Ta Luôn Nghĩ Mình Đã Chết
-
C3: Chương 2
Giản ngôn phát hiện ra một chuyện, từ lần lừa Lục Xuyên không thành công, Lục Xuyên không cho nàng nấu cơm, mỗi lần ăn cơm, Lục Xuyên chuẩn bị một cái chén một đôi đũa.
Có lẽ do nàng ảo tưởng, nếu không sao nàng không có cảm giác đói?
Hay là vì bệnh, vấn đề này nên quan tâm.
Sau khi hạ quyết định Giản Ngôn đi tìm Lục Xuyên nói chuyện này, chỉ là Lục Xuyên có vẻ không để ý, hắn nói mặc kệ Giản Ngôn biến thành cái dạng gì hắn vẫn yêu nàng.
Giản Ngôn giận nói:
- Ngay cả em còn cảm thấy bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, chẳng lẽ không đi kiểm tra sao? Dù không kiểm tra, cũng phải uống thuốc.
"Hay là anh không yêu em. Hay những cái kia không phải là ảo giác."
Những lời này Giản Ngôn chưa nói ra, nàng sợ nói ra Lục Xuyên sẽ nổi giận,
Lục Xuyên cười bất đắc dĩ, như ứng phó với đứa trẻ muốn ăn kẹo:
- Anh đã sớm tìm bác sĩ, bác sĩ nói vấn đề của em sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày, chỉ là ngẫu nhiên sẽ sinh ra ảo giác mà thôi.
Hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt má nàng:
- Anh yêu em như vậy, sao có thể không quan tâm tới em. Đúng không?
Giản Ngôn có chút thẹn thùng, chỉ là nàng bị chiều riết sinh hư, dù trong tình huống nào cũng sẽ không nhận sai:
- Ai bảo anh chuyện gì cũng không nói cho em biết? Hại em suy nghĩ miên man.
- Ừ, ừ, ừ, là anh sai, về sau nhất định sẽ không vậy nữa.
Lục Xuyên dùng tay vuốt tóc nàng:
- Lần này là vì sợ em lo lắng.
Giản ngôn ừ một tiếng, tiếp nhận lý do này, vòng tay ôm chặt Lục Xuyên.
_________________________________
Gần đây thân thể Lục Xuyên có chút không ổn, cả người gầy đi, Giản Ngôn sốt ruột vô cùng, lại không biết nên cho Lục Xuyên uống thuốc gì.
Lục Xuyên lại không hề để ý, cự tuyệt đi bệnh viện cũng cự tuyệt mời bác sĩ, hắn nói hắn bị bóng ma tâm lý, nàng hỏi hắn bị bóng ma tâm lý chuyện gì? Hắn cũng không nói.
Giản Ngôn tức giận nổi điên, cãi nhau với hắn một trận, kết quả Lục Xuyên nên làm gì sẽ làm cái đó, thậm chí tâm tình rất tốt, còn vừa tắm vừa hát, dù hắn giơ tay đã là cố sức.
Giản Ngôn lại xuất hiện ảo giác, nàng nhìn lúc Lục Xuyên ngủ, bên cạnh thân thể xuất hiện một cái bóng trong suốt, nhìn như muốn từ trong thân thể bò ra ngoài, lại như muốn bò vào trong thân thể.
Giản Ngôn có chút không hiểu, theo bản năng đẩy bóng trong suốt vào trong thân thể của Lục Xuyên, giống như đẩy một lần có thể bảo trì một giờ, sau đó sẽ bò ra bên ngoài.
Giản ngôn cảm thấy như vậy quá phiền toái, vì thế không cần thầy dạy cũng học xong, liền dùng keo nước dính Lục Xuyên cùng bóng trong suốt Lục Xuyên vào với nhau, quả nhiên sau một lúc lâu không thấy bóng trong suốt Lục Xuyên bò ra nữa.
Làm xong này đó Giản Ngôn vỗ vỗ tay, cảm thấy có chút mệt, liền bò lên giường ôm Lục Xuyên đi ngủ.
Ngủ xong một giấc, Giản Ngôn nhìn thấy Lục Xuyên ngồi ở đầu giường, tóc có chút dài, thần sắc rất tiều tụy, rõ ràng chỉ ngủ có một giấc tóc không thể dài nhanh như vậy, cho nên nàng cảm thấy nàng lại phát bệnh.
Nhìn thấy Giản Ngôn tỉnh lại, Lục Xuyên ôm chặt nàng, hung hăng ôm trong lòng. Lục Xuyên ôm có chút đau, Giản Ngôn khó chịu đẩy hắn ra.
- Để anh ôm một lát.
Lục Xuyên hôn cổ nàng:
- Không có chuyện gì, em vĩnh viễn là vợ anh.
Giống như đột nhiên phát bệnh, thân thể Lục Xuyên suy sụt, cả người mất tinh thần, nhìn không giống người nàng ôm trước lúc ngủ.
Giản Ngôn có chút tò mò hỏi Lục Xuyên. Lục Xuyên nói là bệnh do gia tộc di truyền, không phải chuyện gì nghiêm trọng, cứ vậy lừa gạt qua đi.
Sau đó Giản Ngôn nhìn Lục Xuyên bị bệnh di truyền, cả người gầy ốm không thể đi lại, cho đến khi hắn lâm vào hôn mê.
Giản Ngôn lại thấy bóng trong suốt Lục Xuyên, dựa theo kinh nghiệm lần trước nàng dán 2 người Lục Xuyên lại, ngủ một giấc Lục Xuyên liền tỉnh.
Vậy là Giản Ngôn đã sống với Lục Xuyên rất nhiều năm, nàng nhìn khuôn mặt Lục Xuyên mới phát hiện ra điều đó. Lục Xuyên không thích ra ngoài, cho nên Giản Ngôn cũng không hề ra cửa, cả ngày trong nhà nên không biết hôm nay hôm nào.
Có một ngày Giản Ngôn dựa vào người Lục Xuyên, lúc hai người tóc tai kề sát, đột nhiên phát hiện đối phương đã có nhiều tóc bạc, đuôi mắt ôn nhu ý cười đã có vết nhăn.
Giản Ngôn thích loại cảm giác cùng nhau chậm rãi già đi, nàng bò xuống giường chạy đến chiếc gương to.
Ở trước gương nàng thay đổi các loại biểu tình, người bên trong vẫn là bộ dạng niên hoa, Giản Ngôn thở dài, nàng đã tốt nghiệp đại học rồi mới kết hôn, sao nhiều năm như vậy vẫn không có gì thay đổi.
Lục Xuyên thấy nàng như vậy, đi tới hỏi nàng làm gì, Giản Ngôn uể oải nói:
- Anh đã có tóc bạc rồi, em cũng muốn nhìn xem mình thế nào, nhưng nhìn thế nào vẫn vậy.
Nàng thở dài một hơi:
- Anh già nhanh như vậy, nếu lại qua mười mấy năm, một nửa tóc đều bạc hết, đến lúc đó chúng ta ra ngoài, người ta còn nghĩ là ba ba dắt con gái đi dạo.
- Nghịch ngợm.
Lục Xuyên cúi đầu hôn nàng, hơi thở bên tai:
- Nhanh như vậy đã ghét bỏ anh, về sau phải làm sao bây giờ? Hử? Có phải đến lúc đó đi ra ngoài dứt khoát không nắm tay, làm bộ không quen biết.
- Sao có thể!
Giản Ngôn mở to đôi mắt:
- Lục Xuyên em nói cho anh biết, anh không được bôi nhọ em, nếu không em mà tức giận hậu quả rất nghiêm trọng!
Nàng đang nói liền bị Lục Xuyên hôn môi, lời còn chứ nói xong đã bị chặn miệng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc càn quét trong miệng nàng, cưỡng bách nguyên hộ gia đình cùng hắn dây dưa.
Một lúc sau, Lục Xuyên mới buông Giản Ngôn ra, nói:
- Vậy về sau em không cần soi gương nữa. Chúng ta cũng không cần ra ngoài.
Giản Ngôn suy nghĩ, cũng không phải không thể tiếp thu, hiện tại nàng không thích nhìn thấy thái dương, ban ngày phải che màn, vì thế gật đầu đáp ứng.
Lục Xuyên nói được thì làm được, lúc sau bỏ hết gương trong nhà, thủy tinh đều đổi thành đồng, hắn tự tay thay đổi.
Đổi xong Giản Ngôn cảm thấy cũng không tệ lắm, kính mờ không cần nhìn rõ.
Bệnh di truyền của Lục Xuyên càng ngày càng nghiêm trọng, thời gian phát tác lần sau ngắn hơn lần trước, Giản Ngôn có chút lo lắng, nhưng Lục Xuyên luôn nói là không cần để ý.
Lần này Lục Xuyên lại phát bệnh, Giản Ngôn dùng keo nước dính Lục Xuyên xong, cảm giác so với lần trước còn mệt hơn vài phần, bóng trong suốt Lục Xuyên có sức lực quá lớn, nàng dùng rất nhiều keo nước.
Một giấc ngủ dậy, Giản Ngôn nhìn mép giường, quả nhiên lại thấy Lục Xuyên ngồi ở bên kia, vẫn là bộ dạng không có tinh thần.
Lục Xuyên đầu tóc trắng hơn phân nửa, làn da bắt đầu lỏng, hiện ra lão hóa.
Nhìn thấy Giản Ngôn tỉnh lại, hắn cũng chỉ có thể nắm tay nàng, không có chút sức lực.
Giản Ngôn cảm thấy gần đây Lục Xuyên có chuyện gạt nàng, sau ngày nàng tỉnh lại, Lục Xuyên tự nhốt mình trong phòng nửa ngày, sau đó còn phá lệ ra ngoài một chuyến.
Giản Ngôn hỏi hắn làm gì, Lục Xuyên không nói, chỉ cười thần bí, cả đời này hắn luôn cười, cười vô cùng vui vẻ, hắn nói không qua bao lâu nữa Giản Ngôn sẽ biết.
Thân thể Lục Xuyên từng ngày suy yếu, Giản Ngôn cảm thấy lần này keo nước sẽ dính không được, quả nhiên, sau khi Lục Xuyên ngủ, bóng trong suốt Lục Xuyên gấp không chờ nổi bò ra ngoài.
Bóng trong suốt này không giống Lục Xuyên hiện tại, bóng trong suốt Lục Xuyên vẫn là bộ dạng trẻ tuổi, khi bò ra ngoài hắn nhìn xung quanh, thấy Giản Ngôn, hắn nhìn nàng cười ôn nhu.
Giản Ngôn không để ý đến hắn, bóng trong suốt Lục Xuyên không quay về thân thể Lục Xuyên, thì Lục Xuyên sẽ không tỉnh, nhiều năm như vậy nàng đã có kinh nghiệm, chỉ là hiện tại bóng trong suốt Lục Xuyên có sức lực quá lớn, nàng đánh không lại, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Bóng trong suốt Lục Xuyên bị nàng trừng mắt liền lộ ra ủy khuất, héo queo bay tới góc tường trốn tránh.
Không lâu sau, cửa nhà Giản Ngôn bị người mở ra, vài người tiến vào, đều là người Giản Ngôn không quen, bọn họ đi vào phòng ngủ của Giản Ngôn, nhìn Lục Xuyên nằm trên giường, nâng hắn lên đặt xuống cáng, đắp vải bố trắng.
- Các người làm gì!
Giản Ngôn tiến lên ngăn cản, thân thể xuyên qua đám người kia, ngã nằm xuống đất, mấy người kia giống như không nhìn thấy nàng, nâng cáng đưa ra ngoài.
Giản Ngôn bò dậy đuổi theo, bóng trong suốt Lục Xuyên cũng đi theo.
Mấy người kia nâng cáng lên xe, sau đó rời đi, Giản Ngôn vội vàng nhảy lên xe, bóng trong suốt Lục Xuyên cũng đi theo, lại bị Giản Ngôn đạp một cái.
Đi một lúc lâu, xe ngừng lại, vài người nâng Lục Xuyên xuống xe, Giản Ngôn muốn theo sau, lại bị bóng trong suốt Lục Xuyên giữ chặt, mặc kệ Giản Ngôn đấm tay đá chân như thế nào cũng không buông tay.
Giản Ngôn thấy vũ lực không được, liền bắt đầu cầu xin hắn, nhưng bóng trong suốt Lục Xuyên không hề đồng tình, dù Giản Ngôn khóc đến hoa mắt, thần sắc vẫn không dao động.
Giản Ngôn khóc đã lâu, mấy người kia đã trở lại, trong tay ôm một cái bình, mà Lục Xuyên không thấy đâu.
Giản Ngôn không biết bọn họ đem Lục Xuyên đi đâu, nàng muốn xuống xe đi tìm, nhưng vẫn bị bóng trong suốt Lục Xuyên ngăn cản, xe khởi động, lại đi tới nơi không biết.
Xe dừng lại, vài người xuống xe, bóng trong suốt Lục Xuyên kéo Giản Ngôn xuống xe, vẻ mặt Giản Ngôn vô hồn mặc kệ hắn kéo đi, tâm lý có một thanh âm càng lúc càng lớn.
Nơi này là phía tây nghĩa địa, vài người ôm bình đi đến một chỗ thì dừng lại, mở ra đỉnh mộ, bỏ bình kia vào.
Làm xong hết thảy, vài người chuyển qua, đi đến trước mộ đặt một vòng hoa cúc, Giản Ngôn đi theo, thấy ảnh trên bia mộ là một đôi thanh niên nam nữ, màu nền đỏ, vẻ mặt đôi nam nữ tràn đầy hạnh phúc.
Trên bia, trái phải hai bên khắc một hàng tự.
Bên trái là: Ái thê nói tóm lại là mộ. Bên phải là: Vong phu Lục Xuyên chi mộ.
Bóng trong suốt Lục Xuyên giữ chặt tay nàng, xoay người Giản Ngôn lại, nhìn nàng cười ôn nhu, như lần đầu gặp gỡ.
P/s: Truyện theo chiều hướng nào các nàng nghiệm ra không nè. Ta chờ các cmt của các nàng nha. Mong chờ lắm lắm lắm lun.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook