Tà Minh Chi Giới
-
Chương 1
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Ánh xuân chiếu rọi, hôm nay là lễ hội được tổ chức mỗi năm một lần, Pháp Nguyên Tự chật ních người, hương hoả cường thịnh, khói toả ra từ bên trong ngôi chùa to lớn, có mùi đàn hương nồng đậm thật lâu không tiêu tan, giúp tâm hồn thoải mái hơn khi ngửi thấy.
Két...
Một chiếc xe thể thao Audi màu bạc dừng ở trước cửa chùa, mọi người dồn dập nhìn qua, nhưng giây tiếp theo, đều trợn tròn mắt!
Mở cửa xe, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước xuống, da thịt trắng nõn tinh xảo nhất thời hấp dẫn không ít tầm mắt, ở thời đại mỹ phẩm bay đầy trời thế này, nếu là phụ nữ có chút nhan sắc thì ai lại không trang điểm khi ra ngoài, nhưng dung nhan nữ nhân này lại thể hiện một vẻ thiên nhiên thanh thuần, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết trang điểm, chẳng lẽ là trời sinh quyến rũ?
Khiến mọi người cảm thấy thán phục nhất là quần áo cùng khí chất của nữ nhân này, tóc đen dài xoã tung sau gáy, tràn trề thanh xuân, quần jean màu lam nhạt phối với áo ngắn tay mày trắng lộ ra đôi cánh tay trắng nõn tinh tế, vào mùa hè nóng bức trông có vẻ man mát thanh nhuận, nhưng trên người nàng lại toả ra một khí tức lãnh đạm vô hình. Mọi người giật mình, chiếc xe Audi này có giá ít nhất là hai triệu, tuy rằng rất phổ thông, nhưng nàng trẻ tuổi như vậy đã có thể lái xe thể thao, rất khó để không nghĩ rằng nàng là con nhà giàu.
Mộc Thuỷ Vân khoá xe, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp đi vào trong, nơi này là ngôi chùa cổ kính nhất ở A thị, từ nhỏ nàng đã tin Phật.
Là một nhiếp ảnh gia, hằng năm nàng đều đến các nơi trên thế giới chụp ảnh, mà mỗi lần nàng đi qua một ngôi chùa thì đều dừng lại trong chốc lát, thoả mãn thành tâm bái Phật.
Gió nhẹ thổi đến, đi kèm là mùi đàn hương dày đặc trang nghiêm, điều này khiến Mộc Thuỷ Vân sản sinh tịnh tâm trung thành, phóng tầm mắt qua, hai bên dòng người không nhiều, đều đang lựa chọn một ít trang sức, nàng cảm thấy hứng thú, đi tới.
Dưới tủ kính bày biện đủ loại Phật châu kiểu dáng tinh mỹ, có Lưu Ly, có Phỉ Thuý, cũng có một ít Ngọc Thạch mỹ lệ hiếm thấy, đã được chế tác tinh xảo thành những hình dạng khác nhau, hoan nghênh khách chọn, giá tiền cũng cực kỳ đắt đỏ.
Mộc Thuỷ Vân lắc đầu, nơi này là chùa chiền, cư nhiên lại bị biến thành nơi chào hàng buôn bán sản phẩm, cứ cho là những Phật châu Ngọc Thạch kia rất hấp dẫn, thế nhưng, nàng một chút cảm giác cũng không có, vật thể mỹ lệ, nàng đã thấy rất nhiều, cảm giác cũng phai nhạt, những thứ đồ này tự nhiên đối với nàng không có sức hấp dẫn. Ngay thời điểm nàng muốn xoay người rời khỏi thì một âm thanh hờ hững bỗng dưng truyền tới: "Thí chủ phải đi sao, trăm nghìn Phật châu ngay trước mắt, lại không thấy cô lưu luyến. Còn riêng một chuỗi này, không biết có thể lưu lại tâm tư của cô hay không đây?"
Mộc Thuỷ Vân kinh ngạc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một hoà thượng mặc áo cà sa đang cầm một chuỗi Phật châu màu đỏ, mỉm cười với nàng, dưới ánh mặt trời, chuỗi Phật châu bóng loáng long lanh, chẳng biết vì sao, nàng nhận thấy quanh thân Phật châu lấp loé cảm giác mông lung như ẩn như hiện, trong lòng nhảy dựng, đi rồi trở lại.
Đợi nàng đến gần, ánh sáng phát ra từ Phật châu càng thêm lộng lẫy, hai mắt khó khống chế chợt co giật, màu đỏ sẫm đang lưu động, hồng thâm thuý, lại như máu tươi chảy ròng, xinh đẹp nhưng cũng đủ quái dị!
Mộc Thuỷ Vân hít sâu một cái, tuy chuỗi Phật châu này kỳ lạ như vậy, nàng lại có chút xúc động muốn xoa xoa nó, chờ nàng nghĩ lại thì cũng đã làm. Bề mặt man mát thư nhuận, phảng phất một luồng khí lưu luôn mơ hồ gợn sóng, theo ngón tay của nàng lan tràn, chốc lát khôi phục yên lặng.
"Chuỗi Phật châu này bao nhiêu tiền?" Mộc Thuỷ Vân xoa xoa những hạt ngọc châu bóng loáng, cảm giác ban nãy không phải ảo giác, nàng nhìn kỹ bên dưới, nó cũng chỉ là một chuỗi Phật châu Hồng Ngọc phổ thông mà thôi, nhưng lại làm nàng nổi lên ý muốn nắm giữ.
Hoà thượng đan chéo hai tay, nói: "Chuỗi Phật châu này rất đặc biệt, nhưng nó không phải trang sức, được phương trượng của ngôi chùa này khai quang, chỉ tặng cho người hữu duyên. Nếu như cô và nó vô duyên, vừa nãy xuất hiện ảo giác, thì cô nên thả xuống. Nhưng cô đã không thả, điều này cho thấy cô và nó hữu duyên, Phật châu cô có thể cầm, bổn tự không lấy một đồng tiền nào."
Thấy hoà thượng nói như thế, Mộc Thuỷ Vân cũng hơi ngạc nhiên, nàng chưa từng thấy kiểu làm ăn nào như vậy cả, xem ra chuỗi Phật Châu này thật sự có hàm nghĩa, cái gì hữu duyên vô duyên chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi, nhướn mi hỏi: "Không biết tục danh của đại sư là?"
"Tiểu tăng Viên Thông." Hoà thượng hiểu ý nở nụ cười, liền không để ý nàng nữa.
Mộc Thuỷ Vân xem Phật châu Hồng Ngọc nằm trong tay, chuỗi Phật Châu này rất dài, phải quấn hết hai vòng mới vừa cổ tay, da thịt trắng nõn và Phật châu Hồng Ngọc hoà lẫn, cảm giác mỹ hảo dị thường.
Đến chỗ bán nhang mua ba cây, Mộc Thuỷ Vân đi đến cửa Phật điện to lớn nhất trong ngôi chùa, bên trong điện vàng son lộng lẫy, mùi đàn hương lại càng nức mũi, đây là mùi vị nàng yêu thích, càng cùng Phật tiếp xúc, tâm của nàng càng bình tĩnh.
Trước mắt là một bức tượng Phật tổ cao trăm trượng, Phật tổ nằm nghiêng, dung nhan điêu khắc trông rất sống động, vẻ mặt từ bi trong nháy mắt chinh phục tâm của mọi người, tất cả đều mang theo một mảnh thành tâm quỳ xuống trước mặt Phật tổ, dập đầu, khẩn cầu ngài phù hộ.
Đem ba cây nhang cắm vào lư đồng, Mộc Thuỷ Vân quỳ gối trước tượng Phật tổ, trong lòng yên tĩnh phi thường, hai mắt khẽ nhắm, một đoàn hào quang màu vàng lập loè, cảm nhận được điểm dị động liền mở mắt ra, đoàn kim quang kia hình thành vòng xoáy, thổi bay toàn bộ vật thể xung quanh, rồi lại toả ra một luồng sức hút cực mạnh!
"Mẹ ơi mau nhìn! Đó là cái gì?"
"A di đà Phật, thiện tai thiện tai, người đến a!"
Vòng xoáy xoay tròn làm kinh động tất cả mọi người đang bái Phật cách đó không xa, bọn họ sợ hãi gầm rú, các hoà thượng cũng bối rối không biết nên xử lý thế nào cho phải!
Ngay từ đầu Mộc Thuỷ Vân đã rời xa vòng xoáy, nhưng ánh sáng mạnh mẽ lại triển khai ở trước mặt nàng, mặc dù nàng cố gắng né tránh nhưng thuỷ chung vẫn bị hút vào, sức hút cực mạnh gắt gao khoá nàng lại, lư đồng bốn phía đều bị nguồn sức mạnh này thổi tung, khiến mùi đàn hương ngày càng nồng nặc!
Sợi tóc bị quát loạn, trông khá chật vật, Mộc Thuỷ Vân đã không chịu đựng nổi, Phật châu Hồng Ngọc trên cổ tay mơ hồ lộ ra một màu máu mông lung, chi tiết này đương nhiên sẽ không ai chú ý tới, mọi người sợ hãi nhìn vòng xoáy, các hoà thượng cũng không có cách nào ngăn cản.
Bầu trời đột nhiên giăng kín mây đen, chỉ nghe sấm sét răng rắc một tiếng, vòng xoáy trước mặt tượng Phật tổ cấp tốc vận chuyển, ầm một tiếng, khôi phục yên tĩnh.
Mọi người miễn cưỡng hô hấp, mồ hôi lạnh chảy xuống, bừng tỉnh qua đi, nữ nhân xinh đẹp kia đã không thấy đâu!
Gió nhè nhẹ thổi, trời đêm yên tĩnh, vô số ngôi sao óng ánh chói mắt, một hiện trạng quái dị dần hình thành.
Trong rừng tùng, gió mạnh gào thét, ầm một tiếng, ánh trăng chiếu rọi xuống, một vệt sáng trắng xoẹt qua, lá rụng bay tán loạn, chỉ nghe thấy một tiếng cười châm chọc: "Từ xưa đao kiếm tương địch, có thể so như nước với lửa. Linh hồn nguyên châu là bảo bối dùng để mở ra Tiêu Dao Trận, Phi Vân Sơn Trang các ngươi muốn nắm giữ xu thế nhất phương độc đại* cũng phải hỏi Lâu chủ của chúng ta có đồng ý hay không, thức thời, mau giao Linh châu ra đây, bằng không, đừng trách chúng ta thủ đoạn ác độc vô tình!"
*độc bá một phương
Một luồng khí lưu cực mạnh khuếch tán, cây cỏ rậm rạp bị huỷ diệt sạch sẽ, ánh trăng sáng chiếu rõ ràng tư thế hai phe đối chọi.
"Phốc, Yến Dương Thiên ta có tài cán gì, lại có thể làm cho hộ pháp đại nhân của Thanh Vũ Lâu phải tự mình ra tay. Xem ra Linh châu đối với các ngươi, hẳn là tình thế bắt buộc a." Yến Dương Thiên khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm một đám người áo đen, nam tử có khuôn mặt âm nhu được thuộc hạ vây quanh có lẽ là thủ lĩnh, lời nói hung hăng ban nãy chính là xuất phát từ trong miệng của hắn ta.
Yến Dương Thiên đồng thời lo lắng, Tiểu Điệp nên trở lại sơn trang rồi, chỉ cần con bé bình yên đem Linh châu trở về, cho dù mình chết ở chỗ này cũng không hề tiếc nuối!
"Muốn từ trên người Phi Vân thiếu chủ ngươi cướp đồ vật, đương nhiên phải là ta tự mình ra tay mới không xảy ra sơ hở. Giằng co lâu như vậy, cũng nên có kết quả!" Vừa dứt lời, bóng đen lấp loé, Lăng Vũ tay cầm trường kiếm, thân kiếm lạnh lẽo băng sương có thể nói là tuyệt thế, hắn có thể tránh một lần nhưng không thể tránh lần thứ hai!
Yến Dương Thiên nheo mắt, nhìn kiếm khí mãnh liệt kéo đến, đan điền cũng cấp tốc vận chuyển, mảnh sáng mờ ảo màu trắng trồi ra ngoài thân, tóc bị thổi ngổn ngang, hé lộ khuôn mặt anh tuấn, vóc dáng kiên nghị lẫm liệt, áo choàng phấp phới, xoay người vung trường đao một cái, sắc trắng nhiếp hồn nhanh chóng tụ lại!
Theo động tác múa đao của hắn, ở trên đỉnh đầu mọi người, lập tức sấm đánh vang rền, tầng mây kịch liệt va chạm, tựa như gió thổi mưa giông, trời gầm đất thét!
"Lôi Phong Kinh Vân Đao! Hừ! Ta sẽ phá đao khí của ngươi!" Nam tử mặc áo đen tên Lăng Vũ, hai mắt lạnh lùng, trường kiếm trong tay toả ra ánh vàng ác liệt, hai chân đạp lên không khí, một chiêu đâm tới!
Phịch! Lúc Lăng Vũ đâm tới, rừng tùng to lớn bị hai cỗ khí lực đụng nhau làm cho nổ tung, trăm vòng trăm thước đều biến thành bình địa, cây cỏ bị thiêu rụi không chừa một cọng.
Phốc... Máu văng lên không trung!
Rầm một tiếng, tông bào bị máu tươi nhiễm đỏ, Yến Dương Thiên bị cường lực đánh bay thật xa, hắn tự nhận đao pháp trác tuyệt nhưng cũng không có biện pháp chống đỡ một đòn mãnh liệt kia. Thanh Vũ Lâu cao thủ như mây, coi như hắn xui xẻo gặp gỡ một vị đi, hôm nay e rằng tính mạng đáng lo.
"A, chọc Vũ đại nhân của chúng ta, ngươi không còn mạng đâu."
Đám thuộc hạ Thanh Vũ Lâu thấy Vũ hộ pháp uy mãnh như vậy, trong lòng càng ngạo mạn, ánh mắt nhìn Yến Dương Thiên tràn ngập xem thường cùng thương hại, xem ra hôm nay hắn ta chắc chắn phải chết.
Lăng Vũ tàn nhẫn đặt kiếm lên yết hầu Yến Dương Thiên, lạnh nhạt nói: "Giao Linh hồn nguyên châu ra đây."
"Đừng vọng tưởng, nó đã được mang về Phi Vân Sơn Trang rồi. Linh hồn nguyên châu là đồ vật của bổn trang, các ngươi muốn lấy được nó, còn dám cùng ta bàn điều kiện, quả thật là nằm mơ." Yến Dương Thiên cười lạnh, nhắm chặt mắt lại, thắng bại đã phân, hắn sẽ không xin tha.
"Yến thiếu chủ, mặt trời ngày mai, ngươi không thấy được." Nam tử hai mắt sắc bén, hàn khí từ thân kiếm toả ra, chỉ trong chốc lát nữa, sẽ đâm vào yết hầu yếu đuối, nhưng ngay lúc đó bầu trời lại ầm ầm nổ vang!
Má ơi, trông cứ y như phải edit lại toàn bộ vậy, mùi QT nồng nặc luôn =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook