Tà Minh Chi Giới
-
Chương 61
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Thế nhưng Kính vương là đệ đệ thương yêu duy nhất của hắn, đây chính là sự thật không thể chối cãi. Mộc Thủy Vân ta sẽ không để vận mệnh thao túng trừ phi chính ta đồng ý, cho dù hoàng quyền ép thân, ta cũng không tiếc tất cả phản kháng." Mộc Thủy Vân ánh mắt trầm tĩnh, môi nổi lên một tia cười lạnh.
Tư Đồ Liên Thành nghe nói như thế, giật nảy mình, xoay tròn vững vàng đáp xuống đất, đẩy Mộc Thủy Vân ra khỏi ôm ấp, trực tiếp hỏi: "Ý của nàng là, nếu như thật sự hạ chỉ, nàng cũng sẽ không vâng theo?"
"Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tuy ta là dân thường, nhưng vận mệnh của ta, thì ta phải tự mình nắm chặt. Nếu ta không đồng ý, cho dù thiên quân vạn mã đến, ta cũng chống lại đến cùng." Mộc Thủy Vân vuốt ve quần áo nhăn nhúm, trong lòng có tính toán khác, chỉ cần có thể không đi hoàng cung, tất cả đều dễ nói.
Tư Đồ Liên Thành ngẫm nghĩ, ánh mắt trầm ổn nhìn trời đêm, nói: "Được rồi, chúng ta không trở về hoàng cung."
Mộc Thủy Vân nhíu mày, Tư Đồ Liên Thành này chuyển biến rất nhanh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hỏi: "Vậy chúng ta đi đâu?"
"Ẩn Tinh Vực!" Tư Đồ Liên Thành âm trầm nói.
"Cái gì?" Mộc Thủy Vân nhảy dựng, trong mắt ẩn ẩn cảm giác quái dị, hắn cũng đi Ẩn Tinh Vực?
"Nàng không biết Ẩn Tinh Vực sao?" Tư Đồ Liên Thành cười, hắn một khi đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải làm cho bằng được.
"Đó là nơi nào? Chưa từng nghe tới." Mộc Thủy Vân vẻ mặt bình thản vô cùng, hoàn toàn che lấp ý nghĩ trong nội tâm.
Tư Đồ Liên Thành quan sát nàng chốc lát, đột nhiên cười: "Ẩn Tinh Vực là chỗ tốt, nơi đó là bảo địa mà thiên quân vạn mã đều không thể tiến công. Hơn nữa, nơi đó có một con thần thú, mục đích ta đi lần này, chính là vì khế ước nó."
"Nhưng ta nghe nói khế ước thần thú, nhất định phải phi thăng thành tiên mới có thể, Hầu gia tôn cấp đỉnh cao, thật sự có thể sao?" Mộc Thủy Vân kinh ngạc, Ẩn Tinh Vực có thần thú hay không, nàng không quan tâm, chỉ cần có Linh hồn nguyên châu là được.
"Đã đến lúc cần đến vật này." Mắt Tư Đồ Liên Thành có nụ cười, giơ lên ngọc thạch trong tay.
Dưới ánh trăng soi sáng, ngọc thạch tỏa ra ánh sáng tím, từng tia sáng quấn quanh thân ngọc thạch tinh mỹ, không khí đột nhiên dao động, phảng phất như một luồng khí lực đang dâng trào, là một giọt tinh tâm nhỏ bé trong ngọc thạch.
"Ngọc thạch này..." Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, khí tức rất thuần khiết, tiên linh chi tức phóng xạ vô biên, mà màu tím quen thuộc này, vốn là tử tiên khí vô cùng thánh khiết.
"Nó là một khối ngọc thạch ẩn hàm tiên linh khí. Bốn phía Ẩn Tinh Vực có kết giới tiên cấp mạnh mẽ cách trở, ta chiếm đoạt nó, chính là muốn lợi dụng tiên khí của nó phá tan trận pháp, tiến vào Ẩn Tinh Vực." Tư Đồ Liên Thành mỉm cười thưởng thức ngọc thạch, tâm tình thản nhiên, chờ hắn đạt được con thần thú kia, Diệp Cổ còn không ngoan ngoãn thần phục hắn hay sao?
Mộc Thủy Vân gật đầu nói: "Vậy chúng ta mau vào đi."
"Không vội, Thủy Vân, ta muốn biết tâm nàng rốt cuộc có phải ở chỗ ta hay không?" Tư Đồ Liên Thành thu hồi ngọc thạch tím, đột nhiên tới gần nàng.
Mộc Thủy Vân nhảy dựng, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhìn Tư Đồ Liên Thành chậm rãi tiếp cận, nhàn nhạt nói: "Hầu gia là người có thân phận, sẽ không động thủ động cước với một cô gái đi."
"Nếu nàng yêu thích ta, thì sao lại đánh trống lảng chứ?" Tư Đồ Liên Thành tiến lên hai bước một phát bắt được nàng, nhìn hai gò má tinh khiết trước mắt, hắn không khống chế được, khuynh thân hôn lên.
Đột nhiên trong không khí có một ngọn gió xông tới, Tư Đồ Liên Thành chưa hôn được Mộc Thủy Vân, đã bị ngọn gió này công kích bay thật xa.
Mộc Thủy Vân căng thẳng, nàng cho rằng đêm nay khẳng định không thủ được, giữa lúc liều chết đột phá đan điền ý đồ vận chuyển Huyết Phật châu nhưng không thấy sức mạnh trên người, hóa ra là có người cứu nàng.
Nghĩ tới đây, Mộc Thủy Vân ngưng hô hấp, có thể một đòn đánh bay Tư Đồ Liên Thành, tu vi của người này quá kinh khủng.
Phốc... Tư Đồ Liên Thành che ngực phun ra một ngụm máu, suýt nữa tại chỗ trừng rớt con ngươi, hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ đều mơ hồ đau đớn, lúc nãy một đòn kia nhanh như chớp giật, trực tiếp đánh vào bên hông của hắn, hắn rõ ràng nghe được âm thanh gãy xương, quả thật là muốn cái mạng già của hắn mà!
Xa xa một mảnh sương trắng tràn ngập, rừng cây bị một luồng gió tách ra, một con mãnh hổ màu bạc to lớn hiện ra trong tầm mắt hai người.
Trái tim Mộc Thủy Vân đập thình thịch, hai mắt không cách có nào khống chế chăm chú nhìn hổ bạc, cũng có thể nói, là nhìn nữ tử áo đen ngồi trên người hổ bạc.
Môi Tư Đồ Liên Thành run rẩy, ánh mắt gắt gao trừng nữ tử đang cưỡi hổ bạc, lúc nãy khẳng định là nàng ra tay, tròng mắt ẩn một tia sợ hãi, một đòn liền đánh hắn đến mức ói ra máu, giờ khắc này hắn còn không động đậy được, đừng nói chi là báo thù.
Trăng sáng vằng vặc, chẳng khác nào một đôi tay ôn nhu đang khẽ vuốt vạn vật.
Nữ nhân ngồi trên lưng hổ bạc dáng người lười biếng, mặt nạ tinh xảo dưới sự phản xạ của nguyệt quang càng thêm long lanh, bên môi ý cười ung dung, nhưng ánh mắt lại phi thường lạnh lùng, đó là băng sương có thể đông tận xương tủy, có thể hòa vào huyết dịch vô tình.
Con ngươi Mộc Thủy Vân xẹt qua một tia ôn nhu, tựa hồ mỗi lần gặp nguy hiểm, nữ nhân này đều sẽ đúng lúc xuất hiện tới cứu nàng, nàng nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại, vì sao bản thân lại vô dụng đến thế?
Tuyết Phong không nhìn vẻ mặt của Mộc Thủy Vân, cũng sẽ không đi dò xét xem trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, cặp mắt lạnh lẽo vô tình kia lẳng lặng nhìn dáng dấp chật vật của Tư Đồ Liên Thành, thanh tuyến lười biếng không có nửa điểm ân tình nào: "Thân phận cao quý, nhưng không thể che lấp trái tim hèn mọn, ngươi thật sự là nỗi bi ai của hoàng thất."
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tư Đồ Liên Thành trừng mắt hỏi, gương mặt đẹp trai phút chốc dữ tợn hệt như Tu La địa ngục.
"Xì xì, không tệ, còn có sức lực trừng mắt. Xem ra, ta ra tay vẫn còn hơi nhẹ, cho nên ngươi không có triệt để hiểu rõ ngươi sai ở nơi nào." Khoé môi Tuyết Phong mang theo nụ cười nhạo báng, một tay vuốt tóc một tay vuốt lông ở trên đỉnh đầu Ngân Nguyệt, khí thế dù chưa nhiếp thả, nhưng như ẩn như hiện đã đủ khiến toàn trường chấn động.
Nàng mới là vương giả trời sinh, một nữ nhân vừa có mị lực vừa có mưu kế.
Mộc Thủy Vân nghĩ như thế, ánh mắt càng thêm nhu hòa, nàng nhìn Tuyết Phong, đồng thời cũng quan sát hổ bạc dưới thân nàng, xác thực rất hoa mỹ, cũng rất có khí thế, là khế ước thú của nàng?
Tư Đồ Liên Thành kinh hồn lùi về sau, gió lạnh đột nhiên kéo tới từ bốn phía, đùng đùng đùng...
Gương mặt đẹp trai từ lâu sưng đỏ một mảnh, Tư Đồ Liên Thành đến khí lực thổ huyết cũng không có, chỉ có thể lăn lóc nằm trên mặt đất như một con chó nhà có tang, trong lòng không hề cam tâm.
Tuyết Phong nghiêng về phía trước, lãnh ý toát ra từ đôi mắt dưới mặt nạ, âm trầm nói: "Đêm nay ánh trăng rất mê người, cho nên ta không muốn động sát niệm. Bất quá tốt nhất ngươi nên ghi khắc lần giáo huấn này, ngươi phải hiểu có mấy người là ngươi không thể đụng vào, ví dụ như... Nàng."
Thấy ngón tay thon dài của Tuyết Phong im lặng chỉ vào mình, Mộc Thủy Vân ngẩn ra, nhưng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khí thế của nữ nhân này hoàn toàn không thua nam nhân, cho dù Diệp Cổ ở đây, sợ là cũng phải bái phục chịu thua nàng.
Tư Đồ Liên Thành suýt chút nữa ói máu lần hai, gương mặt tức đến đỏ lên, nữ nhân đáng chết này lại có thái độ ngông cuồng như vậy đối với hắn, sao có thể?
"Không làm phiền ngươi nữa, tới đây." Tuyết Phong mở tay ra, ánh mắt thâm thúy mà dụ hoặc.
Mộc Thủy Vân thở nhẹ một hơi, không chút do dự leo lên lưng hổ bạc, cảm thụ cái ôm ấm áp sau lưng, trong lòng nàng yên ổn không ít.
Ngân Nguyệt nhìn Tư Đồ Liên Thành đang tức muốn chết, tròng mắt xem thường trào phúng, trực tiếp tăng nhanh tốc độ thổ huyết của người nào đó, xì xì...
Nghe âm thanh dở dở ương ương vang lên trong đêm vắng, vóc dáng Ngân Nguyệt phồng lên gấp đôi, móng vuốt sắc bén đạp không tung bay, một bước liền đã bay xa trăm mét.
Mộc Thủy Vân dựa vào ngực nàng, cảm thụ gió mát thổi đến, tóc phiên nhiên phấp phới bay loạn, dây dưa cùng tóc bạc hoa mỹ của Tuyết Phong.
Thấy cảnh này, Mộc Thủy Vân có chút xúc động, thần xui quỷ khiến mò lên sợi tóc quấn chặt vào nhau của hai người, xúc cảm mềm mại khiến nàng không muốn buông tay, bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ: "Ngươi yêu thích tóc của ta?"
Mộc Thủy Vân hơi run run, vội vã buông sợi tóc ra, bình thản nói: "Chỉ là muốn sờ một cái, cảm thụ một chút."
"Cảm giác thế nào hả?" Tuyết Phong câu môi trêu đùa, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, nàng không nghĩ tới sẽ gặp phải Mộc Thủy Vân, nàng chỉ là đi ngang qua Đông Hải mà thôi.
Dưới ánh trăng tản bộ cũng có thể gặp phải, các nàng quả nhiên hữu duyên.
"Rất nhu thuận, ngươi dùng cái gì gội đầu?" Mộc Thủy Vân nghiêng đầu nhìn nàng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy tấm mặt nạ, bất quá, cằm nàng thật sự rất hoàn mỹ.
"Ta không gội đầu, đây là tự nhiên." Môi Tuyết Phong nhếch lên, hai mắt nhìn về nơi chân trời.
Muốn quên ôn nhu ở trong mắt ngươi, nhưng thủy chung đều không quên được, ban đầu quen biết một khắc đó, có ấn định duyên phận của chúng ta?
"Ngươi không gội đầu?" Mộc Thủy Vân kinh ngạc, nhưng nhìn thấy nụ cười bên môi Tuyết Phong, tim nhảy dựng lên, đẹp quá!
"Hiện tại không phải lúc thảo luận ta có gội đầu hay không, mà là ngươi có phải nên giải thích một chút chuyện giữa ngươi và nam nhân kia?" Mặt Tuyết Phong chuyển lạnh, nụ cười không gặp.
Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ nói: "Hắn muốn Huyết Phật châu."
"Ta không nhìn thấy điều đó." Tuyết Phong lặng im nhìn vào mắt nàng, vẫn tinh khiết không gợn sóng, bình thản đến cực điểm.
"Vậy ngươi nghĩ thế nào?" Mộc Thủy Vân xoa xoa bộ lông mềm mại của hổ bạc, kỳ quái, sao nó ngoan thế nhỉ?
Tuyết Phong đem động tác của nàng thu hết vào đáy mắt, đột nhiên nắm lấy tay nàng: "Ngươi thật sự cho rằng nó dịu ngoan à?"
Mộc Thủy Vân hết hồn, cảm thụ nhiệt độ cùng mềm mại trên mu bàn tay, tâm của nàng đột nhiên yên tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy ngồi ở trên lưng hổ, bay về thâm sơn phía Đông bay.
Ngân Nguyệt hằn học, một bên cưỡi mây đạp gió, một bên thầm nghĩ, không nghĩ tới Tuyết Phong lại để nữ nhân này ngồi trên lưng nó, nàng không biết nó có khiết phích* sao?
*bệnh thích sạch sẽ
Chỉ là Tuyết Phong và nó thông qua linh hồn truyền âm, nàng đương nhiên biết ý nghĩ của nó, cho nên nó không dám nổi điên.
Mộc Thủy Vân yên tĩnh dựa vào lòng Tuyết Phong, nhàn nhạt nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, thời khắc này nàng rất vui vẻ.
Tuyết Phong hai mắt hơi động, liếc nhìn xa xa, ngoài miệng lại nói: "Một hồi ta đưa ngươi đi Ẩn Tinh Vực, nơi đó tuy có trận pháp cường hãn ngăn trở, nhưng ta sẽ giúp ngươi tiến vào bên trong. Sau khi đạt được Linh châu, lập tức gửi tín hiệu cho ta, ta sẽ đến đón ngươi."
Mấy người tiên cấp tu vi như Phong nhi không ăn còn sống được chứ nói gì đến gội đầu, a.k.a đỡ tốn tiền mua dầu gội =)) yên tâm đi Mộc tỷ, đợi tỷ thăng tiên rồi thì cũng tiết kiệm được một khoản kha khá đó =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook