tù binh.
"Nữ tử thật phong tình!"
"Thật là đẹp, ta chưa từng thấy nữ tử nào có dung nhan thuần khiết như thế."
"Ồ, nàng tin Phật, Phật châu của nàng đẹp quá!"
Chúng đệ tử trợn mắt ngoác mồm, nghị luận sôi nổi, trong mắt mỗi người đều tràn ngập kinh diễm!
Không phải xinh đẹp, nhưng hơn hẳn xinh đẹp, thuần khiết, phong tình, trên người cô gái này, bọn họ lĩnh hội được cảm giác hờ hững, sự phong tình này cũng không phải chỉ ở dung nhan mà là dựa vào cảm giác, cảm giác này quá đẹp, quá thoải mái.
Phật châu trong tay nữ tử càng hấp dẫn nhãn cầu mọi người, đặc biệt là tư thái khi nàng niệp động, mỹ đến cực hạn, cũng tĩnh dật đến cực hạn.
Nhìn nàng, chỉ cảm thấy tâm rất yên tĩnh, phi thường bình tĩnh, gió êm sóng lặng cũng không trầm lặng bằng!
Tác giả có lời muốn nói: Rất nhanh sẽ đại chiến.
Editors cũng có lời muốn nói: Vân tỷ lại giết người không đền mạng ;A; ;A;
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook