Tà Minh Chi Giới
-
Chương 120
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Tử Vân tiên tôn tới làm thuyết khách sao? Như vậy, xin hãy lượng thứ vãn bối không thể giao ra Mộc Thủy Vân. Sư tôn có lệnh, muốn ta bảo đảm nàng bình yên vô sự." Mặc Thiên đứng lên, trịnh trọng chắp tay nói với Tử Vân Trúc.
Tử Vân Trúc lắc đầu: "Ta không phải đến bắt Thủy Vân trở lại, ta chỉ là muốn nhìn nàng, xác định nàng không ngại. Mặc Thiên, ta sẽ không làm thương tổn Thủy Vân, bởi vì..."
"Sư phụ!" Ngữ điệu ôn hoà quen thuộc mang theo kinh ngạc vang lên tại ngoài cửa, một tiếng "sư phụ" này làm cho lòng Tử Vân Trúc loạn chàng.
Mộc Thủy Vân vạn vạn không nghĩ tới, việc của Thất Tiên Phong khiến Tử Vân Trúc tự mình đến đây, nàng vội vàng đi vào phòng lớn, vừa muốn quỳ gối trước mặt nữ tử, lại bị đưa tay đỡ lấy.
"Không cần đa lễ, mau để ta xem một chút nào." Tử Vân Trúc nâng Mộc Thủy Vân dậy, thấy dung nhan mỹ lệ hơn trước kia, một đôi mắt long lanh như huyết ngọc, nhuộm đẫm một tầng sáng mông lung không thể phỏng đoán, bên trong lộ ra mị vận xinh đẹp khác, tim nhảy lên một cái.
Thương đại ca nói huyết đồng biến hóa theo thời gian, nàng có chút không tin, khi sự thật ở ngay trước mắt thì nàng quá khiếp đảm, dáng dấp Thủy Vân như vậy, đâu chỉ nhiếp tâm hồn người, quả thật mê hoặc chúng sinh, đôi huyết mâu yêu dị làm cho nàng khiếp sợ không thôi, trong lòng một mảnh run rẩy.
Cảm giác có một tầm mắt sắc bén bắn đến, Tử Vân Trúc sững sờ, liền nhìn về phía sau Mộc Thủy Vân, vừa thấy liền cả kinh.
Tuyết Phong yên lặng đứng ở đó, một thân khí tức mờ ảo nhiếp hồn, khoé môi ẩn dưới mặt nạ tinh ngọc ôm lấy độ cong như ẩn như hiện, nhìn qua có cảm giác tà mị, liếc mắt nhìn, càng khiến người ta thần hồn lãnh đãng.
Không chỉ Tử Vân Trúc có cảm giác này, ngay cả Mặc Thiên trầm mặc ở một bên cũng kinh ngạc vì cô gái áo đen bí ẩn, càng không nghĩ tới Mộc Thủy Vân là đồ đệ của Tử Vân tiên tôn.
Mộc Thủy Vân cười nói: "Sư phụ, Mặc chưởng môn, giới thiệu với các ngươi một chút. Nàng tên là Tuyết Phong, là bạn gái của ta."
"Bạn gái..." Tử Vân Trúc cùng Mặc Thiên đồng thời kinh ngạc, từng người trong lòng có chút hiểu rõ, có thể lấy tính mạng bảo vệ bằng hữu, thật có thể nói là là sinh tử chi giao, hơn nữa khí tức trên người cô gái này thực tại rất làm người khiếp sợ, tiên cấp đỉnh cao.
Tử Vân Trúc ho nhẹ một tiếng, nói với Tuyết Phong: "Ta có nghe nói, ngươi chính là cao thủ đỉnh cao đã quần chiến với năm người Thương đại ca. Hôm nay gặp mặt, quả thật bất phàm."
Tuyết Phong sầm mặt, hai tay ôm ngực, miễn cưỡng nói: "Ta đối với Tru Ma Trận của năm vị tiên gia không có bất cứ hứng thú, đáng tiếc, Phong Dạ đại tiên chung quy là lỗ tai quá nhuyễn, dễ dàng tin người bên ngoài nói. Lần này may là không có thương tới Thủy Vân, bằng không, ta sẽ cho hắn biết, kết quả cuối cùng của Thất Tiên Phong là gì. Là số mệnh luân hồi, hay là phong trần mai một, lựa chọn vẫn như cũ, do hắn quyết định."
Tử Vân Trúc chấn động, thật bá đạo.
Mộc Thủy Vân mỉm cười nói: "Sư phụ, ngài không nên bị nàng doạ sợ, nàng nói chơi thôi."
Tử Vân Trúc lắc đầu: "Thủy Vân, Thương đại ca hơi quá đáng, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi."
"Không quan trọng, chung quy vô sự." Mộc Thủy Vân mời Tử Vân Trúc ngồi, liền hướng về Mặc Thiên thi lễ, nói: "Mặc chưởng môn, cảm tạ ngài đúng lúc cứu giúp, cứu vãn lại một trận tranh đấu kinh thiên, kết thúc yên bình."
Mặc Thiên mở tay, một luồng gió bay ra nâng Mộc Thủy Vân dậy, bình thản nở nụ cười: "Mộc cô nương không cần phải tạ ơn, bổn tọa chính là phụng mệnh làm việc, không dám trái ý."
"Phụng mệnh làm việc?" Mộc Thủy Vân kinh ngạc.
Tuyết Phong giật giật lông mày, trong lòng hiểu rõ toàn bộ, người có thể làm cho Mặc Thiên cung kính vâng theo như thế, nhất định là Huyền Ẩn tiên tôn.
Mộc Thủy Vân nghĩ đến tiền chưởng môn Thiên Huyền Môn, vị tuyệt đại sư tôn kia, gật đầu nói: "Như vậy, đa tạ."
"Thủy Vân, ngươi ngồi đây đi." Tử Vân Trúc kéo Mộc Thủy Vân qua ngồi bên cạnh, đưa tay muốn chạm vào mắt nàng, muốn nhìn một chút cỗ oán lực kia đã ngưng tụ đến đâu, mà khi nàng vừa tiếp cận Thủy Vân, một luồng lãnh ý sâu tận xương tuỷ truyền tới.
Lãnh sương khí tụ tập, tay Tử Vân Trúc vừa muốn chạm vào mắt Mộc Thủy Vân, lại bị bức bách dừng lại, nàng kinh ngạc nhìn về phía Tuyết Phong, phát hiện ánh mắt nàng ấy rất xinh đẹp, xuyên thấu qua mặt nạ cũng có thể nhìn ra sự lạnh lùng, tim nhảy lên một cái.
Tuyết Phong tới, đứng bên người Mộc Thủy Vân, ánh mắt không có xem vẻ mặt của Tử Vân Trúc, mà là chòng chọc nhìn ngón tay cách mắt Thủy Vân chỉ có vài phân, rõ ràng rất không thích.
Mộc Thủy Vân thở phào nhẹ nhõm, may là cái tay này không đụng tới nàng, lúc nãy Tử Vân Trúc đưa tay lại đây, một luồng sức nóng cường hãn tuôn ra từ trong đan điền, tất cả đều tụ ở mắt, màu máu càng là một mảnh thuần túy, nếu tay sư phụ thật sự đụng tới mắt nàng, e sợ cỗ khí nóng kia trong nháy mắt sẽ bạo phát, nàng không biết được nguồn sức mạnh này khổng lồ cỡ nào, chỉ biết là một khi bạo phát, nhất định sẽ thương tổn sư phụ, may mà Tuyết Phong kịp thời ngăn cản, bằng không hết thảy đều không cách nào cứu vãn.
Tử Vân Trúc lúng túng thu tay, đôi mắt đẹp cẩn thận quan sát nữ nhân này, một thân áo đen bao vây dáng người thướt tha, khí tức lười biếng tùy ý, tóc bạc hoa lệ rất thưởng mắt, sợi tóc mềm mại chẳng khác nào vân yên bên trong gió xuân, mờ ảo lộ ra thanh nhuận, môi mỏng nhếch lên độ cong lạnh lùng yên nhiên, chẳng khác nào toàn bộ sắc thái thiên quang tụ tập, chỉ vì tôn lên tiếu ý khuynh thế, tuy rằng không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng có thể từ mặt nạ tinh ngọc mà vẽ ra một hai, đường viền mông lung dập dờn, hiển lộ ý nhị quyến rũ ung dung, đem tất cả tinh mỹ trên đời hội tụ nhan nhiên, kết hợp với ý vị quanh thân nàng, tạo thành phong thái ngạo nghễ tuyệt thế.
Một tiếng ho nhẹ vang lên, Tử Vân Trúc thoáng tỉnh táo lại, cho dù trong lòng thán phục, trên mặt vẫn bình thản, nghiêm mặt nói: "Thủy Vân, gần đây thân thể ngươi có dị dạng không?"
Mộc Thủy Vân cười nhạt, nói: "Mục đích sư phụ tới đây, ta từ lâu hiểu rõ, là muốn ta theo ngài về Thất Tiên Phong đi."
Tiếng nói vừa dứt, Mặc Thiên lập tức nhăn mày, ngay cả Mộc Thủy Vân đều nhìn ra, Tử Vân Trúc tới đây nhất định chính là vì tóm nàng trở lại, nếu như lấy tu vi chống lại, hắn không hẳn là đối thủ của Tử Vân Trúc, tuy rằng ngày đó phá tan Trấn Ma Tháp năm vị tiên gia bố trí, nhưng là xảo thủ công phá khi tiên lực của bọn họ sắp tiêu hao hết, nếu như một đấu một, hắn thừa tâm nhưng không đủ lực.
Tuyết Phong lười biếng ngồi, mắt ẩn hàm tâm ý không tên, nhờ vào động tác uống trà che giấu nụ cười lạnh, trong lòng oán thầm, vì sao Thủy Vân luôn có thể kết bạn với mấy nữ tử xinh đẹp, Hoa Ngưng trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận Thủy Vân của nàng, Chu Vũ Nhi thì càng không cần phải nói, sau khi Thủy Vân giúp nàng ta trục xuất tà khí, e tâm tư lấy thân báo đáp đều có, hừ, đối với những tình địch này, tuyệt không thể nuông chiều a.
"Thật sự là một nha đầu thông tuệ, vậy ngươi sẽ cùng sư phụ trở lại sao?" Tử Vân Trúc nhìn dung nhan của nàng, cũng không dám nhìn đôi huyết mâu nữa, chẳng biết vì sao chỉ cần cùng Thủy Vân đối diện, cùng huyết mâu đối diện, nàng liền cảm thấy cả người không thoải mái, phảng phất trong tròng mắt, nhìn thấy một vòng xoáy quỷ dị, vòng xoáy đó đến từ con ngươi tinh xảo, như rơi xuống mê hồn chú, càng xem càng kinh tâm.
Mộc Thủy Vân cụp mắt thu hồi ý vị mãnh liệt kia, miễn cưỡng khống chế khí lưu cuồn cuộn không ngớt trong cơ thể, gò má trắng bệch, Tuyết Phong gấp gáp, mau đỡ lấy nàng: "Thủy Vân..."
"Không có chuyện gì." Mộc Thủy Vân lắc đầu, động viên tâm tình căng thẳng của Tuyết Phong.
Tử Vân Trúc cũng kinh ngạc, vội hỏi: "Thủy Vân, sao thế?"
"Sư phụ, ngài từng nói ta thích hợp nguyên tố 'Hoả'. Chiều nay, ta nghe theo ngài, khế ước Luyện Ngục Hỏa. Lúc nãy ta cảm thấy có một luồng nhiệt khí chuyển động, phỏng chừng tinh tâm Luyện Ngục Hỏa đang quấy phá." Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, áp chế khí lưu đang loạn động.
Tử Vân Trúc cười khổ: "Ta vốn muốn thay ngươi tìm mồi lửa, đáng tiếc, ngươi nhất định kết duyên với Luyện Ngục Hoả."
"Luyện Ngục Hỏa cũng không có cái gì không được, nó là thần hỏa cao cấp nhất, Thủy Vân có thể khế ước nó chính là ý trời." Tuyết Phong híp mắt đạm mạc nói: "Đúng là oán khí lâu dài của Huyết Phật châu hạ xuống ảnh hưởng rất lớn. Có điều, Thủy Vân tâm trí kiên định, oán khí ngược lại sẽ biến thành trợ lực, trợ giúp nàng tăng cao tu vi."
"Tăng cao tu vi không giả, nhưng nếu bị oán khí lợi dụng, sẽ thương tổn tâm trí của Thủy Vân. Có trách thì trách ta lúc đầu không có phá huỷ Huyết Phật châu, bằng không Thủy Vân làm sao sẽ như ngày hôm nay." Tử Vân Trúc tràn đầy hối hận lúc trước dung túng, đau lòng nhìn Mộc Thủy Vân, định xoa tóc nàng, nhưng vừa vươn tay lại nhìn thấy Tuyết Phong cười như không cười, trong lòng thở dài, đành thu tay về.
Mộc Thủy Vân động viên nói: "Không có chuyện gì. Tất cả những thứ này đều là ý trời trêu người, sao chúng ta không thuận theo tự nhiên? Oán khí ta sẽ tự mình khống chế, sẽ không để cho nó lung tung quấy phá. Chúng ta tạm thời sẽ không đến Thất Tiên Phong, ta nghĩ cùng Tuyết Phong trở lại Luyện Ngục Nhai, khai thông vách núi gần hồ Phong Ngọc. Nơi đó chung quy là Luyện Ngục Hỏa quy tụ, ta sẽ xây dựng phủ đệ ở đó, ngày sau nếu sư phụ nhớ ta, thì đến hồ Phong Ngọc đi."
"Như vậy, ta không miễn cưỡng ngươi." Thủy Vân đã nói như vậy, Tử Vân Trúc bất luận làm sao đều tôn trọng quyết định của nàng.
Mặc Thiên cười nói: "Lại ở thêm mấy ngày đi."
Mộc Thủy Vân cười nhạt: "Đã quấy rầy Mặc chưởng môn, chỉ là trước khi đi, ta muốn gặp gỡ Hoa Ngưng một chút."
"Được." Mặc Thiên nhẹ giọng nói: "Kêu Hoa Ngưng đến."
Nam đệ tử ở ngoài cửa lập tức đi thông báo.
Chỉ chốc lát, cửa truyền đến động tĩnh, Hoa Ngưng vội vàng chạy vào, nhìn thấy Mộc Thủy Vân, kích động ôm lấy nàng.
Tuyết Phong nhắm mắt, bên trong xẹt qua một tia giận dữ, nhưng cực lực nhẫn nại.
Thanh Yên tiến vào sau, thấy động tác của Hoa Ngưng, trong lòng rất bất đắc dĩ, lập tức nghĩ cũng không sao, Mộc Thủy Vân sắp rời khỏi, để các nàng ôm một hồi, xem như là tiễn đưa đi.
"Hoa Ngưng, lâu quá không gặp, ngươi đẹp hơn xưa." Mộc Thủy Vân kéo Hoa Ngưng xuống, chú ý tới trên lông mày nàng có phong vận quyến rũ dập dờn qua lại, tăng thêm phần nhu hoà cho dung nhan lạnh lẽo, so với trước kia, nàng hình như thành thục không ít.
Phong nhi không ghen thì thôi, nhưng một khi đã ghen... Vân nhi, chịu khó chui xuống làm thụ vài ngày nhé ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook