Ta Là Võ Học Gia
Chương 8: Né Tránh 100%

Căn cứ vào tọa độ Mục Tử Tiên đưa cho, Vương Vũ đọc bản đồ, nhận ra Ngân Lang Vương ở ngay vị trí trung tâm của bình nguyên Thự Quang, một đường vòng qua khu vực Sói Hoang hồi sinh, đi thẳng tới phía cây đại thụ theo lời Mục Tử Tiên nói.

Cây đại thụ này rất cao, tán cây vô cùng rộng, hệt như một chiếc ô khổng lồ, đứng sừng sững ở ngay giữa bình nguyên Thự Quang.

Mười hai con Sói Hoang màu trắng nhìn qua cường tráng hơn Sói Hoang rất nhiều, đang buồn chán nằm dưới bóng cây.

Vương Vũ đứng cách đó không xa, dò xét thông số của bầy Sói Hoang này một chút.

Tám con bên ngoài cấp bậc khá thấp, là quái bình thường.

Ngân Lang Chiến Sỹ (Cấp 12)

HP: 1000

MP: 100

Kỹ năng: Cắn Xé, Cào Xé, Tấn Công

Bốn con bên trong cấp bậc cao hơn một chút, là quái vật tinh anh.

Ngân Lang Thủ Vệ (Cấp 15) Tinh Anh

HP: 2000

MP: 200

Kỹ năng: Cào Xé, Cào Xé, Tấn Công

Trong "Trọng Sinh", không nhìn thấy thuộc tính tấn công của quái vật, nhưng mấy con quái này có thuộc tính mạnh hơn Sói Hoang nhiều như vậy, Vương Vũ cũng biết, bị chúng cắn một cái chắc chắn sẽ rất đau, có điều chuyện đó cũng phải dựa trên điều kiện tiên quyết là có thể cắn được Vương Vũ đã...

Cha của Vương Vũ từng nói: Lực phá hoại không cùng cấp bậc với lực chiến đấu, các môn võ trong thiên hạ, chỉ có tốc độ nhanh là không gì có thể phá được, sức mạnh có lớn đến mấy, không đánh trúng kẻ địch thì hoàn toàn không có tác dụng gì.

Vừa lúc đó, Vô Kỵ và Bao Tam cũng đi theo đến.

"Ở đây thôi, nếu đi tiếp sẽ bị hắn phát hiện!" Bao Tam kéo Vô Kỵ nói.

Vô Kỵ sợ hãi nói: "Nói đùa hả? Xa như vậy... Huynh còn không nhìn rõ được, hắn có thể phát hiện ra sao?"

Hiện tại hai người cách Vương Vũ khoảng mấy chục mét, chỉ có thể nhìn được thấp thoáng.

Bao Tam nói: "Đạo tặc đang ẩn náu mà hắn còn có thể thuận tay lôi ra được, huynh cho rằng một Mục sư như huynh còn khó phát hiện hơn Đạo tặc sao?"

"Ặc... Bây giờ hắn đang làm gì?"

Nhìn thấy Vương Vũ một mình cố gắng đối mặt với mười mấy con Sói Hoang, Vô Kỵ hơi hoảng hốt: "Chắc không phải định một mình quét hết đám Ngân Lang Chiến Sỹ kia đấy chứ?!"

Địa điểm xuất hiện của Ngân Lang Chiến Sỹ ở trên bình nguyên Thự Quang cũng không phải bí mật gì, người chơi thường xuyên đến đây cày cấp cũng biết điều đó, cũng đã từng thử và biết rõ sự lợi hại của những quái vật này.

Tuy lượng máu của Sói Hoang không cao, nhưng tấn công và phòng ngự đều được công nhận là cao, trong giai đoạn hiện nay, loại quái cấp 12 đặc biệt này hoàn toàn không ai có thể đánh được.

"Chắc không đâu..." Bao Tam cũng không dám khẳng định, đều là người theo chế độ tự do, Bao Tam cũng rất tin tưởng vào thao tác của mình, nhưng mà đối mặt với đám Ngân Lang Chiến Sỹ này, hắn ta cũng chịu bó tay, nhất là bốn con Ngân Lang Thủ Vệ này, trong lòng Bao Tam càng thêm sợ hãi.

Bao Tam là người rất kiêu ngạo, hắn ta nhìn ra được Vương Vũ còn mạnh hơn mình, nhưng cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, mình là một chiến sỹ, đánh Ngân Lang còn phải lực bất tòng tâm, một Võ sư như Vương Vũ thì có thể mạnh đến mức nào chứ?

Đột nhiên Vương Vũ di chuyển, lập tức đi vào giữa bầy sói.

"Mẹ nó, hắn thật sự đi vào trong rồi!" Vô Kỵ chỉ vào Vương Vũ, kích động kêu lên.

Bao Tam gật đầu nói: "Nếu dẫn từng con từng con một ra rồi giết thì tuy phải phí chút sức lực, nhưng mà loại trí tuệ thấp này, bị giết sạch chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian, nếu là đệ, cũng có thể cố gắng làm được."

Vô Kỵ ngơ ngác nhìn Vương Vũ nói: "Hình như hắn không có ý định dẫn quái ra đâu, ối!"

"Cái gì?" Bao Tam ngẩng đầu nhìn, phát hiện Vương Vũ tùy tiện đi đến dưới bóng cây, trong vòng vây của mười hai con Ngân Lang, sau đó giống như đùa giỡn chó con, huýt sáo một tiếng.

"Ha ha, đây chính là cao thủ mà đệ nói hả! Quả nhiên khiến huynh được mở rộng tầm mắt!" Vô Kỵ cười nhạo nói.

"Đây... Thằng này muốn chết sao?" Bao Tam cũng toát mồ hôi hột, sắc mặt đỏ bừng.

Nhưng tình huống tiếp theo, khiến quai hàm hai người hoàn toàn rơi xuống mặt đất.

Dưới gốc đại thụ kia đúng là phạm vi của bầy sói, khi Vương Vũ đi tới dưới bóng cây, mười hai con sói đều gầm lên, rồi xông tới.

Mấy con Sói Hoang này, con nào con nấy dữ tợn hung ác, khóe miệng còn chảy nước dãi, xem ra đã lâu lắm rồi không được ăn gì.

Vương Vũ huýt sáo một tiếng, giống như ra lệnh cho chúng, mười hai con nhanh chóng bao vây thành một vòng, giương nanh múa vuốt nhào đến.

Vương Vũ không hoang mang chút nào, nhún người nhảy lên, đồng thời dưới chân cũng không rảnh rỗi, chỉ thấy bước chân của Vương Vũ xê dịch, "Bịch bịch bịch bịch", hai chân rất nhịp nhàng, giẫm lên thân cây mượn lực nhảy lên không trung, tránh thoát đợt tấn công đầu tiên của bầy sói, sau đó Vương Vũ thuận đà đạp một cái, nhảy ra khỏi bao vây của bầy sói.

Sau khi nhảy ra khỏi vòng vây, Vương Vũ vững vàng đứng sau một con Ngân Lang Thủ Vệ, Đá Tông Ngang đánh bay, bóp họng đánh ngất, một chiêu, hai chiêu, ba chiêu...

Trên đầu con Ngân Lang Thủ Vệ kia có một vòng sao bay lơ lửng trong không trung, Vương Vũ gọn gàng dứt khoát, từng quyền nện lên cổ họng, bụng, và dưới cằm của Ngân Lang Thủ Vệ kia.

Thân hình của Vương Vũ không ngừng di chuyển, tránh thoát từng đợt Cắn Xé, Cào Xé của bầy sói.

Mãi đến tận khi con Ngân Lang Thủ Vệ đáng thương kia bị mấy chiêu liên tục của Vương Vũ đánh chết tươi thành một vệt sáng trắng, hắn vẫn chưa hạ xuống khỏi không trung.

Nhìn thấy bầy sói lại bày ra tư thế trước khi tấn công, Vương Vũ còn không kịp nhặt đồ vật rơi ra từ Ngân Lang Thủ Vệ, vô cùng nhanh nhẹn nhảy đến dưới bóng cây.

"Đây, đây không phải là nằm mơ giữa ban ngày chứ..." Vô Kỵ cố gắng dụi dụi hai mắt, quả thật không thể tin vào chuyện đang xảy ra trước mặt.

Vừa nãy, một con Ngân Lang Thủ Vệ 2000 máu, bị một chuỗi liên kích của Võ sư giết chết trong một giây, nếu đây không phải nằm mơ, thì chỉ có thể là hệ thống bị lỗi rồi.

Cơ trên mặt Bao Tam cũng co giật.

Bao Tam vốn cho rằng, trình độ thao tác của mình và Võ sư tên là Thiết Ngưu trước mặt này cũng ngang ngửa như nhau, cho dù có nhược điểm có hạn chế, nhưng có thể lấy ưu thế về nghề nghiệp để bù đắp lại, cố gắng thì mình còn có thể chiếm được lợi thế, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Vũ chiến đấu, Bao Tam cảm thấy mình thật sự buồn cười, cái gì gọi là thiếu một chút, chút đạo hạnh kia của mình, hoàn toàn không có chút giá trị so sánh nào.

"Không phải lỗi, đây là thao tác của chế độ tự do!" Bao Tam run rẩy vì kích động, nói.

Vô Kỵ sợ hãi nói: "Sao có thể, những con Ngân Lang đó tấn công hắn cũng không mất máu..."

Bao Tam nói: "Không phải không mất máu, mà căn bản là không tấn công được!"

Bao Tam dám chơi chế độ tự do, chắc chắn trong tay có chút tài năng, vẫn có thể nhận ra được một chút.

"Không tấn công được!" Bao Tam vừa dứt lời, Vô Kỵ càng giật mình hơn: "Chẳng lẽ đây chính là né tránh 100% trong truyền thuyết? Bị nhiều Sói Hoang bao vây như vậy, còn có thể né tránh 100%, tên này có còn là người nữa không?"

Nếu Vương Vũ biết suy nghĩ của Vô Kỵ, nhất định sẽ không ngừng cười khổ.

Trong thực tế, nếu Vương Vũ ở trong bầy sói mà né tránh được 100%, đương nhiên rất dễ dàng, nhưng mà trong game, nhất là giai đoạn đầu, các hạng thuộc tính đều yếu như trẻ con, muốn làm được chuyện này thì phải tập trung hết sức mới được.

Ví dụ như chiêu "Tấn công" kia của Ngân Lang, Vương Vũ không chắc chắn có thể tránh thoát, cho nên đành phải mượn địa hình để né tránh.

Vốn là Vương Vũ cũng không muốn hao tổn tinh thần như vậy, nếu dẫn từng con một ra rồi giết đi tất nhiên sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng mà Mục Tử Tiên đã nói rất rõ ràng, chỉ có trong thời gian sinh quái mới giết sạch những con sói này, Ngân Lang Vương mới có thể xuất hiện.

Máy tính dù sao cũng là máy tính, trí tuệ có hạn, tấn công đơn giản nhàm chán, tìm được quy luật ra chiêu, miễn là tập trung tinh thần, cũng sẽ không xảy ra sai lầm gì.

Chỉ không đầy ba phút thời gian, tám con Ngân Lang Chiến Sỹ, bốn con Ngân Lang Thủ Vệ, toàn bộ đều bị Vương Vũ giết chết.

Chia đều ra thì chỉ mất hơn mười giây một con... Năng suất này, sợ rằng đã đuổi kịp tiêu chuẩn của thời kỳ sau của game rồi!

Không hổ là tay sai đắc lực của BOSS, tiền mà mỗi con Ngân Lang Chiến Sỹ rơi ra có chừng hơn một bạc, Ngân Lang Thủ Vệ còn rơi ra khoản tiền lớn hai bạc, đồng thời còn để lại cho Vương Vũ hai món trang bị màu lục.

Ngân Lang Chi Nha (nhẫn) (Thanh Đồng)

Vật công: 4-6

Ma công: 1-3

Khát Máu: tỷ lệ tấn công hút máu hiệu quả 5%, hiệu quả hút máu 1%.

Cấp độ yêu cầu: 10

Ngân Lang Chi Giáp

Vật phòng: 5-10

Ma phòng: 5-10

Ngăn Đỡ: tỷ lệ triệt tiêu sát thương 5%, tầm xa 10 điểm, cận chiến 20 điểm.

Cấp độ yêu cầu: 10

Thuộc tính chủ chốt cũng không tệ lắm, chỉ là thuộc tính phụ trợ hơi thấp một chút, nhưng ít còn hơn không, Vương Vũ thu trang bị vào túi, ngồi khoanh chân hồi phục lại máu và mana.

"Được rồi, đi thôi!" Bao Tam kéo Vô Kỵ còn đang kinh ngạc đến ngây người nói: "Bây giờ huynh đã biết người kia là cao thủ chưa!"

Vô Kỵ từ từ tỉnh táo lại, lắc đầu nói: "Tên này quả thật chính là thần, đáng tiếc người tài giỏi không được trọng dụng, chọn nghề nghiệp rác rưởi như Võ sư..."

"Thôi đi, huynh biết cái gì! Bản lĩnh như hắn cho dù có chọn làm một ma pháp sư, tay không không có kỹ năng gì cũng vẫn có thể đập được cả lũ!"

"Ừ, cũng đúng!" Vô Kỵ gật đầu, rất tin tưởng, không nghi ngờ chút nào những lời Bao Tam vừa nói, không có cách nào khác, sau khi nhìn thấy Vương Vũ chiến đấu, hắn ta không thể không tin.

"Gào!"

Ngay khi hai người đang định xoay người rời đi, đột nhiên một tiếng rống to vang vọng khắp bình nguyên Thự Quang.

Những người chơi đang cày cấp ở bình nguyên Thự Quang nghe thấy tiếng sói gào thì trong lòng chấn động, thầm nói: "Sao lại thế này? Đây là có kẻ đã làm ra chuyện gì mất hết tính người với đám Sói Hoang rồi hả?"

Vương Vũ ngồi khoanh chân dưới bóng cây, đột nhiên mở mắt ra: "Đến rồi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương