Tà Minh Chi Giới
-
Chương 149
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Ngửa đầu, uống hết rượu trong chén, cõi lòng đầy phiền muộn, bên tai truyền đến tiếng bước chân, nàng nhàn nhạt nhìn qua, tròng mắt loé kinh ngạc, nàng cho rằng sẽ là Diệp Cổ, nhưng người đến lại là tiểu nha đầu tương tự nàng kia.
Trong nhà giam thiếu hụt ánh đèn soi sáng, có vẻ u ám hiu quạnh.
Tiểu Lan nhấc theo một cây đèn chậm rãi đi tới, liền thấy Mộc Thủy Vân không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt cực kỳ bình thản, nhưng nàng có cảm giác bị chĩa mũi nhọn, miễn cưỡng dằn xuống bất an, quỳ nói: "Mộc cô nương, Vương gia gọi ta đến hỏi một câu, nếu có thiếu hụt đồ vật, ngài sẽ sai người đưa tới."
"Thuốc giải Tuyệt Hồn Tán, ngươi đi hồi bẩm đi." Mộc Thủy Vân tự mình rót rượu, rượu này thật là tốt, hương thuần hậu nhưng không cay độc, Diệp Cổ đưa tới, đều là cổ tửu đại nội cất giấu, nếu không có bị cầm cố ở đây, nàng sẽ không có cơ hội uống đến loại rượu ngon này, nghĩ tới đây, bên môi tự giễu càng thêm sâu sắc, lại ngửa đầu uống hết một chén, chất lỏng trong suốt dọc theo cằm tinh xảo trắng nõn chảy xuôi, trông càng xinh đẹp gợi cảm.
Tiểu Lan nhìn một màn cực kỳ mê hoặc trước mắt, trái tim ầm ầm nhảy lên, thán một tiếng, chẳng trách Vương gia yêu thích nàng, một nữ tử phong thái yêu kiều, ngay cả uống rượu cũng xinh đẹp như thế, nhưng cho dù là rượu tiên hay nước thánh, đều không xoá đi nỗi thất vọng trong lòng.
Tiểu Lan hoàn toàn không thể hiểu được Vương gia cử động, yêu không phải ép buộc chiếm được, yêu là lưỡng tình tương duyệt, tình ý chân thành kết hợp tự chủ mới có thể minh tâm, cứ việc nàng chỉ là một tỳ nữ, trong lòng nàng vẫn chôn giấu một đoạn tình cảm không thể thành, nàng và Diệp Cổ thời gian chung đụng tuy rằng rất ngắn, nàng lại nhìn thấu tình yêu chấp nhất của hắn, ban đầu hắn rất ôn hòa, đối xử cảm tình cũng vô cùng để tâm, chẳng biết lúc nào, tình cảm của hắn bị che đậy, hắn không ôn nhu, mà là tràn ngập bá đạo, sau khi hắn cứng rắn cầm cố Mộc Thủy Vân, nàng liền biết chút tình cảm này nhất định sẽ không nở hoa.
Nàng chỉ là một tỳ nữ, Diệp Cổ cứng rắn muốn Mộc Thủy Vân, nàng chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn, cũng tốt, Vương gia không hèn hạ như vậy, trong ba ngày này, vẫn chưa ra tay với Mộc Thủy Vân, nói rõ trong lòng hắn vẫn là lưu ý cảm thụ của đối phương, cũng làm cho trái tim nhấc lên của nàng để xuống.
Tiểu Lan trầm mặc không nói, biểu hiện biến ảo vô thường, Mộc Thủy Vân nhấp một miếng rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó, đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Lan bị tiếng ho làm kinh ngạc một hồi, lúc triệt để tỉnh táo lại nhíu mày hỏi: "Cô nương ngoại trừ cái này, còn những yêu cầu gì khác không?"
"Không." Mộc Thủy Vân híp mắt miết nàng, nàng xác thực rất giống mình, vận ý ở lông mày tựa hồ càng rõ ràng.
"Ta chắc chắn chuyển đạt ý nguyện của cô nương đến Vương gia, cáo từ." Tiểu Lan đứng dậy rời đi nhà giam.
Ngón tay Mộc Thủy Vân dính chút rượu, ở trên bàn chậm rãi viết xuống hai chữ, Tuyết... Phong...
Gió lạnh thổi cây cỏ ngổn ngang, ý lạnh xẹt qua sông núi, tung hoành như tạc tuấn phong đỉnh.
Một bộ hoa phục phiên nhiên phấp phới, Vân Ngũ Châu ngồi khoanh chân tĩnh tọa trước vách núi, một tầng chân khí chất phác tuần hoàn quanh thân, tia tím sẫm chiếm cứ nửa Bích Lạc Phong, hắn ngưng mày nhìn chân trời, hôm nay là ngày thứ sáu, nên đến cũng có thể đến.
Toàn bộ vách núi cất cao hiểm trở, trung tâm có một vòng xoáy tím sẫm xoay tròn, kim quang lấp loé chính là vị trí của Linh châu, trên vách núi có một con Ngân Long uy vũ hùng tráng, ba cỗ khí tím từ ba phương hướng bắn ra, trên không trung tụ hợp khống chế thân rồng, ba bên khí lực ngưng tụ hóa thành một làn khói bạc bao trùm ngọn núi, xa xa nhìn tới, như một ngọn lửa bạc đang thiêu đốt, khoách tán ra lượng lớn băng sương khí, mà nguồn gốc của ba cỗ khí lực, chính là ba tiên tôn Thất Tiên Phong, Lâm Pháp, Diệp Cuồng Ca, Chúc Thu Nguyệt.
Giờ khắc này, thái dương đầy đủ, gương mặt ám trầm của Lâm Pháp càng thêm âm lệ, nhìn chòng chọc phía Đông, lúc nãy rõ ràng cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi đến, sao đột nhiên không gặp, chẳng lẽ Mộc Thủy Vân đã đến rồi? Nhưng ở sau lưng phá rối giở trò gian? Hừ! Dù vậy, hắn cũng không tin, chỉ bằng một mình Mộc Thủy Vân là có thể toàn diện đột phá Hàng Ma Trận, trận pháp này có thể nói là ngưng tụ lực lượng thiên nhiên và hào quang nhật nguyệt, liên thủ cấu thành, mặc cho Mộc Thủy Vân nàng ba đầu sáu tay, cũng khó có thể chống lại.
Biết được tin tức Mộc Thủy Vân thành tiên, hắn không dám tin, sức mạnh của Huyết Phật châu là không thể đo đếm, từ thánh cấp, phi thăng thành tiên, chưa tới hai tháng, nàng quả thật không phải người! Thù hận đều hóa thành đố kỵ mãnh liệt, triệt để thiêu đốt tâm tư hắn, Mộc Thủy Vân thành tiên, cũng là nhất cảnh, căn bản không thể cùng bốn người bọn họ chống lại, nếu nàng thật sự dám đến, hắn sẽ làm cho nàng hài cốt không còn.
Diệp Cuồng Ca chờ mong trong lòng, cô gái tóc bạc thần bí kia có đến đây hay không? Nàng cùng Mộc Thủy Vân tựa hồ như hình với bóng, hơn nữa, sau khi trải qua cuộc chiến kinh thiên ở Luyện Ngục Nhai, hắn phát hiện giữa hai người có loại thân mật dị dạng, hắn không khỏi nghĩ đến Duyệt Tâm cùng Vân Trúc, là tiên tôn thượng cổ, chuyện ngạc nhiên gì chưa từng thấy, nếu quan hệ giữa các nàng giống như hắn suy nghĩ, cũng là chuyện bình thường, hắn mặc dù có chút bảo thủ, nhưng bởi vì sống quá lâu, đã coi nhẹ sự tình nào đó, tuy không đánh mất luân thường, nhưng cũng không xem thường thứ tình cảm này, hắn chỉ muốn gặp nữ nhân kia thôi, dù cho một chút cũng là tốt đẹp.
Gió đột nhiên nổi lên, bầu trời mây đen giăng kín, một chùm sáng bạc hệt như sấm sét hoành lược, tư thái ưu mỹ mà ác liệt, đó là một mũi tên bạc cực kỳ hoa lệ, lúc mọi người ngạc nhiên, bắn thẳng vào Ngân Long đang diễu võ dương oai.
Phịch một tiếng! Trong đất trời vang lên một tiếng gào thét thê lương.
Lớp vảy cứng rắn của Ngân Long bị mũi tên nhọn mạnh mẽ xuyên thấu, huyết sái trên không, đan điền ba người đều rung chuyển, tất cả đều khiếp sợ nhìn khởi nguồn của mũi tên.
Một bóng đen đạp không mà đến, cả người mờ ảo như gió, tư thái lười biếng nhiếp hồn, một bước nghìn dặm, trong chớp mắt xuất hiện tại Bích Lạc Phong, cung bạc trong tay nàng cực kỳ hoa mỹ, noãn dương chiếu rọi, hoà lẫn mái tóc bạc hoa lệ, phong thái sừng sững lỗi lạc, diệu nhật thất sắc, sơn hà yên tĩnh.
Vân Ngũ Châu nhíu mày, ý nghĩ hơi động liền hiện ra trên trời, tròng mắt xẹt qua một tia âm lãnh, nhìn chòng chọc Tuyết Phong: "Mộc Thủy Vân đâu?"
"Đối phó các ngươi, không cần nàng ra tay." Tuyết Phong lạnh lùng nhìn qua, xem Vân Ngũ Châu biểu tình không vui, xì xì cười lạnh: "Xem ra giáo huấn lần trước còn chưa đủ, Vân cốc chủ nhanh như vậy liền quên nỗi đau xót ruột kia, có muốn bổn tọa lại nhắc nhở ngươi một hồi?"
"Xú nữ nhân, lại uy hiếp? Quả thật không để Dược Tiên Cốc và Thất Tiên Phong ở trong mắt! Lần trước cho các ngươi bình yên chạy trốn, lần này không may mắn vậy đâu." Lâm Pháp trừng Tuyết Phong, trong con ngươi phun ra lửa giận hừng hực, hận không thể lập tức chém nàng thành muôn mảnh, muốn nói thù hận, nữ nhân này không đáng trách như Mộc Thủy Vân, nhưng nàng thương tổn Ngũ Châu, chỉ vì điều này, đã đủ khiến Lâm Pháp hắn hận nàng thấu xương.
Một luồng gió lạnh kéo tới, đùng! Thiên địa yên tĩnh.
Gương mặt tuấn tú của Lâm Pháp sưng đỏ một mảnh, năm ngón tay rõ ràng cùng nỗi đau xót ruột khiến hắn khó tin nổi, ba người kia ngạc nhiên cực kỳ, nữ nhân này ra tay cũng quá nhanh đi, hoàn toàn là ở trong chớp mắt, lại dưới mí mắt ba người bọn họ, hạ thấp, mạnh mẽ giáo huấn Lâm Pháp, thật sự không đem bọn họ để ở trong mắt.
Nhìn mặt Lâm Pháp trướng thũng, vặn vẹo không thể tả, Tuyết Phong lạnh lùng chế giễu: "Cái tát này là dạy dỗ ngươi, tốt nhất chăm sóc miệng mình."
"Ngươi!" Lâm Pháp tức giận, vừa muốn mắng lại bị Chúc Thu Nguyệt ngăn cản.
Chúc Thu Nguyệt lẳng lặng nhìn chằm chằm Tuyết Phong, âm trầm nói: "Xem ra ngươi muốn đối nghịch với Thất Tiên Phong, hôm nay khó tránh khỏi có một trận đại chiến. Kỳ thật, chúng ta chỉ muốn Mộc Thủy Vân theo chúng ta về Thất Tiên Phong, ngươi phong mang như vậy, thì chớ trách chúng ta."
Tuyết Phong nhíu mày, phía trước bạo phát một mảnh sương mù tím sẫm, xen lẫn ánh bạc nhỏ bé, nàng cảnh giác, bên tai truyền đến thanh tuyến âm lãnh của Vân Ngũ Châu: "Trận pháp này nguyên bản dùng để đối phó Mộc Thủy Vân, nếu nàng sợ sệt lùi bước, vậy ngươi hãy thay nàng chịu đựng phần cực khổ này đi."
Sắc trời không còn xanh thẳm, chỉ còn dư lại một mảnh tuyết sắc, núi non sông suối bất động, khác gì khoác lớp áo bạc, con ngươi đen nhánh nhiễm ánh bạc sặc sỡ, đột nhiên lăng nhai bay vọt, xuyên hà chạy chồm, thiên sơn sương mù, hệt như tiên cảnh.
Tuyết Phong mị mắt nhìn bốn phía, toả ý niệm dò xét, hồi lâu sau, thu hồi ánh mắt tìm kiếm, Bích Lạc Phong không gặp, chỉ còn lại thế giới xa lạ này, đây rốt cuộc là nơi nào nhỉ? Không phải Thiên Tông Đại Lục.
Theo nàng tâm niệm trằn trọc, cảnh tượng đột nhiên chuyển đổi, biến thành địa vực hoang lương, đỉnh núi xa xa cô tịch lăng nhân, tế bút phác hoạ cô độc cùng duy mỹ, dòng sông tĩnh dật vô biên, mang theo khí tức nguyên thủy nhất, nháy mắt sơn hà vĩnh tịch, Tuyết Phong kinh ngạc ngây ngốc, tim đập tựa hồ đình trệ, không ai biết được xao động của nàng, nơi này quá quen thuộc, quen thuộc làm nàng hoài niệm.
Tuyết Phong ánh mắt cửu viễn, tựa hồ rơi vào hồi ức.
Thế giới ban đầu chính là một mảnh hỗn độn, núi sông cô tịch, hồ nước thăm thẳm, chỉ thiếu hụt nhân khí.
Nàng không phải người thứ nhất đặt chân đến địa vực, có khả năng còn có những tu luyện giả khác tồn tại, nàng không bờ bến tìm kiếm lãnh thổ thuộc về mình, nàng yêu thích ban đêm yên tĩnh, mỗi khi đêm về, nàng đều tu luyện ở chỗ cách chân trời gần nhất, nơi đó linh khí đầy đủ, nàng luôn tự hỏi, nàng thiên phú thượng thừa, vì lẽ đó không màng ngày đêm tu luyện, rồi lại cô độc một người, không tìm được đồng bạn, lâu dần nàng quen thuộc cô độc, học được cách hưởng thụ cô độc.
Không biết qua bao nhiêu năm tháng, nàng vẫn tu luyện điên cuồng, xưa nay không nghĩ tới, nàng sẽ thích việc tu luyện, có lẽ là không có chuyện gì làm đi, ngoại trừ tu luyện còn có thể làm cái gì? Nàng có thể phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ*, có thể đạp bộ cửu châu, vọng tận hồ hải, nàng duỗi ra ngón tay, bàng quan chỉ điểm giang sơn, mềm mại phác hoạ trong bức tranh cô quạnh.
*thành ngữ "phiên vân phúc vũ" là dạng rút gọn, ý chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần (nguồn: trannhuong.net)
Bé Phong mà xuyên đến hiện đại chắc bé Vân phải gọi ẻm bằng "cụ tổ" quá =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook