Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
-
Chương 111: Bánh Opera
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Los Angeles sở dĩ nổi danh thế giới, không chỉ là bởi vì nó là thành phố kinh tế cùng công nghiệp phát đạt, càng là bởi vì nó có giá trị du lịch rất cao, bãi biển trong xanh, bãi cát mênh mông, cùng ánh nắng ấm áp, thiên đường điện ảnh Hollywood, và công viên giải trí lớn nhất thế giới Disneyland, tất cả tạo nên một Los Angeles độc nhất vô nhị về du lịch và văn hoá điện ảnh.
Đây là kết quả mà Lâm Thục Ý tìm kiếm trên baidu.
Tới thành phố nước ngoài này, cậu cũng nên tìm hiểu kỹ lưỡng.
Bởi vì mấy ngày kế tiếp, bọn họ sẽ tham quan thành phố này một lần, còn kết hôn chuyện quan trọng nhất, mẹ Thẩm biểu thị hết thảy đều giao cho cô, bọn họ chỉ cần một ngày đến kiểm tra là được.
Đối với sự tình du lịch Lâm Thục Ý cũng không để bụng, dù sao cậu đối với nơi này hiểu biết rất ít ỏi, ngôn ngữ văn hoá không thông hiểu, cũng không hi vọng cậu có thể làm được cái gì, vì vậy cậu không có chút áp lực nào đem nhiệm vụ này giao cho Thẩm Phục.
Dù sao Los Angeles nơi này đối Thẩm Phục mà nói, thật sự không tính là xa lạ.
Hừng đông Lâm Thục Ý mới ngủ, ngày thứ hai thật sớm đã bị Thẩm Phục đánh thức, trên mặt liên tục truyền tới xúc cảm mềm mại làm cho cậu có chút mông lung, mãi đến tận khi đôi môi nóng mềm cắn vào môi cậu, cậu mới hơi thanh tỉnh chút.
"Đã thức chưa? Nếu như em không tỉnh, anh sẽ cân nhắc dùng phương pháp kích thích hơn.”
Thẩm Phục trên mặt còn có hương vị của mùi kem cạo râu nhàn nhạt, hiển nhiên đã rửa mặt xong xuôi, Lâm Thục Ý không để ý trong lời nói của hắn có ý tứ tình sắc hàm xúc, ngẩng đầu lên nhìn một chút sắc trời bên ngoài, hỏi.
"Đã đến giờ dậy rồi sao?"
"Ừm."
Thẩm Phục từ trên giường ngồi dậy, trên người còn mặc áo ngủ mềm mại, lộ ra vết tích thật nhỏ trên ngực không rõ ràng lắm, bất quá cũng đầy đủ khiến Lâm Thục Ý đỏ mặt, dù sao vết tích kia là do cậu lưu lại.
"Biết em chưa ngủ đủ, chờ sau đó ở trên xe ngủ tiếp, dậy đi anh dẫn em đi chỗ tốt."
Thẩm Phục đưa tay đem Lâm Thục Ý ôm, sau đó mở ra khuy áo của cậu, thay cậu thay quần áo, Lâm Thục Ý mặt 囧, rốt cục triệt để tỉnh táo,
"Để em tự mặc."
Thẩm Phục khẽ cười nhẹ,
"Xấu hổ? Còn có cái gì anh chưa từng xem sao?"
Lâm Thục Ý không nói lời nào, thật nhanh thay xong quần áo đi buồng tắm rửa mặt.
Chờ cậu thu thập xong đi ra mới phát hiện, thời gian thật sự còn rất sớm, sắc trời bên ngoài cũng chưa sáng rõ, bên trong nhà vẫn còn yên tĩnh, một người rời giường cũng không có.
Lâm Thục Ý muốn đi phòng Tiểu Ngộ và Đào Đào, lại bị Thẩm Phục ngăn trở.
"Buổi chiều anh sẽ dẫn hai đứa cùng đi chơi, bây giờ có thể có thể dành thời gian riêng cho hai chúng ta không?
Từ sau khi có hai đứa con, thời gian riêng của hai người liền ít đi, Lâm Thục Ý bị câu nói này chọc phát cười, đóng lại cửa phòng bọn họ nói rằng
"Được."
Cậu kỳ thực cũng rất muốn cùng Thẩm Phục trải qua thời gian riêng chỉ có hai người bọn họ, mặc dù không biết Thẩm Phục rốt cuộc muốn dẫn cậu đi nơi nào, Lâm Thục Ý cũng đối với mục đích này, tràn đầy mong đợi.
Thẩm Phục đi vào ga ra lấy một chiếc xe bình thường, mang theo Lâm Thục Ý chậm rãi lái ra khỏi biệt thự.
Lâm Thục Ý vừa mới bắt đầu còn có hứng thú đối với bên ngoài nhìn một chút, sau nửa giờ, cơn buồn ngủ liền tập kích tới, cậu hạ thấp lưng ghế dựa, dựa vào phía sau ngủ say.
Thẩm Phục đem âm nhạc trong xe đổi thành giai điệu yên tĩnh, đem cửa sổ bên Lâm Thục Ý đóng lại, chỉ lưu lại một chút khe hở, gió nhẹ từng tia thẩm thấu vào khiến không khí trong xe trở nên tươi mát, sạch sẽ.
Lâm Thục Ý chỉ cảm thấy chính mình tựa hồ cũng không có ngủ bao lâu, liền bị Thẩm Phục gọi dậy.
"Đến rồi."
Lâm Thục Ý mở mắt ra, bị cảnh sắc bên ngoài xinh đẹp khiến hô hấp ngừng trệ.
Cửa sổ xe đã được mở ra, gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, mang theo hương vị đặc hữu mát mẻ của sáng sớm, cùng mùi vị mặn mà của nước biển, phía ngoài cửa xe chính là bãi biển mênh mông vô bờ, nước biển xanh lam cùng trời nối liền một đường, ánh triều dương tựa hồ cũng muốn bay lên, ở trên mặt biển ném ra một mảnh mờ nhạt.
"Xinh đẹp không? Bãi biển Santa Monica, có ánh triều dương cùng hoàng hôn xinh đẹp nhất.
Lâm Thục Ý gật gật đầu, khá là ý thơ nói,
"Thật giống như phần cuối của thế giới.”
Lâm Thục Ý không nghĩ tới Thẩm Phục sẽ dẫn cậu đi xem biển, cũng không nghĩ tới nước biển trong xanh thuần túy xinh đẹp như vậy, ngẫm lại cậu ở S thị gần biển như thế, nhưng lần thứ nhất ngắm biển lại ở nơi đất khách quê người.
Thẩm Phục mở cửa xe, vòng tới Lâm Thục Ý bên này, thay cậu mở cửa dùng tay làm dấu mời.
Bọn họ tới rất sớm, trên bờ cát chỉ có mấy người, có thể tưởng tượng nếu như đến buổi chiều hoặc là hoàng hôn, người trên bãi biển sẽ đông đúc náo nhiệt cỡ nào.
Hai người dựa vào trên xe sóng vai đứng chung một chỗ, Thẩm Phục hơi dùng sức nắm tay Lâm Thục Ý, trong không gian yên tĩnh nói rằng.
"Em xem, mặt trời cũng sắp lên rồi.”
Lâm Thục Ý ừ một tiếng, đôi mắt thuận đường nhìn chân trời xa xa.
Trên mặt biển hào quang ánh mặt trời đã càng ngày càng sáng, mắt thấy như sắp từ trong mặt biển đi lên.
Thẩm Phục không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc máy ảnh cầm ở trong tay chỉnh sửa một chút, sau đó giao cho Lâm Thục Ý.
"Muốn đem cảnh này lưu lại trong ảnh không?”
Lâm Thục Ý nhìn máy ảnh SLR gật gật đầu.
Thẩm Phục đưa tay đem Lâm Thục Ý ôm vào trong ngực, cầm lấy tay cậu đem máy ảnh SLR giơ lên trước mặt, kiên nhẫn giảng giải cách dùng, sau đó ôm eo Lâm Thục Ý, tùy ý để Lâm Thục Ý tràn đầy phấn khởi chụp cảnh vật ngoài khơi.
Mặt trời rốt cục từng chút từng chút đi lên, tại trên mặt biển hình thành một cái vòng lớn có ánh sáng màu vàng, theo cuộn sóng tạo thành một đường vòng nhộn nhạo, xinh đẹp khiến người ta quên hít thở, Lâm Thục Ý chụp say mê, chờ đến khi cậu rốt cục chụp xong rồi quay đầu lại, lại phát hiện Thẩm Phục đã không ở đằng sau.
Cậu nhìn cửa xe một bên khác, Thẩm Phục đang khom người từ bên trong đi ra, trong tay cầm thứ gì đó.
Lâm Thục Ý đang muốn cho hắn xem ảnh chụp, Thẩm Phục đột nhiên đi tới trước mặt cậu, sau đó một đầu gối hướng xuống dưới, chậm rãi quỳ xuống.
Lâm Thục Ý trong nháy mắt liền mông lung.
"Anh làm cái gì vậy?!"
Thẩm Phục cong khóe miệng,
"Anh nghĩ tới, tựa hồ anh chưa từng đường hoàng cầu hôn em, không có nhẫn cầu hôn, cũng không thể coi là chính thức.”
Hiểu rõ hắn muốn làm gì, Lâm Thục Ý trái lại càng thêm bất an, người chung quanh tuy rằng không nhiều, nhưng bởi vì động tác Thẩm Phục đặc thù đã có người nhìn về bên này.
"Không cần chính thức cầu hôn, em cũng không phải phụ nữ, đáp ứng chính là đáp ứng, anh mau đứng lên."
Cậu kéo nhưng Thẩm Phục
không nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Phục từ đâu đó móc ra nhẫn, cậu cuối cùng cũng rõ ràng tại sao đơn giản đi chơi còn phải mặc đồ phức tạp như thế, đều là vì Thẩm Phục đã sớm lên kế hoạch.
Du khách trên bãi biển, rốt cục đều bị hành động này của Thẩm Phục hấp dẫn tầm mắt, dồn dập vây quanh, có người bất đồng màu da bất đồng ngôn ngữ tụ tập cùng một chỗ, ai cũng không thèm để ý vai chính là hai người đàn ông, đã có người ồn ào nói rằng.
"Cầu hôn sao? Thật lãng mạn”
Lâm Thục Ý hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Phục sẽ dùng phương thức ấy, cậu vô cùng bối rối, mọi người lại bắt đầu không khống chế được nhảy loạn lên.
Giống như là người chung quanh không tồn tại, Thẩm Phục chậm rãi một chân quỳ xuống, mở ra cái hộp tinh xảo, giơ lên trước mặt Lâm Thục Ý.
"Nếu như anh có một người không thể không yêu, như vậy người ấy nhất định là em."
"Ang nghĩ mỗi ngày ngủ dậy sẽ thấy em, thời điểm nào cũng muốn nghe thấy âm thanh của em, anh cao hứng là bởi vì em mà cao hứng, anh vui sướng cũng vì em mà vui sướng, nếu có cái gì có thể đem chúng ta tách ra, anh nghĩ chỉ có thể là cái chết.”
Thẩm Phục âm thanh trầm thấp êm tai, đôi mắt giống như có nước, hấp dẫn Lâm Thục Ý trầm mê trong đó, hắn trầm thấp nói, biểu tình chân thành mà thành kính.
"Em có nguyện ý đưa nhân sinh của mình cùng anh gắn kết với nhau không? Ở trên có Thượng Đế chứng giám, em có nguyện ý cùng anh tuyên thệ không?”
Thẩm Phục nhìn đôi mắt Lâm Thục Ý, bên tai hơi ửng hồng tiết lộ tâm tình Lâm Thục Ý lúc này.
Kỳ thực câu nói này Lâm Thục Ý đã sớm trả lời qua vô số lần, nhưng thời điểm này Lâm Thục Ý lại trầm mặc, Thẩm Phục vẫn là căng thẳng không thôi.
"Được,em nguyện ý."
Không chờ Thẩm Phục có động tác gì, người chung quanh đã giành trước một bước hoan hô đi ra,
"Kiss! Kiss!"
Thẩm Phục đem chiếc nhẫn tinh xảo thanh lịch từ trong hộp lấy ra, đem cái nhỏ hơn đeo vào ngón tay Lâm Thục Ý, chặt chẽ liên kết, hoàn mỹ phù hợp.
Sau đó trong tiếng ồn ào của mọi người, hai người nhẹ nhàng ôm ấp, cuối cùng kịch liệt hôn môi.
Lâm Thục Ý nghĩ, đây thực sự là một thành phố hoàn mỹ.
Hết chương 111.
Chú thích:
Bãi biển Santa Monica.
Los Angeles sở dĩ nổi danh thế giới, không chỉ là bởi vì nó là thành phố kinh tế cùng công nghiệp phát đạt, càng là bởi vì nó có giá trị du lịch rất cao, bãi biển trong xanh, bãi cát mênh mông, cùng ánh nắng ấm áp, thiên đường điện ảnh Hollywood, và công viên giải trí lớn nhất thế giới Disneyland, tất cả tạo nên một Los Angeles độc nhất vô nhị về du lịch và văn hoá điện ảnh.
Đây là kết quả mà Lâm Thục Ý tìm kiếm trên baidu.
Tới thành phố nước ngoài này, cậu cũng nên tìm hiểu kỹ lưỡng.
Bởi vì mấy ngày kế tiếp, bọn họ sẽ tham quan thành phố này một lần, còn kết hôn chuyện quan trọng nhất, mẹ Thẩm biểu thị hết thảy đều giao cho cô, bọn họ chỉ cần một ngày đến kiểm tra là được.
Đối với sự tình du lịch Lâm Thục Ý cũng không để bụng, dù sao cậu đối với nơi này hiểu biết rất ít ỏi, ngôn ngữ văn hoá không thông hiểu, cũng không hi vọng cậu có thể làm được cái gì, vì vậy cậu không có chút áp lực nào đem nhiệm vụ này giao cho Thẩm Phục.
Dù sao Los Angeles nơi này đối Thẩm Phục mà nói, thật sự không tính là xa lạ.
Hừng đông Lâm Thục Ý mới ngủ, ngày thứ hai thật sớm đã bị Thẩm Phục đánh thức, trên mặt liên tục truyền tới xúc cảm mềm mại làm cho cậu có chút mông lung, mãi đến tận khi đôi môi nóng mềm cắn vào môi cậu, cậu mới hơi thanh tỉnh chút.
"Đã thức chưa? Nếu như em không tỉnh, anh sẽ cân nhắc dùng phương pháp kích thích hơn.”
Thẩm Phục trên mặt còn có hương vị của mùi kem cạo râu nhàn nhạt, hiển nhiên đã rửa mặt xong xuôi, Lâm Thục Ý không để ý trong lời nói của hắn có ý tứ tình sắc hàm xúc, ngẩng đầu lên nhìn một chút sắc trời bên ngoài, hỏi.
"Đã đến giờ dậy rồi sao?"
"Ừm."
Thẩm Phục từ trên giường ngồi dậy, trên người còn mặc áo ngủ mềm mại, lộ ra vết tích thật nhỏ trên ngực không rõ ràng lắm, bất quá cũng đầy đủ khiến Lâm Thục Ý đỏ mặt, dù sao vết tích kia là do cậu lưu lại.
"Biết em chưa ngủ đủ, chờ sau đó ở trên xe ngủ tiếp, dậy đi anh dẫn em đi chỗ tốt."
Thẩm Phục đưa tay đem Lâm Thục Ý ôm, sau đó mở ra khuy áo của cậu, thay cậu thay quần áo, Lâm Thục Ý mặt 囧, rốt cục triệt để tỉnh táo,
"Để em tự mặc."
Thẩm Phục khẽ cười nhẹ,
"Xấu hổ? Còn có cái gì anh chưa từng xem sao?"
Lâm Thục Ý không nói lời nào, thật nhanh thay xong quần áo đi buồng tắm rửa mặt.
Chờ cậu thu thập xong đi ra mới phát hiện, thời gian thật sự còn rất sớm, sắc trời bên ngoài cũng chưa sáng rõ, bên trong nhà vẫn còn yên tĩnh, một người rời giường cũng không có.
Lâm Thục Ý muốn đi phòng Tiểu Ngộ và Đào Đào, lại bị Thẩm Phục ngăn trở.
"Buổi chiều anh sẽ dẫn hai đứa cùng đi chơi, bây giờ có thể có thể dành thời gian riêng cho hai chúng ta không?
Từ sau khi có hai đứa con, thời gian riêng của hai người liền ít đi, Lâm Thục Ý bị câu nói này chọc phát cười, đóng lại cửa phòng bọn họ nói rằng
"Được."
Cậu kỳ thực cũng rất muốn cùng Thẩm Phục trải qua thời gian riêng chỉ có hai người bọn họ, mặc dù không biết Thẩm Phục rốt cuộc muốn dẫn cậu đi nơi nào, Lâm Thục Ý cũng đối với mục đích này, tràn đầy mong đợi.
Thẩm Phục đi vào ga ra lấy một chiếc xe bình thường, mang theo Lâm Thục Ý chậm rãi lái ra khỏi biệt thự.
Lâm Thục Ý vừa mới bắt đầu còn có hứng thú đối với bên ngoài nhìn một chút, sau nửa giờ, cơn buồn ngủ liền tập kích tới, cậu hạ thấp lưng ghế dựa, dựa vào phía sau ngủ say.
Thẩm Phục đem âm nhạc trong xe đổi thành giai điệu yên tĩnh, đem cửa sổ bên Lâm Thục Ý đóng lại, chỉ lưu lại một chút khe hở, gió nhẹ từng tia thẩm thấu vào khiến không khí trong xe trở nên tươi mát, sạch sẽ.
Lâm Thục Ý chỉ cảm thấy chính mình tựa hồ cũng không có ngủ bao lâu, liền bị Thẩm Phục gọi dậy.
"Đến rồi."
Lâm Thục Ý mở mắt ra, bị cảnh sắc bên ngoài xinh đẹp khiến hô hấp ngừng trệ.
Cửa sổ xe đã được mở ra, gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, mang theo hương vị đặc hữu mát mẻ của sáng sớm, cùng mùi vị mặn mà của nước biển, phía ngoài cửa xe chính là bãi biển mênh mông vô bờ, nước biển xanh lam cùng trời nối liền một đường, ánh triều dương tựa hồ cũng muốn bay lên, ở trên mặt biển ném ra một mảnh mờ nhạt.
"Xinh đẹp không? Bãi biển Santa Monica, có ánh triều dương cùng hoàng hôn xinh đẹp nhất.
Lâm Thục Ý gật gật đầu, khá là ý thơ nói,
"Thật giống như phần cuối của thế giới.”
Lâm Thục Ý không nghĩ tới Thẩm Phục sẽ dẫn cậu đi xem biển, cũng không nghĩ tới nước biển trong xanh thuần túy xinh đẹp như vậy, ngẫm lại cậu ở S thị gần biển như thế, nhưng lần thứ nhất ngắm biển lại ở nơi đất khách quê người.
Thẩm Phục mở cửa xe, vòng tới Lâm Thục Ý bên này, thay cậu mở cửa dùng tay làm dấu mời.
Bọn họ tới rất sớm, trên bờ cát chỉ có mấy người, có thể tưởng tượng nếu như đến buổi chiều hoặc là hoàng hôn, người trên bãi biển sẽ đông đúc náo nhiệt cỡ nào.
Hai người dựa vào trên xe sóng vai đứng chung một chỗ, Thẩm Phục hơi dùng sức nắm tay Lâm Thục Ý, trong không gian yên tĩnh nói rằng.
"Em xem, mặt trời cũng sắp lên rồi.”
Lâm Thục Ý ừ một tiếng, đôi mắt thuận đường nhìn chân trời xa xa.
Trên mặt biển hào quang ánh mặt trời đã càng ngày càng sáng, mắt thấy như sắp từ trong mặt biển đi lên.
Thẩm Phục không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc máy ảnh cầm ở trong tay chỉnh sửa một chút, sau đó giao cho Lâm Thục Ý.
"Muốn đem cảnh này lưu lại trong ảnh không?”
Lâm Thục Ý nhìn máy ảnh SLR gật gật đầu.
Thẩm Phục đưa tay đem Lâm Thục Ý ôm vào trong ngực, cầm lấy tay cậu đem máy ảnh SLR giơ lên trước mặt, kiên nhẫn giảng giải cách dùng, sau đó ôm eo Lâm Thục Ý, tùy ý để Lâm Thục Ý tràn đầy phấn khởi chụp cảnh vật ngoài khơi.
Mặt trời rốt cục từng chút từng chút đi lên, tại trên mặt biển hình thành một cái vòng lớn có ánh sáng màu vàng, theo cuộn sóng tạo thành một đường vòng nhộn nhạo, xinh đẹp khiến người ta quên hít thở, Lâm Thục Ý chụp say mê, chờ đến khi cậu rốt cục chụp xong rồi quay đầu lại, lại phát hiện Thẩm Phục đã không ở đằng sau.
Cậu nhìn cửa xe một bên khác, Thẩm Phục đang khom người từ bên trong đi ra, trong tay cầm thứ gì đó.
Lâm Thục Ý đang muốn cho hắn xem ảnh chụp, Thẩm Phục đột nhiên đi tới trước mặt cậu, sau đó một đầu gối hướng xuống dưới, chậm rãi quỳ xuống.
Lâm Thục Ý trong nháy mắt liền mông lung.
"Anh làm cái gì vậy?!"
Thẩm Phục cong khóe miệng,
"Anh nghĩ tới, tựa hồ anh chưa từng đường hoàng cầu hôn em, không có nhẫn cầu hôn, cũng không thể coi là chính thức.”
Hiểu rõ hắn muốn làm gì, Lâm Thục Ý trái lại càng thêm bất an, người chung quanh tuy rằng không nhiều, nhưng bởi vì động tác Thẩm Phục đặc thù đã có người nhìn về bên này.
"Không cần chính thức cầu hôn, em cũng không phải phụ nữ, đáp ứng chính là đáp ứng, anh mau đứng lên."
Cậu kéo nhưng Thẩm Phục
không nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Phục từ đâu đó móc ra nhẫn, cậu cuối cùng cũng rõ ràng tại sao đơn giản đi chơi còn phải mặc đồ phức tạp như thế, đều là vì Thẩm Phục đã sớm lên kế hoạch.
Du khách trên bãi biển, rốt cục đều bị hành động này của Thẩm Phục hấp dẫn tầm mắt, dồn dập vây quanh, có người bất đồng màu da bất đồng ngôn ngữ tụ tập cùng một chỗ, ai cũng không thèm để ý vai chính là hai người đàn ông, đã có người ồn ào nói rằng.
"Cầu hôn sao? Thật lãng mạn”
Lâm Thục Ý hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Phục sẽ dùng phương thức ấy, cậu vô cùng bối rối, mọi người lại bắt đầu không khống chế được nhảy loạn lên.
Giống như là người chung quanh không tồn tại, Thẩm Phục chậm rãi một chân quỳ xuống, mở ra cái hộp tinh xảo, giơ lên trước mặt Lâm Thục Ý.
"Nếu như anh có một người không thể không yêu, như vậy người ấy nhất định là em."
"Ang nghĩ mỗi ngày ngủ dậy sẽ thấy em, thời điểm nào cũng muốn nghe thấy âm thanh của em, anh cao hứng là bởi vì em mà cao hứng, anh vui sướng cũng vì em mà vui sướng, nếu có cái gì có thể đem chúng ta tách ra, anh nghĩ chỉ có thể là cái chết.”
Thẩm Phục âm thanh trầm thấp êm tai, đôi mắt giống như có nước, hấp dẫn Lâm Thục Ý trầm mê trong đó, hắn trầm thấp nói, biểu tình chân thành mà thành kính.
"Em có nguyện ý đưa nhân sinh của mình cùng anh gắn kết với nhau không? Ở trên có Thượng Đế chứng giám, em có nguyện ý cùng anh tuyên thệ không?”
Thẩm Phục nhìn đôi mắt Lâm Thục Ý, bên tai hơi ửng hồng tiết lộ tâm tình Lâm Thục Ý lúc này.
Kỳ thực câu nói này Lâm Thục Ý đã sớm trả lời qua vô số lần, nhưng thời điểm này Lâm Thục Ý lại trầm mặc, Thẩm Phục vẫn là căng thẳng không thôi.
"Được,em nguyện ý."
Không chờ Thẩm Phục có động tác gì, người chung quanh đã giành trước một bước hoan hô đi ra,
"Kiss! Kiss!"
Thẩm Phục đem chiếc nhẫn tinh xảo thanh lịch từ trong hộp lấy ra, đem cái nhỏ hơn đeo vào ngón tay Lâm Thục Ý, chặt chẽ liên kết, hoàn mỹ phù hợp.
Sau đó trong tiếng ồn ào của mọi người, hai người nhẹ nhàng ôm ấp, cuối cùng kịch liệt hôn môi.
Lâm Thục Ý nghĩ, đây thực sự là một thành phố hoàn mỹ.
Hết chương 111.
Chú thích:
Bãi biển Santa Monica.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook