Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê
-
C8: Bọn họ đều có mưu đồ quấy rối tiên tôn 8
Editor: hatrang.
- --
Một lần nằm mộng, chính là mộng đến ba ngàn chuyện xưa còn dang dở, dẫu sớm đã trôi qua, lại vẫn làm người thổn thức khôn nguôi.
Rõ ràng chỉ là một giấc mơ cũ, nhưng tình cảm này phảng phất như đã khắc sâu vào trong xương tủy của bản thân, không cách nào dứt bỏ, một loại khao khát điên cuồng dày đặc bao phủ tâm trí cậu.
Giây tiếp theo, chiếc gương đồng truyền tin bên người khẽ rung lên, có người tìm cậu!
Hệ thống 661: "Ma Tôn thân ái của cậu đang online, vui lòng chỉnh đốn tâm trạng một chút rồi bắt đầu diễn."
Khương Ngâm đang lo lắng cảm xúc trong lòng quá mức mãnh liệt không có chỗ phát tiết, cậu bèn dụi mắt, nhanh chóng lao tới trước gương đồng, rồi dõng dạc kêu một tiếng tràn đầy xúc động: "Tôn thượng!"
Trong gương xuất hiện một bóng người nhợt nhạt cao gầy, hắn ngồi trên ngai vàng, cười như không cười nghiêng đầu nhìn qua, nếu chỉ dựa vào diện mạo của hắn, hẳn ai cũng sẽ cho rằng người này thật thích hợp với lông chồn cao quý và vương toạ hoàng kim, gương mặt tuấn mỹ tựa như một vị hoàng tử nho nhã lễ độ. Thế nhưng đôi mắt đỏ máu đầy quỷ quyệt tà khí kia đã cho thấy nam nhân không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, hắn chính là nam phụ quan trọng nhất trong cốt truyện -- Ma Tôn Chu Dĩnh.
"Tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên: Xin hãy bày tỏ tình yêu với Ma Tôn đại nhân! (30 điểm thưởng)" Hệ thống 661 lại đổi về giọng nói máy móc lạnh lùng.
Biểu cảm trên mặt Khương Ngâm mém chút là tan vỡ, cũng may cảm xúc trong lòng đủ mãnh liệt, cậu một lần nữa hồi tưởng lại - tình yêu mà "cậu" dành cho hắn, chính là cầu mà không được, chỉ đành yên lặng đứng sau bảo hộ, không cần người đáp lại.
"Tôn thượng~" Đôi mắt Khương Ngâm ươn ướt, si ngốc nhìn đối phương: "Đêm qua ta nằm mơ."
"Tuyết đầu mùa vừa rơi, trăng đã tròn vành vạnh; dưới chân một mảnh trắng muốt, trên cao ánh bạc sáng ngời; còn người mang theo mỉm cười đi về phía ta, chẳng phải là màu bạch kim của ánh trăng hay sắc tinh khôi của những bông hoa tuyết, người là tồn tại duy nhất, là sự giao hoà tuyệt mĩ nhất của thế ngoại đào nguyên*!"
*thế ngoại đào nguyên – 世外桃源 thế giới tươi đẹp
Khương Ngâm cười đến là dịu dàng, con ngươi trong veo như nước, tình cảm bên trong nóng cháy nao lòng: "Tôn thượng, ta rất nhớ người..."
Nam nhân trong gương tựa hồ hơi giật mình một chút, quay đầu đi cười khẽ, thanh âm trầm thấp vừa từ tính lại vừa gợi cảm, làm người ta ngứa ngáy cả người: "Sao hôm nay tiểu đào hoa của ta đáng yêu thế..."
Hệ thống 661 vô cảm nhìn cặp đôi ảnh đế trước mặt, lạnh lùng báo cáo: "Ting! Nhiệm vụ ngẫu nhiên đã hoàn thành, vui lòng kiểm tra 30 điểm thưởng."
"Ting, độ hảo cảm của Ma Tôn +5."
"Ơ, hệ thống đã cập nhật rồi sao, hình như trước đây cậu không thể đo được độ hảo cảm?" Khương Ngâm nghĩ thầm.
Hệ thống 661: "Để ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, hệ thống quyết định bổ sung chức năng tính toán độ hảo cảm, đang tính độ hảo cảm của Ma Tôn Chu Dĩnh: 30 (một thuộc hạ khá chân thành)!"
"Vãi, lão tử vất vả giúp hắn lâu đến thế, kết quả cũng chỉ được 30 điểm?" Khương Ngâm mở to hai mắt: "Chưa từng gặp ai keo kiệt bủn xỉn như vậy!"
"Lại kiểm tra độ hảo cảm của Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh một chút."
"Ting! Đang tính toán độ hảo cảm --"
"Độ hảo cảm của thụ chính Vệ Từ: 70! (một tiểu đệ tử rất đáng yêu)"
"Độ hảo cảm của công chính Thẩm Thôi Anh: 60! (một sư đệ vừa lười vừa vô dụng, nhưng hắn sẽ không tranh giành sư phụ với ta)"
"Wow, tôi có thể hiểu lý do độ hảo cảm của Vệ Từ cao, nhưng ngay cả Thẩm Thôi Anh cũng coi trọng tôi ư?" Khương Ngâm nói: "Tuy rằng tôi không tán thành đánh giá của hắn về tôi, nhưng con số đó thật sự vượt ngoài dự kiến!"
Hệ thống 661: "Chỉ cần không liên quan đến thụ chính, Thẩm Thôi Anh bình thường rất dễ nói chuyện."
Nam nhân bên kia tấm gương đồng thấy đối phương yên lặng, vẻ mặt trầm xuống: "Tiểu đào hoa đang nghĩ gì vậy? Ngay cả lúc nói chuyện với bản tôn cũng thất thần, có lẽ là rất thú vị, không bằng đến kể cho ta nghe một chút?"
Khương Ngâm đột nhiên khẽ run lên, dần dần hồi thần, ngày xưa cậu bướng bỉnh nghịch ngợm là vì biết Vệ Từ sẽ dung túng cho cậu, bây giờ trước mặt vị chỉ có 30 độ hảo cảm này, cậu thật không dám nói nhảm.
"Bẩm tôn thượng, thuộc hạ chỉ đang suy nghĩ về thí luyện nhập môn lần này, để hoàn thành sứ mệnh của bản thân, thuộc hạ đã nếm trải trăm cay ngàn đắng, đối mặt vô số trắc trở mới có thể thông qua. Ai ngờ lại có một người thực lực mạnh hơn hẳn, hắn không chỉ vượt lên thuộc hạ trên thông thiên thang mà còn nhận được vị trí đầu tiên trong thí luyện này."
"Chính là vị yêu tu Xà tộc Diệp Trúc Quân kia!" Khương Ngâm hùng hồn mà nói, định chuyển chủ đề sang kiếm sĩ áo xanh.
Ai ngờ sau đó vẻ mặt Chu Dĩnh cũng không có hận ý như cậu dự đoán, ngược lại hắn dường như không thể nói nên lời, biểu cảm kỳ quái, phất phất tay, vậy mà không để ý đến sự thất lễ trước đó của cậu.
Khương Ngâm: "Sao lại thế này? Hắn nhìn tôi như vậy là có gì?"
Hệ thống 661: "Rốt cuộc cậu đã đọc kĩ cốt truyện chưa? Bởi vì ma lực cậu thấp kém nên còn có một người khác nhận nhiệm vụ làm gián điệp, bây giờ cậu hẳn là nên biết 'người khác' này là ai đi?"
"Chính là Diệp Trúc Quân cậu nói mạnh hơn cậu." Hệ thống 661 trực tiếp phá vỡ ảo tưởng của Khương Ngâm.
Khương Ngâm: "......." Khó trách lúc ấy ở trong rừng Sương Mù vẻ mặt đối phương cổ quái như vậy, thì ra hắn đang thắc mắc vì sao lần này đồng đội của mình lại yếu đến thế.
"Tôi không tin tôi không tin! Trong lòng tôi, hắn rõ ràng là một người tốt, lòng mang chí lớn, lương thiện nhiệt tình, sao có thể là gián điệp của Ma tộc!" Khương Ngâm ngoan cố cứng đầu, hắn ta còn từng cứu cậu...
Hệ thống 661 lạnh nhạt đáp: "Thực sự là hắn, hơn nữa, cậu làm sao biết được hắn giúp cậu không phải bởi vì cậu ngu ngốc cực kỳ? Suy cho cùng thì chẳng ai muốn đồng bạn của mình 'gây dựng sự nghiệp chưa được nửa ngày đã chết giữa đường' nhỉ?"
Khương Ngâm:...
"Việc này để ta xem xét, ngươi không cần phải xen vào, ngày thường ít tiếp xúc với hắn một chút, tập trung làm việc của mình cho tốt là được." Chu Dĩnh dịu giọng dặn dò, một bộ dáng cấp trên rất mẫu mực tốt bụng, chỉ là ý cười lại chưa đạt đến đáy mắt.
Làm tốt việc của mình?
Việc của cậu không phải là ở lại bên cạnh Kiếm Tôn làm gian tế, sau đó bí mật thu thập vật phẩm cá nhân của người nọ sao...
Thiếu niên quỳ trên mặt đất không khỏi siết chặt nắm tay, thần sắc ảm đạm.
Chu Dĩnh ngồi trên ngai vàng vô cùng hứng thú quan sát hàng loạt thay đổi cảm xúc của đối phương, từ buồn bã, mất mát, ghen ghét đến hâm mộ, rõ ràng có người thích hợp hơn để giải quyết nhiệm vụ này, nhưng hắn chính là cố tình chọn một Khương Ngâm luôn âm thầm ái mộ hắn.
Hắn muốn xem xem, khi bị người mình tâm tâm niệm niệm phái đi thu thập đồ vật của người khác, thiếu niên sẽ có biểu tình như thế nào. Hắn thích nhìn thấy loại ghen tuông khiến người ta phát điên đến độ tự hủy hoại bản thân, hắn thích hết thảy những cảm xúc đen tối xấu xa nhất của nhân loại.
Hắn muốn chứng kiến sự lương thiện dần mất đi, hắn muốn vẻ thuần khiết phải sa đọa.
Hắn muốn xem Khương Ngâm tự hủy diệt chính cậu.
"Tiểu đào hoa, làm tốt bổn phận của ngươi." Chu Dĩnh ôn nhu cười, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa thương hại nhìn thiếu niên bên kia gương đồng.
Chậc chậc, cả đôi mắt đều đỏ hoe, thật là đáng thương.
Nghe được lời nhắc nhở ẩn chút ý tứ cảnh cáo, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên trong phút chốc trở nên trắng bệch, thân hình run rẩy như thể giây tiếp theo sẽ ngã xuống. Ngoại hình của cậu đặt trong Tu chân giới thực sự không tính là đẹp, nhưng nổi bật ở một làn da trắng đến chói mắt, giống như một nắm tuyết đầu mùa sạch sẽ thuần khiết, làm người ta không nhịn được băn khoăn - không biết nếu chỉ dùng chút lực lên thì có để lại dấu vết màu đỏ mê hoặc nào hay không.
Cũng bởi vậy, đôi mắt lã chã chực khóc kia lại càng thêm đáng chú ý, tựa như một con thỏ nhỏ, mới chọc một chút đã kinh hoảng nhảy cẫng kên, chật vật và đáng thương đến cùng cực.
Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí để thích hắn?
Ma Tôn đại nhân cao cao tại thượng không rõ là đang nghĩ gì, đột nhiên lại cười, hắn chống trán, cười đến một sợi tóc lười biếng hơi rũ xuống, thanh tuyến trầm khàn gợi cảm kết hợp với phong tình như ẩn như hiện, quả thật hoàn toàn có thể khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khương Ngâm:...
Cậu hoảng sợ nhìn đối phương, không biết người nọ đang suy diễn ra loại kịch bản gì.
Hệ thống 661: "Độ hảo cảm của Ma Tôn: +5!"
"Tổng độ hảo cảm hiện tại: 35! (một thuộc hạ khá chân thành, ừm, còn rất si tình với ta)"
Khương Ngâm:...?
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Một từ thôi: Tra nam...
- --
Một lần nằm mộng, chính là mộng đến ba ngàn chuyện xưa còn dang dở, dẫu sớm đã trôi qua, lại vẫn làm người thổn thức khôn nguôi.
Rõ ràng chỉ là một giấc mơ cũ, nhưng tình cảm này phảng phất như đã khắc sâu vào trong xương tủy của bản thân, không cách nào dứt bỏ, một loại khao khát điên cuồng dày đặc bao phủ tâm trí cậu.
Giây tiếp theo, chiếc gương đồng truyền tin bên người khẽ rung lên, có người tìm cậu!
Hệ thống 661: "Ma Tôn thân ái của cậu đang online, vui lòng chỉnh đốn tâm trạng một chút rồi bắt đầu diễn."
Khương Ngâm đang lo lắng cảm xúc trong lòng quá mức mãnh liệt không có chỗ phát tiết, cậu bèn dụi mắt, nhanh chóng lao tới trước gương đồng, rồi dõng dạc kêu một tiếng tràn đầy xúc động: "Tôn thượng!"
Trong gương xuất hiện một bóng người nhợt nhạt cao gầy, hắn ngồi trên ngai vàng, cười như không cười nghiêng đầu nhìn qua, nếu chỉ dựa vào diện mạo của hắn, hẳn ai cũng sẽ cho rằng người này thật thích hợp với lông chồn cao quý và vương toạ hoàng kim, gương mặt tuấn mỹ tựa như một vị hoàng tử nho nhã lễ độ. Thế nhưng đôi mắt đỏ máu đầy quỷ quyệt tà khí kia đã cho thấy nam nhân không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, hắn chính là nam phụ quan trọng nhất trong cốt truyện -- Ma Tôn Chu Dĩnh.
"Tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên: Xin hãy bày tỏ tình yêu với Ma Tôn đại nhân! (30 điểm thưởng)" Hệ thống 661 lại đổi về giọng nói máy móc lạnh lùng.
Biểu cảm trên mặt Khương Ngâm mém chút là tan vỡ, cũng may cảm xúc trong lòng đủ mãnh liệt, cậu một lần nữa hồi tưởng lại - tình yêu mà "cậu" dành cho hắn, chính là cầu mà không được, chỉ đành yên lặng đứng sau bảo hộ, không cần người đáp lại.
"Tôn thượng~" Đôi mắt Khương Ngâm ươn ướt, si ngốc nhìn đối phương: "Đêm qua ta nằm mơ."
"Tuyết đầu mùa vừa rơi, trăng đã tròn vành vạnh; dưới chân một mảnh trắng muốt, trên cao ánh bạc sáng ngời; còn người mang theo mỉm cười đi về phía ta, chẳng phải là màu bạch kim của ánh trăng hay sắc tinh khôi của những bông hoa tuyết, người là tồn tại duy nhất, là sự giao hoà tuyệt mĩ nhất của thế ngoại đào nguyên*!"
*thế ngoại đào nguyên – 世外桃源 thế giới tươi đẹp
Khương Ngâm cười đến là dịu dàng, con ngươi trong veo như nước, tình cảm bên trong nóng cháy nao lòng: "Tôn thượng, ta rất nhớ người..."
Nam nhân trong gương tựa hồ hơi giật mình một chút, quay đầu đi cười khẽ, thanh âm trầm thấp vừa từ tính lại vừa gợi cảm, làm người ta ngứa ngáy cả người: "Sao hôm nay tiểu đào hoa của ta đáng yêu thế..."
Hệ thống 661 vô cảm nhìn cặp đôi ảnh đế trước mặt, lạnh lùng báo cáo: "Ting! Nhiệm vụ ngẫu nhiên đã hoàn thành, vui lòng kiểm tra 30 điểm thưởng."
"Ting, độ hảo cảm của Ma Tôn +5."
"Ơ, hệ thống đã cập nhật rồi sao, hình như trước đây cậu không thể đo được độ hảo cảm?" Khương Ngâm nghĩ thầm.
Hệ thống 661: "Để ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, hệ thống quyết định bổ sung chức năng tính toán độ hảo cảm, đang tính độ hảo cảm của Ma Tôn Chu Dĩnh: 30 (một thuộc hạ khá chân thành)!"
"Vãi, lão tử vất vả giúp hắn lâu đến thế, kết quả cũng chỉ được 30 điểm?" Khương Ngâm mở to hai mắt: "Chưa từng gặp ai keo kiệt bủn xỉn như vậy!"
"Lại kiểm tra độ hảo cảm của Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh một chút."
"Ting! Đang tính toán độ hảo cảm --"
"Độ hảo cảm của thụ chính Vệ Từ: 70! (một tiểu đệ tử rất đáng yêu)"
"Độ hảo cảm của công chính Thẩm Thôi Anh: 60! (một sư đệ vừa lười vừa vô dụng, nhưng hắn sẽ không tranh giành sư phụ với ta)"
"Wow, tôi có thể hiểu lý do độ hảo cảm của Vệ Từ cao, nhưng ngay cả Thẩm Thôi Anh cũng coi trọng tôi ư?" Khương Ngâm nói: "Tuy rằng tôi không tán thành đánh giá của hắn về tôi, nhưng con số đó thật sự vượt ngoài dự kiến!"
Hệ thống 661: "Chỉ cần không liên quan đến thụ chính, Thẩm Thôi Anh bình thường rất dễ nói chuyện."
Nam nhân bên kia tấm gương đồng thấy đối phương yên lặng, vẻ mặt trầm xuống: "Tiểu đào hoa đang nghĩ gì vậy? Ngay cả lúc nói chuyện với bản tôn cũng thất thần, có lẽ là rất thú vị, không bằng đến kể cho ta nghe một chút?"
Khương Ngâm đột nhiên khẽ run lên, dần dần hồi thần, ngày xưa cậu bướng bỉnh nghịch ngợm là vì biết Vệ Từ sẽ dung túng cho cậu, bây giờ trước mặt vị chỉ có 30 độ hảo cảm này, cậu thật không dám nói nhảm.
"Bẩm tôn thượng, thuộc hạ chỉ đang suy nghĩ về thí luyện nhập môn lần này, để hoàn thành sứ mệnh của bản thân, thuộc hạ đã nếm trải trăm cay ngàn đắng, đối mặt vô số trắc trở mới có thể thông qua. Ai ngờ lại có một người thực lực mạnh hơn hẳn, hắn không chỉ vượt lên thuộc hạ trên thông thiên thang mà còn nhận được vị trí đầu tiên trong thí luyện này."
"Chính là vị yêu tu Xà tộc Diệp Trúc Quân kia!" Khương Ngâm hùng hồn mà nói, định chuyển chủ đề sang kiếm sĩ áo xanh.
Ai ngờ sau đó vẻ mặt Chu Dĩnh cũng không có hận ý như cậu dự đoán, ngược lại hắn dường như không thể nói nên lời, biểu cảm kỳ quái, phất phất tay, vậy mà không để ý đến sự thất lễ trước đó của cậu.
Khương Ngâm: "Sao lại thế này? Hắn nhìn tôi như vậy là có gì?"
Hệ thống 661: "Rốt cuộc cậu đã đọc kĩ cốt truyện chưa? Bởi vì ma lực cậu thấp kém nên còn có một người khác nhận nhiệm vụ làm gián điệp, bây giờ cậu hẳn là nên biết 'người khác' này là ai đi?"
"Chính là Diệp Trúc Quân cậu nói mạnh hơn cậu." Hệ thống 661 trực tiếp phá vỡ ảo tưởng của Khương Ngâm.
Khương Ngâm: "......." Khó trách lúc ấy ở trong rừng Sương Mù vẻ mặt đối phương cổ quái như vậy, thì ra hắn đang thắc mắc vì sao lần này đồng đội của mình lại yếu đến thế.
"Tôi không tin tôi không tin! Trong lòng tôi, hắn rõ ràng là một người tốt, lòng mang chí lớn, lương thiện nhiệt tình, sao có thể là gián điệp của Ma tộc!" Khương Ngâm ngoan cố cứng đầu, hắn ta còn từng cứu cậu...
Hệ thống 661 lạnh nhạt đáp: "Thực sự là hắn, hơn nữa, cậu làm sao biết được hắn giúp cậu không phải bởi vì cậu ngu ngốc cực kỳ? Suy cho cùng thì chẳng ai muốn đồng bạn của mình 'gây dựng sự nghiệp chưa được nửa ngày đã chết giữa đường' nhỉ?"
Khương Ngâm:...
"Việc này để ta xem xét, ngươi không cần phải xen vào, ngày thường ít tiếp xúc với hắn một chút, tập trung làm việc của mình cho tốt là được." Chu Dĩnh dịu giọng dặn dò, một bộ dáng cấp trên rất mẫu mực tốt bụng, chỉ là ý cười lại chưa đạt đến đáy mắt.
Làm tốt việc của mình?
Việc của cậu không phải là ở lại bên cạnh Kiếm Tôn làm gian tế, sau đó bí mật thu thập vật phẩm cá nhân của người nọ sao...
Thiếu niên quỳ trên mặt đất không khỏi siết chặt nắm tay, thần sắc ảm đạm.
Chu Dĩnh ngồi trên ngai vàng vô cùng hứng thú quan sát hàng loạt thay đổi cảm xúc của đối phương, từ buồn bã, mất mát, ghen ghét đến hâm mộ, rõ ràng có người thích hợp hơn để giải quyết nhiệm vụ này, nhưng hắn chính là cố tình chọn một Khương Ngâm luôn âm thầm ái mộ hắn.
Hắn muốn xem xem, khi bị người mình tâm tâm niệm niệm phái đi thu thập đồ vật của người khác, thiếu niên sẽ có biểu tình như thế nào. Hắn thích nhìn thấy loại ghen tuông khiến người ta phát điên đến độ tự hủy hoại bản thân, hắn thích hết thảy những cảm xúc đen tối xấu xa nhất của nhân loại.
Hắn muốn chứng kiến sự lương thiện dần mất đi, hắn muốn vẻ thuần khiết phải sa đọa.
Hắn muốn xem Khương Ngâm tự hủy diệt chính cậu.
"Tiểu đào hoa, làm tốt bổn phận của ngươi." Chu Dĩnh ôn nhu cười, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa thương hại nhìn thiếu niên bên kia gương đồng.
Chậc chậc, cả đôi mắt đều đỏ hoe, thật là đáng thương.
Nghe được lời nhắc nhở ẩn chút ý tứ cảnh cáo, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên trong phút chốc trở nên trắng bệch, thân hình run rẩy như thể giây tiếp theo sẽ ngã xuống. Ngoại hình của cậu đặt trong Tu chân giới thực sự không tính là đẹp, nhưng nổi bật ở một làn da trắng đến chói mắt, giống như một nắm tuyết đầu mùa sạch sẽ thuần khiết, làm người ta không nhịn được băn khoăn - không biết nếu chỉ dùng chút lực lên thì có để lại dấu vết màu đỏ mê hoặc nào hay không.
Cũng bởi vậy, đôi mắt lã chã chực khóc kia lại càng thêm đáng chú ý, tựa như một con thỏ nhỏ, mới chọc một chút đã kinh hoảng nhảy cẫng kên, chật vật và đáng thương đến cùng cực.
Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí để thích hắn?
Ma Tôn đại nhân cao cao tại thượng không rõ là đang nghĩ gì, đột nhiên lại cười, hắn chống trán, cười đến một sợi tóc lười biếng hơi rũ xuống, thanh tuyến trầm khàn gợi cảm kết hợp với phong tình như ẩn như hiện, quả thật hoàn toàn có thể khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khương Ngâm:...
Cậu hoảng sợ nhìn đối phương, không biết người nọ đang suy diễn ra loại kịch bản gì.
Hệ thống 661: "Độ hảo cảm của Ma Tôn: +5!"
"Tổng độ hảo cảm hiện tại: 35! (một thuộc hạ khá chân thành, ừm, còn rất si tình với ta)"
Khương Ngâm:...?
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Một từ thôi: Tra nam...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook