Ta Là Vua Giác Đấu
Chương 367: 367: Muội Làm Tốt Lắm!


- Tiểu Nguyệt lại muốn đột phá?
- Mau đi xem!
Cảm nhận dao động Nguyên Lực từ đình viện nhỏ, đám người Lê Gia trên dưới đều nhao nhao chạy tới.

Du Tiểu Uyển đã sớm lo lắng đứng đó, nàng thấy Lê Hùng Hải và Vũ Lôi Phong chạy tới thì khẽ gật đầu rồi lẳng lặng quan sát.
- Mới qua hai ngày a, đã lại muốn đột phá.

Tiểu Nguyệt không lẽ điên cuồng tu luyện không ăn không ngủ hay sao?
Lê Hùng Hải sợ hãi than, khi đột phá thất bại, lực lượng trong người sẽ bị tiêu tán không ít, phải mất một thời gian sau mới có thể tiếp tục thử đột phá.

Trong vòng nửa năm qua Lê Tiểu Nguyệt đã đột phá thất bại tổng cộng ba lần, có thể thấy thời gian cần súc tích lực lượng không hề nhỏ.
Lần này mới chỉ qua hai ngày, Lê Tiểu Nguyệt lần nữa muốn trùng kích Tam Tú khiến cho đám người Lê Gia không khỏi tràn đầy hi vọng.
Tâm thần Vũ Lôi Phong lặng lẽ quét qua Lê Tiểu Nguyệt, hắn có thể cảm nhận được khí tức hỗn loạn của nàng đang nặng nề kéo lên, dưới tác dụng của Loạn Khí Tán, Nguyên Lực trong người vô cùng hỗn loạn, rất khó để kiểm soát được nó.Việc khống chế Nguyên Lực ổn định như vậy dưới tình huống này đối với một Nhị Tú Đấu Sĩ là chuyện vô cùng khó.
Thế nhưng Vũ Lôi Phong lại cảm nhận được từng luồng Nguyên Lực chạy trong người Lê Tiểu Nguyệt vô cùng ổn định, có đôi khi tán loạn sẽ bị nàng lập tức áp chế.
- Tốt!

Vũ Lôi Phong mỉm cười lặng lẽ gật đầu, có lẽ nửa năm nay sống cùng Loạn Khí Tán khiến cho năng lực khống chế Nguyên Lực của Lê Tiểu Nguyệt đối với người khác trở nên tinh diệu hơn nhiều.

Độ chính xác khi vận chuyển Nguyên Lực thế này cho dù là Vũ Lôi Phong ngày xưa cũng không thể làm đến một bước này.
Lặng lẽ quan sát thêm, Vũ Lôi Phong thoáng lặng người.

Trên vầng trán đáng yêu kia chảy ra vô số giọt mồ hôi to như hạt đậu, ánh mắt nhíu chặt vô cùng tập trung, hàm răng cắn chặt, hai tay đánh ra vô số thủ ấn huyền ảo.
- Đại nghị lực a, không ngờ biến cố Loạn Khí Tán lại tôi luyện ra một nữ cường như nàng.

Có lẽ biện pháp kia lại có thêm nắm chắc.
Vũ Lôi Phong không khỏi cảm thán, nửa năm nay đối với Lê Tiểu Nguyệt quả thật không dễ dàng.

Hắn cũng không biết nghị lực của Lê Tiểu Nguyệt đạt đến tình trạng này không thoát khỏi liên quan đến hắn.

Ngày đó dáng vẻ của Phong Linh Nhi đã khắc sâu vào trong lòng tiểu cô nương, trở thành động lực to lớn thúc giục nàng không ngừng cố gắng.
Bên ngoài đình viện, năng lượng thiên địa không ngừng hội tụ rót vào trong đình viện, cơ thể Lê Tiểu Nguyệt lúc này được bao phủ trong một quang mang hai màu, một trắng một đỏ vô cùng huyền ảo.
- Sọng hệ Quang – Hỏa! Thực sự là tư chất SSR!
Cảm nhận hai luồng năng lượng thuộc tính ẩn hiện, Vũ Lôi Phong ánh mắt có chút biến hóa.
- Khí tức hôm nay sao lại ổn trọng như vậy? Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt sắp thành công sao?
Lê Hùng Hải cảm thấy năng lượng lần này vô cùng bình tĩnh, hắn không khỏi siết chặt nắm tay chờ mong.

Du Tiểu Uyển bên cạnh đã sớm chắp tay trước ngực không ngừng cầu nguyện.
- Ta sẽ không bỏ cuộc đâu! Không có gì có thể ngăn cản ta đi lên, cho dù là Loạn Khí Tán cũng không được!
Lê Tiểu Nguyệt nghiến chặt răng, thủ ấn nhanh như điện xẹt không ngừng đánh ra trong không gian, quang mang đỏ trắng xoay chuyển cực nhanh quanh người, khí tức như chẻ tre một đường công phá cánh cửa Tam Tú.
- Phần Tâm Tính này, đã đạt yêu cầu như Điệp Y năm đó, rất tốt!
Vũ Lôi Phong mỉm cười, ánh mắt lóe lên thầm quyết định.
Trong không gian, năng lượng thiên địa không ngừng quán chú vào bên trong tiểu viện, khí tức càng lúc càng mạnh, đã bắt đầu đặt chân vào cấp độ Tam Tú.
- Tiểu Nguyệt, còn một bước cuối cùng, cố chịu đựng!
Đám người Lê Gia sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, đây là lần đầu trong nửa năm qua Lê Tiểu Nguyệt đạt đến một bước này, nhưng có thành công hay không khó mà nói trước được, hết thảy phải xem vào chính nàng.

- Không tốt!
Lê Hùng Hải đang tràn trề hi vọng bỗng hô lớn, sắc mặt đại biến, năng lượng thiên địa đang vô cùng ổn định bắt đầu có dấu hiệu tán loạn.
Bên trong đình viện, Lê Tiểu Nguyệt vẫn không ngừng cắn răng, khí tức không có chút ba động nào bất ổn vẫn một mực kéo lên.
- Phá cho ta!
Lê Tiểu Nguyệt quát khẽ một tiếng, tinh quang trong mắt đại thịnh, khí tức quanh người một đường kéo lên như hồng thủy.

Đình viện khẽ rung lắc nhẹ, cánh cửa không chịu nổi áp lực từ trong phòng mà bật mở.

Trước mắt mọi người hiện ra thân ảnh của Lê Tiểu Nguyệt đang khoanh chân ngồi vững như bàn thạch.
Khí thế mạnh mẽ đến tận cùng, năng lượng lúc này đã vượt qua Nhị Tú, thế nhưng vẫn chưa có cách nào đột phá lên một bước tiếp theo.
Cảm nhận năng lượng thiên địa càng lúc càng nhạt, Lê Tiểu Nguyệt quát lớn:
- Định!
Thủ ấn không ngừng chồng lên nhau, năng lượng cuồng bạo hỗn loạn trong người không ngừng bị áp chế về lại quỹ đạo, thế nhưng sắc mặt Lê Tiểu Nguyệt lúc này vô cùng tái xanh, dường như đã tiêu hao không ít.
- Tụ lại! Phá!
Hai tay Lê Tiểu Nguyệt chắp lại trước ngực sau đó đột ngột đẩy mạnh ra hai bên, khí tức tuôn ra mãnh liệt, tuy có chút hỗn loạn nhưng khí thế này không lâu nữa sẽ thực sự đặt chân Tam Tú.
- Thực sự thành công sao?
Vũ Lôi Phong nhướng mày, tác dụng của Loạn Khí Tán vô cùng quỷ dị, có thể khống chế đến mức này chứng tỏ thiên phú của Lê Tiểu Nguyệt vô cùng khủng khiếp, nhưng từ xưa đến giờ chưa từng có ai trúng Loạn Khí Tán có thể đột phá thành công.

Lê Tiểu Nguyệt liệu có thể hay không?
- Quả nhiên vẫn không đủ a!

Vũ Lôi Phong vẫn thở dài một hơi, chỉ trong phút chốc hắn thở dài này, Lê Tiểu Nguyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ cả y phục, khí tức đang kéo lên mãnh liệt đột nhiên chấn động tạo thành kình phong thổi quét ra xung quanh, toàn bộ đồ đạc trong nhà lập tức bị chấn bay ra xung quanh vỡ nát.
Ngay lúc này, năng lượng thiên địa không ngừng hội tụ trong không trung phút chốc tan rã, từng luồng năng lượng tản mát ra xung quanh.
Phía xa bên ngoài Lê Gia, một thân ảnh ẩn nấp gần đó nở nụ cười lạnh:
*- Lại đột phá thất bại! Ha Ha, thất bại tốt, thất bại là tốt!
Thân ảnh kia phút chốc lóe lên rồi biến mất trong màn đêm.

Ngay khi hắn rời đi, Vũ Lôi Phong mỉm cười liếc về phương hướng kia.
Ánh mắt Lê Tiểu Nguyệt mờ đục, toàn thân vô lực ngã xuống.
- Tiểu Nguyệt!
Lê Hùng Hải và Du Tiểu Uyển lập tức kinh hãi, động tĩnh lần này vô cùng nghiêm trọng, bọn họ có thể nhìn ra Lê Tiểu Nguyệt đã bị nội thương vô cùng nghiêm trọng, cưỡng ép đột phá hậu quả rất lớn a.
Nhìn hai thân ảnh đang lao tới mình, Lê Tiểu Nguyệt cảm thấy cực kì có lỗi, nàng một mực tu luyện điên cuồng, thế nhưng chung quy vẫn không thể đột phá một bước kia.
Trong lúc đổ người xuống, trong ánh mắt đầy tơ máu của Lê Tiểu Nguyệt chợt hiện ra một thân ảnh, thân ảnh kia mặc một bộ trường bào đỏ đen đang dứng nhìn nàng từ xa, trên thần sắc lộ ra vẻ tán thưởng.
Hàm răng Lê Tiểu Nguyệt chợt nghiến mạnh, ánh mắt cố gắng mở to không để bản thân mình ngất đi, tay chống xuống mặt đất khó khăn đứng dậy, nàng ngước mắt lên nhìn chăm chú vào Vũ Lôi Phong, cảm thấy sự vui vẻ trong mắt hắn khiến nàng không muốn gục ngã.
- Tiểu Nguyệt! Muội làm tốt lắm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương