Ta Là Võ Học Gia
-
Chương 2: Phòng Làm Việc Đả Kim
Vương Vũ quay đầu lại, người thét lên là một cô gái trông rất xinh đẹp. Cô ta mặc một chiếc áo lông sành điệu dài màu trắng, chân đi bốt ngắn màu trắng, khuôn mặt rất đẹp. Lúc này cô ta đang ra sức đuổi theo một tên trộm ở phía trước, mái tóc suôn mượt như suối nước tung bay trong gió.
Vương Vũ nhìn theo ngón tay cô gái, chỉ thấy người vừa đụng vào mình đang bối rối quay đầu nhìn.
Vương Vũ nghe tiếng, đứng dậy, sải bước lao tới. Hắn tung người, thân hình cao lớn chặn trước người tên trộm kia.
Tên trộm kia có đôi mắt tam giác, tóc tai bù xù, tay cầm túi của cô gái kia đang lao vụt tới chỗ Vương Vũ. Thấy Vương Vũ đứng đó chặn đường, gã vội vã rút một con dao găm ra từ bên hông.
"Không muốn chết thì cút đi, đừng có xen vào việc của người khác!"
Vương Vũ nhìn chằm chằm tên cướp kia, không hề có ý định nhường đường.
Thấy cô gái sắp đuổi kịp, tên cướp khẩn trương, bèn giơ dao lên đâm.
Vương Vũ nhướng mày, đột nhiên giơ tay phải ra đánh tới, tên cướp kia còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bắt được cổ tay gã ta.
Ngay sau đó Vương Vũ kéo ngã tên cướp xuống đất, lại giơ chân trái đá văng con dao găm trong tay gã, thuận thế giẫm lên gáy gã.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chưa tới ba giây, tên cướp đã không còn sức chiến đấu.
Lúc này cô gái kia hổn hển chạy tới trước mặt Vương Vũ và tên cướp.
Cô ta nhặt túi xách dưới đất lên, nhìn thoáng qua bên trong, lòng đầy cảm kích nói với Vương Vũ: “Cảm ơn anh nhiều lắm! Xin hỏi anh tên gì vậy?”
Vương Vũ liếc cô gái một cái, thoáng gật đầu rồi quay sang nói với ông chủ quán nước: "Gọi cảnh sát!"
"À, à, tôi biết rồi..."
Ông chủ quán nước đã sợ tới mức ngây người ra. Nghe Vương Vũ nói thế, ông ta gật đầu lia lịa, luống cuống chân tay cầm điện thoại lên bấm số.
Cô gái lấy một cục tiền ra khỏi túi, đếm một xấp dày rồi đưa cho Khương Vũ, nói: "Này anh, nếu không có anh, thiết bị tôi mới mua chiều nay coi như mất rồi, tôi cũng không có gì để cảm ơn, số tiền này anh hãy nhận lấy..."
"..." Vương Vũ liếc cô gái một cái, không nói gì, đột nhiên hắn như nghĩ tới điều gì đó, bèn quay người bước đi vội.
Để lại ông chủ quán nước và cô gái không biết nên làm sao.
Vương Vũ rời khỏi quán nước, chạy về nhà.
Vừa rồi lời của cô gái đã nhắc nhở Vương Vũ, xế chiều... phải cất chăn bông.
Hắn chạy một mạch về nhà, lúc này mới hơn ba giờ, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, may là không muộn.
Vương Vũ mang chăn cất vào phòng ngủ, lại đi ra ban công đóng cọc.
"Rầm rầm rầm!" Âm thanh rất có nhịp điệu vang vọng khắp căn phòng trống trải.
Tầm bốn giờ, tiếng chuông cửa vang lên.
Khách tới xem phòng đã đến!
Vương Vũ dừng quyền cước lại, cầm khăn mặt lau mồ hôi, đi tới phòng khách.
Người đi vào trước chính là Mục Tử Tiên.
"Mời vào, mời vào, nhà của tôi khá rộng, chỉ có tôi với chồng ở nên định cho thuê hai phòng khác..." Mục Tử Tiên xách một túi thịt và thức ăn khá nặng, vừa đặt chúng lên bàn vừa tiếp đón người đứng phía sau cô.
Từ đằng sau Mục Tử Tiên truyền tới một giọng nói khá quen thuộc với Vương Vũ: "Cái gì? Có đàn ông? Chúng tôi đều là con gái, chẳng phải là bất tiện?"
Ngay sau đó một cô gái mặc áo khoác lông màu trắng đi vào.
"Có gì bất tiện đâu, chồng tôi hay ở lì trong phòng, thường chẳng mấy khi ra ngoài bao giờ..." Lúc này Mục Tử Tiên nhìn thấy Vương Vũ, cười chỉ vào hắn và giới thiệu: "Đây là chồng tôi, Vương Vũ. Cô hãy yên tâm, nhân phẩm của anh ấy không thành vấn đề!"
"Ồ... Xin chào!" Vương Vũ máy móc chào hỏi cô gái.
Lúc này hắn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, nửa trên người coi như là mình trần, bờ vai dày và rộng, cơ bắp nổi rõ, đường nét góc cạnh, còn cả khuôn mặt vuông với đôi hàng mày kiếm, trông oai phong lẫm liệt, rất đàn ông.
Cô gái nhìn theo ngón tay của Mục Tử Tiên, vừa thấy Vương Vũ thì ngây người ra - đây không phải người cô ta vừa gặp được ở chợ việc làm sao? Đúng là có duyên quá, không thể tưởng được căn phòng mình định thuê lại là nhà của anh ta. Trông anh ta manly quá mất.
Thấy cô gái cứ nhìn chằm chằm vào mình, Vương Vũ đột nhiên nhớ ra mình đang mặc gì, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu nhanh chóng phi về phòng ngủ, còn đóng cả cửa lại.
Cô gái tỉnh táo lại, cười đầy xấu hổ, sau đó nói với Mục Tử Tiên: "Vị trí của phòng này cũng ổn, tôi thuê!"
Dứt lời, cô ta lấy một xấp tiền thật dày ra khỏi túi: "Đây là tiền thuê nhà một năm!"
"Một năm..." Mục Tử Tiên nhận lấy tiền, có chút khiếp sợ, cứ tưởng là người ta thuê có nửa năm, không ngờ lại là một năm, ban nãy không phải cô ta nói là có đàn ông thì không tiện sao?
"Ừ, nếu phòng làm việc mà sinh lời, năm sau sẽ thuê tiếp! Sẽ trả tiền thuê đầy đủ!" Cô gái gật đầu.
Mục Tử Tiên cố gắng che giấu sự vui mừng trong lòng: "Vâng, vậy chúng ta ký hợp đồng thôi!"
Sau khi ký hợp đồng xong, cô gái rời đi.
Cô ta đi rồi, Vương Vũ mới bước ra khỏi phòng ngủ, vừa giúp Mục Tử Tiên bỏ thịt và rau quả vào tủ lạnh, vừa hỏi: "Bà xã, cô ta làm cái gì thế?"
Mục Tử Tiên trả lời: "Hình như là làm phòng làm việc!"
"Phòng làm việc? Đó là cái gì?" Vương Vũ ngạc nhiên, từ bé hắn đã được gia tộc bồi dưỡng như bảo bối, chẳng đi đâu bao giờ, rất ít khi liên lạc với thế giới bên ngoài, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa được tiếp xúc với cái gọi là phòng làm việc.
"Chính là chơi game kiếm tiền đấy!" Mục Tử Tiên trả lời không cần nghĩ ngợi, cô làm chăm sóc khách hàng cho công ty game, nên chẳng lạ lẫm gì mấy cái phòng làm việc cả.
"À!" Vương Vũ cái hiểu cái không, chơi game lại còn kiếm được tiền, với hắn thì đây chẳng khác nào bốc phét.
Mục Tử Tiên dọn dẹp qua phòng ngủ rồi nói với Vương Vũ: "Em đi nhà hàng làm đây, khi cô ấy chuyển nhà, anh giúp cô ấy khuân đồ, đừng có ngồi nhìn!"
"Ừ, anh biết rồi!" Vương Vũ mướt mồ hôi, bụng nghĩ: "Mình đâu phải kẻ ngu, vẫn biết đối nhân xử thế là như thế nào mà."
Đến tối, cô gái mặc áo lông trắng quay trở lại, theo sau là ba cô gái khác.
Ba cô này trông cũng rất xinh đẹp, không hề thua kém cô gái mặc áo lông trắng chút nào. Bốn người cười nói ríu rít với nhau, ai nấy đều ôm một hộp nhỏ trong tay.
Nhìn thấy Vương Vũ, ba bọn họ đều cất tiếng chào: "Xin chào anh chủ nhà..."
"À, chào các cô..." Mặt Vương Vũ lại đỏ bừng: "Xin hỏi các cô có cần tôi giúp gì không?"
Cô gái mặc áo lông trắng nói: "Hành lý của chúng tôi không nhiều, không làm phiền anh Vũ rồi!"
"Ừm." Vương Vũ đáp, rồi quay về phòng ngủ.
Nhìn dáng vẻ ngu ngơ đó của Vương Vũ, cả ba cô kia đều bật cười: "Chị đại ơi, đây là kiểu đàn ông ở nhà điển hình mà chị nói đó hả? Ha ha!"
"Ha ha, dáng dấp trông cũng tạm, sao trông ngơ ngơ thế nào đó?"
"Đúng đó, đúng đó... Vừa nãy anh ta còn thẹn thùng nữa, các cô có nhìn thấy không... Ha ha..."
"Đừng đùa nữa, mau dọn dẹp, mai còn phải làm việc!"
Chỉ chốc lát, các cô đã sắp xếp hành lý xong. Tiếng đập cửa vang lên từ cửa phòng ngủ của Vương Vũ.
Vương Vũ mở cửa ra, thấy cô gái mặc áo lông trắng.
"Có chuyện gì không?" Vương Vũ ngạc nhiên hỏi.
Cô ta nói: "Anh Vũ, chúng ta đúng là có duyên thật, chuyện hồi chiều tôi còn chưa kịp cảm ơn anh, tôi mời anh ăn tối nhé?"
Vương Vũ cười nói: "Không cần đâu, việc nhỏ ấy mà, tôi cũng không thích ra ngoài cho lắm!"
Tuy miệng hắn nói vậy, nhưng bụng đã bán đứng hắn. Giờ đã là buổi tối, Mục Tử Tiên đi nhà hàng làm thêm, phải tối muộn mới về, Vương Vũ không biết nấu ăn, đã đói không chịu được.
Cô gái mặc áo lông màu trắng cười nói: "Anh Vũ ạ, nếu đã ở cùng chỗ thì là người một nhà rồi, anh không phải khách khí với chúng tôi làm gì. Chị không ở nhà, chắc là anh đã đói rồi, chúng ta gọi đồ ăn về nhà, rất tiện!"
"Điều này..." Vương Vũ vẫn còn có chút do dự.
Cô ta tỏ ra không vui: "Anh Vũ, có phải anh coi thường chúng tôi không?"
Vương Vũ cuống quít xua tay: "Không, không hề..."
"Vậy thì ăn một bữa với nhau thôi, có gì phải do dự!"
"Được rồi, nhưng tôi không uống rượu..." Vương Vũ từ chối không được, đành phải đồng ý.
Qua giới thiệu, Vương Vũ biết cô gái mặc áo lông trắng tên là Lý Tuyết, ba cô gái còn lại là nhân viên của cô ta.
Cô gái có đôi mắt to tròn là Tiểu Y, cô cằm nhọn là Manh Manh, còn cô gái khá sôi nổi hướng ngoại tên là Mã Lỵ.
Các cô đều thuộc Phòng làm việc Đả Kim, hiện tại đang cày cuốc trong một trò chơi tên là "Trọng Sinh".
Vương Vũ cũng từng nghe nói tới game Trọng Sinh này, đây là trò chơi mô phỏng nhập vai đang hot nhất của công ty của Mục Tử Tiên, mới mở được ba ngày, ngày nào cũng đầy ắp người chơi, Mục Tử Tiên cũng thường xuyên nhắc tới nó.
"Chơi game còn có thể kiếm được tiền?" Vương Vũ đưa ra nghi ngờ của hắn.
Lý Tuyết chưa kịp trả lời, Mã Lỵ đã cười nói: "Tất nhiên, nghề game thủ này đã xuất hiện bao nhiêu năm rồi! Chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói về nghề game thủ này sao?"
"...Chưa!" Vương Vũ thành thực đáp.
"Oh my god! Đúng là quê quá đấy, anh Vũ làm nghề gì?" Mã Lỵ vỗ trán, khoa trương kêu một tiếng, sau đó hỏi.
Ba người khác cũng tỏ ra tò mò.
"Tôi... Tôi không đi làm..." Vương Vũ rất xấu hổ, tuy hắn không thường xuyên giao tiếp với người khác, nhưng cũng biết chuyện để vợ nuôi thế này cũng khá mất mặt.
Mã Lỵ cười ha ha, nói: "A ha ha, bám váy vợ! Ha ha! Yên tâm, tôi sẽ không kỳ thị anh đâu, kỳ thật tôi cũng muốn tìm người bao nuôi lắm!"
"Điều này..." Vẻ khó xử hiện rõ trên mặt Vương Vũ.
Nhìn nét mặt đó của hắn, mặt Lý Tuyết sầm xuống, trách cứ: "Lỵ Lỵ, nói năng chú ý chút!"
"A vâng..." Mã Lỵ vội vàng cúi đầu xuống.
Lý Tuyết nói: "Anh Vũ, con bé hay nói giỡn, dạo này kinh tế bất ổn, thất nghiệp là chuyện rất bình thường. Nếu anh không kiếm được việc làm, có thể làm với chúng tôi!"
Lý Tuyết làm sếp nên có con mắt rất tinh tường, cô ta đương nhiên nhìn ra Vương Vũ không phải loại người giống như Mã Lỵ nói. Xế chiều hôm nay cô ta nhìn thấy Vương Vũ ở cửa chợ lao động, hẳn là anh ta đang tìm việc.
"Làm với các cô? Tôi làm được chứ?" Vương Vũ có phần hoảng hốt, đừng nói là chơi game, từ bé đến lớn ngoài luyện võ ra hắn còn chưa động vào máy tính bao giờ.
Lý Tuyết cười nói: "Đương nhiên là được rồi. Chơi game đơn giản lắm, con gái chúng tôi còn chơi được nữa là anh? Game Trọng Sinh này là dạng game mô phỏng toàn diện, không khác gì cuộc sống thường ngày của chúng ta. Vả lại trong trò chơi này, cơ hội làm ăn là rất cao, mấy năm gần đây đều rất dễ kiếm tiền!"
"Vậy sao?" Vương Vũ có chút hứng thú. Là một thằng đàn ông, hai tháng liền không tìm được việc đã mài mòn hết sự kiêu ngạo trong hắn, chỉ cần kiếm được tiền và không trái với đạo đức, Vương Vũ đều làm hết. Hắn không muốn sống bám váy vợ cả đời.
"Đương nhiên, tuy phòng làm việc của chúng tôi không nổi danh trong giới cày game cho lắm, nhưng một tháng kiếm được năm sáu nghìn tệ là chuyện rất dễ dàng!" Lý Tuyết nói.
Vương Vũ vui vẻ đồng ý: "Được! Tôi sẽ thử xem sao, nhưng tôi không có thiết bị..."
Lý Tuyết cười nói: "Không sao, phòng làm việc sẽ cung cấp thiết bị chơi game!"
Vương Vũ nhìn theo ngón tay cô gái, chỉ thấy người vừa đụng vào mình đang bối rối quay đầu nhìn.
Vương Vũ nghe tiếng, đứng dậy, sải bước lao tới. Hắn tung người, thân hình cao lớn chặn trước người tên trộm kia.
Tên trộm kia có đôi mắt tam giác, tóc tai bù xù, tay cầm túi của cô gái kia đang lao vụt tới chỗ Vương Vũ. Thấy Vương Vũ đứng đó chặn đường, gã vội vã rút một con dao găm ra từ bên hông.
"Không muốn chết thì cút đi, đừng có xen vào việc của người khác!"
Vương Vũ nhìn chằm chằm tên cướp kia, không hề có ý định nhường đường.
Thấy cô gái sắp đuổi kịp, tên cướp khẩn trương, bèn giơ dao lên đâm.
Vương Vũ nhướng mày, đột nhiên giơ tay phải ra đánh tới, tên cướp kia còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bắt được cổ tay gã ta.
Ngay sau đó Vương Vũ kéo ngã tên cướp xuống đất, lại giơ chân trái đá văng con dao găm trong tay gã, thuận thế giẫm lên gáy gã.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chưa tới ba giây, tên cướp đã không còn sức chiến đấu.
Lúc này cô gái kia hổn hển chạy tới trước mặt Vương Vũ và tên cướp.
Cô ta nhặt túi xách dưới đất lên, nhìn thoáng qua bên trong, lòng đầy cảm kích nói với Vương Vũ: “Cảm ơn anh nhiều lắm! Xin hỏi anh tên gì vậy?”
Vương Vũ liếc cô gái một cái, thoáng gật đầu rồi quay sang nói với ông chủ quán nước: "Gọi cảnh sát!"
"À, à, tôi biết rồi..."
Ông chủ quán nước đã sợ tới mức ngây người ra. Nghe Vương Vũ nói thế, ông ta gật đầu lia lịa, luống cuống chân tay cầm điện thoại lên bấm số.
Cô gái lấy một cục tiền ra khỏi túi, đếm một xấp dày rồi đưa cho Khương Vũ, nói: "Này anh, nếu không có anh, thiết bị tôi mới mua chiều nay coi như mất rồi, tôi cũng không có gì để cảm ơn, số tiền này anh hãy nhận lấy..."
"..." Vương Vũ liếc cô gái một cái, không nói gì, đột nhiên hắn như nghĩ tới điều gì đó, bèn quay người bước đi vội.
Để lại ông chủ quán nước và cô gái không biết nên làm sao.
Vương Vũ rời khỏi quán nước, chạy về nhà.
Vừa rồi lời của cô gái đã nhắc nhở Vương Vũ, xế chiều... phải cất chăn bông.
Hắn chạy một mạch về nhà, lúc này mới hơn ba giờ, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, may là không muộn.
Vương Vũ mang chăn cất vào phòng ngủ, lại đi ra ban công đóng cọc.
"Rầm rầm rầm!" Âm thanh rất có nhịp điệu vang vọng khắp căn phòng trống trải.
Tầm bốn giờ, tiếng chuông cửa vang lên.
Khách tới xem phòng đã đến!
Vương Vũ dừng quyền cước lại, cầm khăn mặt lau mồ hôi, đi tới phòng khách.
Người đi vào trước chính là Mục Tử Tiên.
"Mời vào, mời vào, nhà của tôi khá rộng, chỉ có tôi với chồng ở nên định cho thuê hai phòng khác..." Mục Tử Tiên xách một túi thịt và thức ăn khá nặng, vừa đặt chúng lên bàn vừa tiếp đón người đứng phía sau cô.
Từ đằng sau Mục Tử Tiên truyền tới một giọng nói khá quen thuộc với Vương Vũ: "Cái gì? Có đàn ông? Chúng tôi đều là con gái, chẳng phải là bất tiện?"
Ngay sau đó một cô gái mặc áo khoác lông màu trắng đi vào.
"Có gì bất tiện đâu, chồng tôi hay ở lì trong phòng, thường chẳng mấy khi ra ngoài bao giờ..." Lúc này Mục Tử Tiên nhìn thấy Vương Vũ, cười chỉ vào hắn và giới thiệu: "Đây là chồng tôi, Vương Vũ. Cô hãy yên tâm, nhân phẩm của anh ấy không thành vấn đề!"
"Ồ... Xin chào!" Vương Vũ máy móc chào hỏi cô gái.
Lúc này hắn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, nửa trên người coi như là mình trần, bờ vai dày và rộng, cơ bắp nổi rõ, đường nét góc cạnh, còn cả khuôn mặt vuông với đôi hàng mày kiếm, trông oai phong lẫm liệt, rất đàn ông.
Cô gái nhìn theo ngón tay của Mục Tử Tiên, vừa thấy Vương Vũ thì ngây người ra - đây không phải người cô ta vừa gặp được ở chợ việc làm sao? Đúng là có duyên quá, không thể tưởng được căn phòng mình định thuê lại là nhà của anh ta. Trông anh ta manly quá mất.
Thấy cô gái cứ nhìn chằm chằm vào mình, Vương Vũ đột nhiên nhớ ra mình đang mặc gì, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu nhanh chóng phi về phòng ngủ, còn đóng cả cửa lại.
Cô gái tỉnh táo lại, cười đầy xấu hổ, sau đó nói với Mục Tử Tiên: "Vị trí của phòng này cũng ổn, tôi thuê!"
Dứt lời, cô ta lấy một xấp tiền thật dày ra khỏi túi: "Đây là tiền thuê nhà một năm!"
"Một năm..." Mục Tử Tiên nhận lấy tiền, có chút khiếp sợ, cứ tưởng là người ta thuê có nửa năm, không ngờ lại là một năm, ban nãy không phải cô ta nói là có đàn ông thì không tiện sao?
"Ừ, nếu phòng làm việc mà sinh lời, năm sau sẽ thuê tiếp! Sẽ trả tiền thuê đầy đủ!" Cô gái gật đầu.
Mục Tử Tiên cố gắng che giấu sự vui mừng trong lòng: "Vâng, vậy chúng ta ký hợp đồng thôi!"
Sau khi ký hợp đồng xong, cô gái rời đi.
Cô ta đi rồi, Vương Vũ mới bước ra khỏi phòng ngủ, vừa giúp Mục Tử Tiên bỏ thịt và rau quả vào tủ lạnh, vừa hỏi: "Bà xã, cô ta làm cái gì thế?"
Mục Tử Tiên trả lời: "Hình như là làm phòng làm việc!"
"Phòng làm việc? Đó là cái gì?" Vương Vũ ngạc nhiên, từ bé hắn đã được gia tộc bồi dưỡng như bảo bối, chẳng đi đâu bao giờ, rất ít khi liên lạc với thế giới bên ngoài, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa được tiếp xúc với cái gọi là phòng làm việc.
"Chính là chơi game kiếm tiền đấy!" Mục Tử Tiên trả lời không cần nghĩ ngợi, cô làm chăm sóc khách hàng cho công ty game, nên chẳng lạ lẫm gì mấy cái phòng làm việc cả.
"À!" Vương Vũ cái hiểu cái không, chơi game lại còn kiếm được tiền, với hắn thì đây chẳng khác nào bốc phét.
Mục Tử Tiên dọn dẹp qua phòng ngủ rồi nói với Vương Vũ: "Em đi nhà hàng làm đây, khi cô ấy chuyển nhà, anh giúp cô ấy khuân đồ, đừng có ngồi nhìn!"
"Ừ, anh biết rồi!" Vương Vũ mướt mồ hôi, bụng nghĩ: "Mình đâu phải kẻ ngu, vẫn biết đối nhân xử thế là như thế nào mà."
Đến tối, cô gái mặc áo lông trắng quay trở lại, theo sau là ba cô gái khác.
Ba cô này trông cũng rất xinh đẹp, không hề thua kém cô gái mặc áo lông trắng chút nào. Bốn người cười nói ríu rít với nhau, ai nấy đều ôm một hộp nhỏ trong tay.
Nhìn thấy Vương Vũ, ba bọn họ đều cất tiếng chào: "Xin chào anh chủ nhà..."
"À, chào các cô..." Mặt Vương Vũ lại đỏ bừng: "Xin hỏi các cô có cần tôi giúp gì không?"
Cô gái mặc áo lông trắng nói: "Hành lý của chúng tôi không nhiều, không làm phiền anh Vũ rồi!"
"Ừm." Vương Vũ đáp, rồi quay về phòng ngủ.
Nhìn dáng vẻ ngu ngơ đó của Vương Vũ, cả ba cô kia đều bật cười: "Chị đại ơi, đây là kiểu đàn ông ở nhà điển hình mà chị nói đó hả? Ha ha!"
"Ha ha, dáng dấp trông cũng tạm, sao trông ngơ ngơ thế nào đó?"
"Đúng đó, đúng đó... Vừa nãy anh ta còn thẹn thùng nữa, các cô có nhìn thấy không... Ha ha..."
"Đừng đùa nữa, mau dọn dẹp, mai còn phải làm việc!"
Chỉ chốc lát, các cô đã sắp xếp hành lý xong. Tiếng đập cửa vang lên từ cửa phòng ngủ của Vương Vũ.
Vương Vũ mở cửa ra, thấy cô gái mặc áo lông trắng.
"Có chuyện gì không?" Vương Vũ ngạc nhiên hỏi.
Cô ta nói: "Anh Vũ, chúng ta đúng là có duyên thật, chuyện hồi chiều tôi còn chưa kịp cảm ơn anh, tôi mời anh ăn tối nhé?"
Vương Vũ cười nói: "Không cần đâu, việc nhỏ ấy mà, tôi cũng không thích ra ngoài cho lắm!"
Tuy miệng hắn nói vậy, nhưng bụng đã bán đứng hắn. Giờ đã là buổi tối, Mục Tử Tiên đi nhà hàng làm thêm, phải tối muộn mới về, Vương Vũ không biết nấu ăn, đã đói không chịu được.
Cô gái mặc áo lông màu trắng cười nói: "Anh Vũ ạ, nếu đã ở cùng chỗ thì là người một nhà rồi, anh không phải khách khí với chúng tôi làm gì. Chị không ở nhà, chắc là anh đã đói rồi, chúng ta gọi đồ ăn về nhà, rất tiện!"
"Điều này..." Vương Vũ vẫn còn có chút do dự.
Cô ta tỏ ra không vui: "Anh Vũ, có phải anh coi thường chúng tôi không?"
Vương Vũ cuống quít xua tay: "Không, không hề..."
"Vậy thì ăn một bữa với nhau thôi, có gì phải do dự!"
"Được rồi, nhưng tôi không uống rượu..." Vương Vũ từ chối không được, đành phải đồng ý.
Qua giới thiệu, Vương Vũ biết cô gái mặc áo lông trắng tên là Lý Tuyết, ba cô gái còn lại là nhân viên của cô ta.
Cô gái có đôi mắt to tròn là Tiểu Y, cô cằm nhọn là Manh Manh, còn cô gái khá sôi nổi hướng ngoại tên là Mã Lỵ.
Các cô đều thuộc Phòng làm việc Đả Kim, hiện tại đang cày cuốc trong một trò chơi tên là "Trọng Sinh".
Vương Vũ cũng từng nghe nói tới game Trọng Sinh này, đây là trò chơi mô phỏng nhập vai đang hot nhất của công ty của Mục Tử Tiên, mới mở được ba ngày, ngày nào cũng đầy ắp người chơi, Mục Tử Tiên cũng thường xuyên nhắc tới nó.
"Chơi game còn có thể kiếm được tiền?" Vương Vũ đưa ra nghi ngờ của hắn.
Lý Tuyết chưa kịp trả lời, Mã Lỵ đã cười nói: "Tất nhiên, nghề game thủ này đã xuất hiện bao nhiêu năm rồi! Chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói về nghề game thủ này sao?"
"...Chưa!" Vương Vũ thành thực đáp.
"Oh my god! Đúng là quê quá đấy, anh Vũ làm nghề gì?" Mã Lỵ vỗ trán, khoa trương kêu một tiếng, sau đó hỏi.
Ba người khác cũng tỏ ra tò mò.
"Tôi... Tôi không đi làm..." Vương Vũ rất xấu hổ, tuy hắn không thường xuyên giao tiếp với người khác, nhưng cũng biết chuyện để vợ nuôi thế này cũng khá mất mặt.
Mã Lỵ cười ha ha, nói: "A ha ha, bám váy vợ! Ha ha! Yên tâm, tôi sẽ không kỳ thị anh đâu, kỳ thật tôi cũng muốn tìm người bao nuôi lắm!"
"Điều này..." Vẻ khó xử hiện rõ trên mặt Vương Vũ.
Nhìn nét mặt đó của hắn, mặt Lý Tuyết sầm xuống, trách cứ: "Lỵ Lỵ, nói năng chú ý chút!"
"A vâng..." Mã Lỵ vội vàng cúi đầu xuống.
Lý Tuyết nói: "Anh Vũ, con bé hay nói giỡn, dạo này kinh tế bất ổn, thất nghiệp là chuyện rất bình thường. Nếu anh không kiếm được việc làm, có thể làm với chúng tôi!"
Lý Tuyết làm sếp nên có con mắt rất tinh tường, cô ta đương nhiên nhìn ra Vương Vũ không phải loại người giống như Mã Lỵ nói. Xế chiều hôm nay cô ta nhìn thấy Vương Vũ ở cửa chợ lao động, hẳn là anh ta đang tìm việc.
"Làm với các cô? Tôi làm được chứ?" Vương Vũ có phần hoảng hốt, đừng nói là chơi game, từ bé đến lớn ngoài luyện võ ra hắn còn chưa động vào máy tính bao giờ.
Lý Tuyết cười nói: "Đương nhiên là được rồi. Chơi game đơn giản lắm, con gái chúng tôi còn chơi được nữa là anh? Game Trọng Sinh này là dạng game mô phỏng toàn diện, không khác gì cuộc sống thường ngày của chúng ta. Vả lại trong trò chơi này, cơ hội làm ăn là rất cao, mấy năm gần đây đều rất dễ kiếm tiền!"
"Vậy sao?" Vương Vũ có chút hứng thú. Là một thằng đàn ông, hai tháng liền không tìm được việc đã mài mòn hết sự kiêu ngạo trong hắn, chỉ cần kiếm được tiền và không trái với đạo đức, Vương Vũ đều làm hết. Hắn không muốn sống bám váy vợ cả đời.
"Đương nhiên, tuy phòng làm việc của chúng tôi không nổi danh trong giới cày game cho lắm, nhưng một tháng kiếm được năm sáu nghìn tệ là chuyện rất dễ dàng!" Lý Tuyết nói.
Vương Vũ vui vẻ đồng ý: "Được! Tôi sẽ thử xem sao, nhưng tôi không có thiết bị..."
Lý Tuyết cười nói: "Không sao, phòng làm việc sẽ cung cấp thiết bị chơi game!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook