Edit vì H nma cũng méo ngờ là cái bộ này dài điêng quá đau đớn
----
Hoắc thái hậu trước tiên còn sợ quấy rầy kế hoạch của Cố Ánh Liễu.
Y trở lại quân trướng, tay cầm quân trắng tự mình đánh cờ.
Ánh sáng mỏng manh từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, bàn tay trắng bệch của thanh niên vươn ra từ tay áo tím đậm, tựa như ngọc khắc.
Cố Ánh Liễu buông quân cờ, quân đen bị ăn hết không giấu được nôn nóng.
Trước phạt mưu, sau phạt giao, tiếp theo phạt binh rồi hạ thành.
Chẳng lẽ bất luận thế nào cũng phải đi đến bước cuối cùng sao? Cố Ánh Liễu rũ mi, môi mỏng phơn phớt, nốt chu sa đỏ chót.
Ánh sáng rơi xuống bên mũi như tàn ảnh, nửa người thanh niên chìm vào bóng tối, như chưa quét đi hết bụi bặm.
Cố Ánh Liễu đi ra khỏi doanh trướng, phân phó cấp dưới, "Lương thảo phía Tây Nam dời hết chưa?"
Cấp dưới trố mắt một cái, chớp mắt, trả lời, "Đã dời đi xong."
Cố Ánh Liễu nhàn nhạt nói, "Nếu có người tới, để cho hắn thiêu, cứ tính là ta đốt tiền giấy trước."
Kể cả Hoắc Thái hậu có biết kế hoạch của y hay không, cho nên phải nắm chắc cơ hội cuối cùng.
Trận chiến này là tâm nguyện của bà, cũng là tâm nguyện của Hoắc gia quân.
Cố Ánh Liễu vốn định dùng lương thảo để kích thích Dung Tích, để hắn cho rằng lương thảo của mình đã vô dụng, lại hành quân lặng lẽ, giả vờ kéo dài thời gian, dụ hắn ra khỏi thành quyết chiến cùng mình.
Bây giờ những điều này không còn quan trọng.
Y thăng cho Cao Thị lang đã chết hai cấp, thành cáo mệnh nhị phẩm, con cháu có thể thừa kế.
Trong thế gia đại tộc, nặng nhất là phồn vinh hưng thịnh.

Y tin tưởng, cứ cho là dùng một cái mạng để đổi lấy cáo mệnh, chỉ cần có cách thì chẳng sợ vì con cháu cũng sẽ có người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Trong thành Thịnh Kinh, không khí căng chặt tới cực hạn.

Nhà nào cũng đóng chặt cửa, tự bọn họ cũng biết khi Hoắc gia quân Nam Dương đến Thịnh Kinh, trận chiến này không thể không đánh.
Trên tường thành, Hoắc gia quân trong tay Dung Tích bắt đầu dao động.
Hoắc gia quân Nam Dương, phần lớn đều là trưởng bối của bọn họ.

Bọn họ vì ân tình với Hoắc Trừng mà báo thù cho hắn, có thể rơi đầu chảy máu, nhưng bảo bọn họ hướng lưỡi dao sắc bén về thúc cữu của mình, bọn họ thật sự không làm được.
Nếu Hoắc Trừng ở đây, hắn có hướng đao về phía cô cô mình không?
Giờ khắc này, Dung Tích cũng đang đánh cờ một mình ở phủ đệ.
Dung Tích không ngờ Hoắc gia quân Nam Dương thế mà lại cho mình một cái đại "Kinh hỉ" như vậy.
Tẩu tử tốt của hắn! Đúng vậy, tẩu tử tốt của hắn xưa nay đã vậy.
Hắn cho rằng kiếp sống trong cung đình đã mai một ý chí chiến đấu của bà, biến bà thành một phụ nhân bình thường chốn thâm trạch, không ngờ bà vẫn như cũ, có thể cho hắn một lễ vật không thể tưởng tượng được trong thời điểm mấu chốt này.
Vị tẩu tử này của hắn, so với hoàng huynh đã quy tiên kia còn có bản lĩnh hơn.
Dung Tích liếm liếm môi, hắn còn một việc chưa làm, hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Hắn ôm chầm lấy Yến Đồng, bàn tay dao động trên người cậu ta.
Gần đây không biết là cậu ta dùng mùi gì, hương thơm trên người có mấy phần giống với chất nhi ngoan của hắn, còn học theo Dung Nhứ trang điểm, khiến hắn sinh ra mấy phần hứng thú.
"Đại nhân?" Yến Đồng yêu kiều mà kêu.
Dung Tích liếc qua khuôn mặt hơi hoảng loạn của cậu ta, cười khẽ một tiếng, "Ngươi cũng cảm thấy ta sẽ bại bởi Cố Ánh Liễu?"
Yến Đồng rụt rụt cổ, "Không dám, đại nhân."
Dung Tích không rảnh để ý đến suy nghĩ của một món đồ chơi, trực tiếp vén áo lên, tách lồn cậu ta đâm cặc vào, "Yên tâm, còn chưa đến lúc chân chính phân thắng bại."
"A......" Yến Đồng bị đặt lên án thư, đau đến sắc mặt trắng bệch.
Dung Tích trực tiếp nhắm ngay lỗ nhỏ của cậu ta mà đưa đẩy lên, "Nghe nói ngươi là người song tính khó gặp, lồn nhỏ này xác thật là không tồi."
Yến Đồng đã khi nào phải chịu một người thô lỗ như Dung Tích đâu, ngày xưa cậu ta chỉ cần nháy mắt một cái, con mồi đã lao đến nhu tình như nước, làm gì có chuyện không quan tâm mà địt thẳng vào tử cung thế này.
Phía dưới cậu ta phỏng chừng đã đổ máu rồi.

Yến Đồng bị cưỡng ép toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa, không dám phát ra bất kì âm thanh nào, sợ không gánh nổi hậu quả nếu chọc giận Dung Tích.
Dung Tích bẻ đầu cậu ta lại, không nhìn sắc mặt Yến Đồng, chỉ trầm thấp triền miên mà kêu một tiếng, "Tiểu Nhứ."
Yến Đồng chỉ nghĩ hắn đang gọi tên ai thân mật, chợt lại nhớ ra, chữ "Nhứ" không phải là tên của thiên tử sao?
Cậu ta khiếp sợ đến mức đau đớn cũng quên sạch, hoảng hốt nhớ lại khi bị Dung Tích tặng cho Hoắc Trừng, hắn cũng nhìn sườn mặt của cậu ta mà gọi, "Tiểu Nhứ Nhi."
Sau đó lại thống khổ mà quay đầu, "Không phải."
Có điều thoáng qua, cậu ta đã bị tặng trở về.
Cố Ánh Liễu và Dung Tích đều không phải dễ đối phó, cậu ta đúng là bị mỡ heo che mắt mới sinh ra suy nghĩ có thể câu dẫn bọn họ.
Yến Đồng bị địt đến hít thở không thông, trong đầu bắt đầu muốn ngất, một đôi tay to lớn bóp chặt lấy cổ cậu ta.
Cả đời cưỡi ngựa xem hoa vậy mà qua rồi, cậu ta nhớ lại khi ở Yến gia thôn, vì trộm một cái bánh mà bị người đuổi theo đánh, cả người đầy vệt đỏ đan xen, đau đớn đến cuộn người trên đống cỏ khô, trong miệng vẫn không nhả ra miếng bánh đã trộm đó.
Cuối cùng cậu ta cũng đến được Thịnh Kinh, gặp qua thiên nhan, cũng gặp được vương gia, cẩm y hoa phục, không phải chịu đói khát giá rét, xem như là viên mãn rồi.
Trước mắt Yến Đồng đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Đại Trụ, chỉ tiếc là không làm được gì cho Đại Trụ.
Dung Tích thấy người dưới thân không còn động, tiếc nuối mà thu hồi tay, "Đáng tiếc."

Cố Ánh Liễu khua chiêng gõ mõ mà chuẩn bị công việc trước chiến.
"Binh mã của Thác Mộc Tùy đã "Phá vây" phòng tuyến, chỉ huy hạ Thịnh Kinh."
Cố Ánh Liễu đứng trước vọng đài, phủi phủi tờ giấy mà ám vệ đưa lên, nhìn về phía nước sông vĩnh không ngừng nghỉ cùng sơn lĩnh và cây rừng, cùng với chân trời rặng mây đỏ.
Dung Nhứ nhỏ tiếng đến gần bịt mắt y, "Đoán xem ta là ai?"
Cố Ánh Liễu: "Đậu Hồi Chương?"
Dung Nhứ nhéo tiếng nói: "Không phải, không phải, đoán lại đi."
Cố Ánh Liễu: "Tiểu Ngũ?"
Dung Nhứ hừ một tiếng: "Tiểu Ngũ nào mà lại che mắt ngươi?"
Cố Ánh Liễu: "Đoán không được."

Khi nói chuyện, y liền nhanh chóng xoay người bóp chặt eo thiếu niên, nhanh như cắt mà hôn lên môi thiếu niên.
Dung Nhứ không đoán được y đột nhiên nhảy ra, né tránh không kịp, bị Cố Ánh Liễu ôm chặt.
Đầu lưỡi thanh niên thâm nhập vào miệng cậu, bú mút cái lưỡi nhỏ bé của cậu.

Thiếu niên cảm thấy mình sắp bị Cố Ánh Liễu hôn đến tắc thở, lưỡi tê hết cả rồi.
Cậu đẩy thanh niên ra, lồng ngực kịch liệt phập phồng, "Ngươi gạt ta."
"Nào có?" Cố Ánh Liễu vô tội mà nói.
Dung Nhứ quay mặt đi, "Vô sỉ."
Cố Ánh Liễu lại cầm tay cậu đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng hôn, "Chắc thế đấy."
Dung Nhứ: "Ngươi......"
Cố Ánh Liễu lại phong bế cánh môi thiếu niên, nhợt nhạt cướp đoạt vị ngọt giữa môi răng thiếu niên, "Tiểu Nhứ Nhi, mỗi ngày tỉnh lại ta đều cảm thấy như là đang nằm mơ."
Dung Nhứ ôm lấy eo thanh niên, "Có giấc mơ nào chân thật thế này không?"
Cố Ánh Liễu chưa đã thèm mà hôn hôn gương mặt thiếu niên, "So với trong mơ còn đẹp hơn."
Y đã có thể nghĩ về từ "hạnh phúc", không bằng một phần vạn hiện tại.

Từ lúc y nói đánh hạ thành Thịnh Kinh đã qua hai mươi ngày.
Chiến hỏa chính thức bắt đầu, xe công thành cao ngất được đẩy đến dưới chân tường thành, binh lính đắp thang mây leo lên tường thành, chỗ nào cũng bị tàn phá.
Dưới thành Thịnh Kinh tụ tập quân đội mà các lão tướng quân dẫn dắt, đều lấy Hoắc Thái hậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Cố Ánh Liễu người mặc áo giáp ngân bạch, đầu tàu gương mẫu, khí thế không thể thua.
Lần này không phải diễn tập như lần trước, nếu có một lần tóm được Thịnh Kinh thì sẽ miễn được rất nhiều phiền toái.
Tiểu Nhứ Nhi của y còn đang ở trong doanh trướng chờ tin tức tốt.
Cố Ánh Liễu càng giết càng hăng.
Trong số binh lính thủ thành có kẻ nhận ra y, đều không thể tin được.
Không phải bọn họ chưa từng thấy bộ dáng Cố Ánh Liễu đứng dưới thành kêu gọi, nhưng chỉ cho rằng Cố Ánh Liễu là loại mồm mép lợi hại thôi, trên thực tế hiếm khi thấy y động thủ.
Thám hoa lang khi xưa danh chấn kinh đô, một bộ hồng sam phong lưu cái thế, bây giờ lại phủ thêm áo giáp sáng bóng.
Đôi tay từng viết ra cẩm tú văn chương hiện giờ lại cầm thương chỉ đạo, gò má đã từng trong sạch thanh lãnh giờ tràn đầy vết máu, đạp lên thi thể tiến vào thành.

Ngoài Kinh Giao, Dung Nhứ nhìn thanh niên đang đến gần sông đào bảo vệ thành.
Cậu nắm chặt cổ tay áo mới không khiến bản thân thất thố.
Pháo nổ rầm trời, bụi mù khắp nơi.
Dung Nhứ cách ngàn thước vạn trượng, nhìn thấy bóng dáng Cố Ánh Liễu huy động trường thương.
Nước mắt thiếu niên không kìm được mà rơi xuống.
Ánh Liễu sống quá mệt mỏi, cho dù là nguyên tác hay khi cậu đã xuyên qua.
Một khắc này, cậu thậm chí còn ghét bỏ bản thân vô năng, đối với Cố Ánh Liễu mà nói, cậu không khác gì một trói buộc.
"Tiểu Ngũ, có phải là ta vô dụng lắm không." Dung Nhứ lau nước mắt sạch sẽ, nhìn Tiểu Ngũ bị cậu lôi ra.
"Bệ hạ rất tốt," Tiểu Ngũ kiên định nói, "Trong lòng Cố đại nhân, Bệ hạ là người tốt nhất, ngài ấy nguyện ý vì Bệ hạ mà làm mọi thứ.

Tiểu Ngũ cũng như vậy."
"Sao ngươi học được cách Ánh Liễu dỗ người vậy?" Dung Nhứ hồng hốc mắt tiếp tục nói, "Chúng ta trở về đi."
......
Vây hãm thành Thịnh Kinh so với tưởng tượng của Cố Ánh Liễu còn thuận lợi hơn, Hoắc gia quân thủ thành cơ hồ không có sức chống cự, liền khoanh tay chịu trói.
Hoắc Thái hậu nhanh chóng khống chế phòng thủ trong thành, mang binh toàn thành lùng bắt Dung Tích.
Cố Ánh Liễu lập tức ý thức được có điều không đúng, hết thảy đều quá thuận lợi.
Y đoạt lấy ngựa, thẳng đến cửa thành mà phi.
Binh mã đều dùng để công thành, lưu lại quân doanh phần lớn đều là phụ trách hậu cần già yếu bệnh tật.
Y suy xét đến an nguy của Tiểu Nhứ Nhi nên trước khi công thành đã phái toàn bộ Ám Lang Vệ tập trung bảo hộ Bệ hạ.

Nhưng nếu đối mặt với thiếu niên không phải chỉ là ám sát, mà là một đội quân táo bạo thì sao?
Dung Tích căn bản không ở trong thành như bọn họ tướng, hắn đã sớm bỏ thành mà chạy, được ăn cả ngã về không, hắn muốn lấy mạng của Tiểu Nhứ Nhi!
----
Edit xong chương này mà lợm họng với thằng cha Dung Tích luôn :) Người gì đâu đ tìm được cái điểm gì tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương