Tà Minh Chi Giới
-
Chương 114
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Nhìn thấy Tuyết Phong, Lâm Pháp quát lên: "Ngươi rốt cuộc hiện thân! Ngày đó ở Dược Tiên Cốc buông lời hung ác, lẽ nào ngươi quên rồi? Muốn để bổn tiên trả giá thật lớn, e sợ người trả giá thật lớn hẳn là ngươi đi."
"Lão Lâm, ngươi nói nàng chính là nữ tử lần trước uy hiếp ngươi à?" Chúc Thu Nguyệt kinh ngạc phi thường, khí lưu quanh thân cô gái này rất thâm sâu, chính là đỉnh cao.
Có thể leo lên Luyện Ngục Nhai, đứng trước phong ấn Huyễn Tiên đều là hàng ngũ đỉnh cao, đáng tiếc, cô gái này là đỉnh cao thì sao, một tiên cấp đỉnh cao, có thể chống lại năm tiên cấp đỉnh cao?
Tuyết Phong thản nhiên cười, dùng ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt tay áo, phủi mất bụi trần, hững hờ nói: "Sớm nghe nói về danh vọng của chúng tiên gia Thất Tiên Phong, đáng tiếc hôm nay gặp mặt, làm bổn tọa thất vọng quá."
"Sao lại thất vọng?" Diệp Cuồng Ca nhắm hai mắt, mặt nạ bằng ngọc kia có thể che lấp dung nhan của nàng nhưng không che giấu được khí tức thung tư trang nhã, hắn rất thưởng thức nữ nhân này.
Tuyết Phong chậm rãi nói: "Huyễn Tiên Pháp Trận kia là Huyễn Tiên Tỏa Hồn Trận của Thất Tiên Phong, là trận pháp dùng để đối kháng yêu ma. Các ngươi lại dùng trận pháp này đối phó với một cô gái, làm cho danh vọng tổn thất. Bổn tọa dĩ nhiên thất vọng, hơn nữa còn rất khinh bỉ."
Thương Phong Dạ vẫn ngậm miệng không nói, bỗng cười lớn một tiếng, mắt sáng rực: "Cô nương nói không sai, mấy người chúng ta đều là tiên gia danh vọng cực cao, nếu liên hợp đối phó một cô gái, đương nhiên là không có phong độ. Nhưng Mộc Thủy Vân cũng không phải nữ tử bình thường, nàng là Túc chủ Huyết Phật châu, lại là người khế ước Luyện Ngục Hỏa. Nữ tử như vậy không thể lấy cái danh phổ thông đến cân nhắc, nàng nhất định không phải phàm tục."
"Nói hay lắm, Thủy Vân tự nhiên không phải phàm tục." Tuyết Phong cười to vỗ tay, chuyển mắt, lạnh nhạt nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta liền không có gì để nói. Nếu muốn đả thương Thủy Vân, đánh bại ta rồi nói tiếp."
Sau khi ngôn từ chẳng khác nào trời đông giá rét của Tuyết Phong hạ xuống, vạn dặm trên không vang lên một tiếng nổ như biển gầm, tử quang nhảy vọt nghìn dặm, phút chốc thu nạp toàn bộ linh khí bên trong núi sông phong nhạc.
Năm vị tiên tôn khiếp sợ, vùng núi rung chuyển, đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn liên miên, khói tím thu nạp linh khí từ mây, hóa thành năm con Thương Long bay vút, rống to hung tứ hãi thiên nhiếp địa, long tức cường hãn dâng lên từ trong năm cái miệng rồng, tấn công năm vị tiên tôn đứng sừng sững đối diện trên nhai.
Phịch một tiếng, một chùm sáng loé ra, ánh sáng ác liệt, thiên lam mênh mông, phi hồng chói loá, chạy chồm vạn dặm, gió cuốn mây tan, là kiếm khí trong tay Thương Phong Dạ.
Một Lưu Ly Đăng tinh xảo lập loè trong trời đất, đột phá sóng ngầm bên trong hắc ám rọi sáng thế gian phồn hoa.
Mỗi cánh hoa đăng sặc sỡ mông lung, chập chờn trong gió, lưu ly tím ở trong tay Tân Duyệt Tâm bay lên, quang hoa từ ngọn đèn bắn ra, như mạng nhện tinh xảo khuếch tán, bao vây long tức đang kéo tới, khí lưu bàng bạc giội rửa mây đen.
Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt cũng triển khai chưởng lực, bốn tia sáng y như bốn mạt kinh hồng, xuyên thấu phi tập long tức lãnh sương.
Tuyết Phong híp lại hai mắt, khí lực trong đan điền có chút rung chuyển, muốn đối phó năm người này, nhất định phải triển khai thế tiến công mạnh nhất, bằng không, rất khó thoát khỏi sự dây dưa của bọn họ, mi tâm vừa nhíu, dáng người như thanh phong, trôi về xa xa, né qua một lưỡi đao tràn ngập phẫn nộ.
Diệp Cuồng Ca ngửa mặt lên hống một tiếng, tóc cuồng bá bay lượn, quanh thân toả khí tức chống đối long tức ăn mòn, hư đao vung lên, động tác đó ẩn hàm mấy chục chiêu thức trí mạng, như cơn sóng thần, mãnh liệt hướng về nữ tử.
Đao thức hiểm trở, Tuyết Phong cười lạnh, phi thân vọt đến trước phong ấn, suy nghĩ, năm con tử long kêu gào giữa bầu trời trong nháy mắt hóa thành năm cỗ tử khí quy về đan điền.
Năm người run run, không ngờ Tuyết Phong lại đột nhiên như vậy, tiên lực ngưng tụ trong tay mỗi người còn chưa toả ra, vừa vặn tóm lại bóng người của nàng, dồn dập liên hợp xuất kích.
Tiên lực vô tận từ bốn phương tám hướng kéo tới, có kiếm khí lăng bá, có ánh đao hung ác, có lưu ly quang đăng xán lạn, cũng có hai tông quyền pháp tuyệt thế văn hoa, hết thảy đều hướng về bóng người cô đơn lạnh lùng kia mà oanh kích.
Thời khắc này, biển lửa dưới vách núi khẽ run lên như có một nguồn sức mạnh cấp bách muốn đột phá, nhưng khi gặp phải tử quang phong ấn ngăn cản thì bị ép xuống, lệ khí nhất thời tăng trưởng, không trung bôn lôi cuồn cuộn.
Năm đạo lực lượng hạ xuống trước mắt, nhưng Tuyết Phong chỉ nhu hòa nhìn cỗ khí lực đang giãy giụa trong biển lửa, tóc bạc bị xung kích, bung ra, hóa thành từng cỗ từng cỗ lệ khí, đâm thành vài vết máu trên cổ trắng như tuyết của nàng.
Một giọt máu tung toé, bồng bềnh trong biển lửa vô miên vô tận, đột nhiên, đình chỉ di động, dưới đó dâng lên một vòng xoáy thâm thúy.
Trong phút chốc, gió ngừng thổi, vạn đóa sen nở ra, vạn tia sáng màu máu đồng thời từ trong nhuỵ hoa bay ra, trên không trung tụ lại một đóa Huyết Liên Hoa hùng vĩ.
Tình cảnh này xuất hiện, năm đạo tiên khí tập cuốn tới thình lình bất động, con ngươi Tuyết Phong bốc lên một chút kích động, ngơ ngác nhìn bóng người ở trên cánh hoa sen, phảng phất trong thiên địa chỉ có một phong cảnh duy mỹ, tú lệ đoan trang, lại hào hiệp ngạo thế thiên nhiên.
Đầu ngón tay mềm mại nắm lấy viên huyết châu trên không trung, nhẹ nhàng tiến vào da thịt, trong thiên địa rộng lớn vang lên một tiếng thở dài, thanh âm đó như huyền âm tươi đẹp của Thiên Cầm, cầu vồng dưới hào quang, băng tuyết dưới ấm dương, là một tia nhu tình dưới nguyệt quang, mang theo tâm ý thương tiếc: "Phong nhi."
"Thủy Vân!" Tuyết Phong liều lĩnh chạy về phía người luôn làm nàng tâm niệm.
Khi nàng rời đi, năm đạo tử khí hung tàn tranh tương bạo phát.
Phịch một tiếng, theo Lâm Pháp gầm rú một tiếng, phong ấn tập hợp khí lực của hai vị tiên tôn đã bị phá nát, nguyên bản vị trí Tuyết Phong đứng chính là phía trước phong ấn, lúc nàng rời đi, năm cỗ khí lực liên hợp xuất kích, đó là khoảnh khắc quang hoa mênh mông tỏa ra uy lực.
Hào quang tiêu tan, Tuyết Phong tới bên người Mộc Thủy Vân, nhẹ nhàng ôm nàng vào lồng ngực, lạnh lùng bên môi tan rã, như băng tuyết giữa ngày hè, nóng chảy thành nước: "Thủy Vân..."
Giờ khắc này, hai mắt Mộc Thủy Vân long lanh như thanh tuyền, một giọt máu hồng nhuộm đẫm, tròng mắt hiện ra khuynh thế ôn nhu, tóc đen dập dờn trong gió, từng tia từng sợi, đỏ như máu bay tán loạn, hiện ra hết vẻ xinh đẹp, lông mày của nàng nhu nhu mà phi dương, cũng bị lệ hồng nhiễm, lộ ra một phong thái tuyệt thế mỹ lệ.
"Xin lỗi." Tuyết Phong vuốt hàng lông mày đỏ sẫm của Mộc Thuỷ Vân, nhìn nàng ấy một thân lệ khí cuồng tứ trương dương, trái tim đau đớn không ngừng, nàng khinh suất để Thủy Vân một thân một mình đến đây, nàng ấy còn bị những tên tiên gia đáng ghét này tính toán, nàng thật đáng chết!
Mộc Thủy Vân mặc cho nàng vuốt ve, cười nhạt lộ ra ôn nhu: "Nàng có thể tới gặp ta, chính là bồi thường lớn nhất."
Tuyết Phong ôm chặt Mộc Thuỷ Vân, nửa khắc cũng không muốn cùng nàng ấy chia lìa, mặc năm vị tiên tôn Thất Tiên Phong trừng mắt kinh ngạc, cánh tay càng ôm càng chặt, vì nàng thương tiếc người trong lòng.
Thấy hai vị mỹ nhân xinh đẹp ám muội ôm nhau, năm vị tiên tôn nhất thời ngẩn ra.
Mặt Thương Phong Dạ ám trầm, cẩn thận quan sát hình tượng của Mộc Thủy Vân, đột nhiên kinh tủng nói: "Cỗ oán khí kia đã thẩm thấu da thịt của nàng, ngay cả lông mày đều biến thành màu đỏ, tuy rằng màu sắc trên tóc cực ít, nhưng cũng tượng trưng cho vào tà."
"Vào tà!" Bốn người còn lại liên tục khiếp sợ.
Lâm Pháp âm trầm: "Thương đại ca còn do dự cái gì? Chúng ta mau mau liên thủ tru giết các nàng! Nếu như để oán khí kia đột phá ra, chỉ sợ liên hợp cũng không áp chế nàng nổi!"
Ánh mắt Thương Phong Dạ tối sầm, thanh kiếm trong tay có tầng khí lưu tàn nhẫn uốn lượn, không khí lay động, một trận vặn vẹo trước mặt hai cô gái, một sinh vật mềm nhũn, ngáp dài hiện ra, híp mắt nói: "Mấy lão già các ngươi, ỷ vào tu vi tiên cấp, vây công chủ nhân ta, thật là không biết xấu hổ. Hôm nay có ta ở đây, các ngươi đừng hòng thực hiện được."
Tân Duyệt Tâm quan sát tiểu manh thú tỉ mỉ, lập tức giật mình nói: "Là thần thú Nhai Tý!"
"Cái gì? Con vật nhỏ kia là Nhai Tí?" Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt ngơ ngác, lần trước ở Dược Tiên Cốc nhìn thấy tên tiểu tử này còn tưởng rằng là một con chó, không ngờ lại là thần thú thượng cổ, quả thật khó mà tin nổi.
Thương Phong Dạ nói: "Mộc Thủy Vân, chúng ta cũng không muốn làm lớn chuyện. Dù sao ngươi là đồ nhi của Vân Trúc, ngươi nên chịu thua, rồi cùng chúng ta về Thất Tiên Phong đi. Nước trong tiên trì có thể tinh chế oán khí ở trên người ngươi, tranh thủ lúc ngươi còn chưa nhập ma đạo, trục xuất oán lực trong cơ thể ngươi, thanh minh tâm linh."
"Nói thật đường hoàng a, Huyết Phật châu đã hóa thành một phần của Thủy Vân, ngươi muốn tinh chế oán khí, chính là muốn mệnh của nàng. Phong Dạ đại tiên thật sự là giỏi tính toán, ta rất khâm phục." Bên môi Tuyết Phong hiện lên sự trào phúng, một thân hơi lạnh trục lưu, phồn thịnh cuồng bộc, công kích ra.
Kiếm khí lượn lờ, xẹt qua ánh sáng rộng rãi, phịch một tiếng, hai cỗ khí tức đan xen, biển lửa bỗng dưng tăng vọt, cuồng tứ hừng hực nhưng không có tiêu diệt hơi lạnh mà là trợ giúp cỗ khí lưu lạnh lẽo kia, đánh tan kiếm khí sắc bén.
Khí lưu ác liệt bay ngược về, tay Thương Phong Dạ hơi động vung chưởng lực ra, san bằng dư âm đàn hồi, mới ngừng lại cú va chạm suýt xảy ra, mọi người bên cạnh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Thủy Vân bình thản nói: "Đa tạ ý tốt của Thất Tiên Phong, Thất Tiên Phong, ta nhất định tới, nhưng cũng không phải là bằng phương thức này. Còn oán khí, ta sẽ tìm cách khống chế, mời các ngươi rời đi."
"Mộc Thủy Vân! Đừng tưởng rằng ngươi có thần thú để dựa dẫm, là có thể không đem tất cả mọi người đặt trong mắt, hôm nay ta trước hết diệt trừ ngươi!" Lâm Pháp trợn mắt, giẫm chân một cái, toàn bộ lăng nhai lập tức lay động, dáng người của hắn, đã hiện ra giữa không trung, hai đạo tiên lực gào thét hướng về phía nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Rất muốn đánh Lâm Pháp đúng không... Ta càng muốn!
Mộc Thuỷ Vân: "Hừ, đợi chế thăng tiên, PK cỡ nào chế cũng cân!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook