Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn
-
Chương 47: Rời cốc (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đêm khuya không ngủ, ở đây ầm ĩ cái gì?"
Từ đằng xa, Cao Diên Tông vừa đi vừa gãi cái đầu bù xù, miệng mở to ngáp ngắn ngáp dài, nhìn sao cũng hệt như người vừa bị Chu Công đá ra khỏi mộng đẹp. Thấy hắn tới, Đồng Mẫn Mẫn lồm cồm lê cái thân mình ướt nhẹp bò lên bờ.
"Sư phụ, người vẫn chưa ngủ sao? Thật hiếm thấy nha!"
Thường thì giờ này hắn đã treo giò tòng teng ở đâu đó rồi, nếu không phải là cây gãy hoặc nửa đường nằm lăn rớt đất, Cao Diên Tông tuyệt đối sẽ không tỉnh dậy.
Đồng Mẫn Mẫn sực nhớ có một lần, vì mải mê hái đào mà nàng vô tình bắt trúng cái cặp mông lồ lộ của ai kia. Sau đó ba ngày, Cao Diên Tông đều duy trì khoảng cách mười mét mà nhìn nàng bằng đôi mắt "Sàm sỡ trai nhà lành".
Đồng Mẫn Mẫn.. Âm thầm hộc máu và nằm la liệt.
Cho xin đi, nàng chưa biến thái đến mức già không bỏ trẻ nhỏ không tha, ngay cả một ông chú râu ria bồm xồm mà vẫn có thể nổi lên thú tính ra tay được đâu, gu của nàng chưa nặng tới mức đó. Đều nói, vẫn là trách vận số đi, ai biết được trên cái cây đào lại tiềm tàng hai cái bàn tọa trá hình kia chứ?
Cao Diên Tông cũng chẳng quản nàng nghĩ gì, hắn ngồi bẹp trên bờ đá, móc ra hồ lô đựng rượu rồi ngửa đầu nốc cạn một hơi, thản nhiên khà ra một tiếng sảng khoái rồi nói.
"Mẫn nhi, xem ra con đối với việc thượng đài sắp tới rất quyết tâm nha!"
Khi nói, dư quang nơi khoé mắt làm như vô ý đánh giá biểu tình của Đồng Mẫn Mẫn.
Đồng Mẫn Mẫn cũng không vội đáp, chỉ lắc mình tới bên cạnh Cao Diên Tông ngồi xuống. Nàng cười, duỗi tay hất lọn tóc ướt ra sau.
"Tất nhiên rồi, dễ gì có được cơ hội cống hiến cho sư môn, con đương nhiên là phải ra sức phấn đấu!"
Cao Diên Tông nhếch mép.
"Tin được không đây?" Nghi ngờ à nha?
Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi.
"Sư phụ sao mà mất lòng tin vào con người quá! Người thử nghĩ mà xem, ngoài lí do đó ra con còn có lí do nào khác muốn rời đi môn phái chứ?"
Lời vừa bật thốt ra, sư đồ hai người liền mắt đối mắt nhìn nhau chằm chằm. Mãi một lúc sau, Cao Diên Tông mới phun ra một câu đập thẳng vào mặt Đồng Mẫn Mẫn.
"Ăn chơi chứ còn gì nữa!"
Đồng Mẫn Mẫn.. Sao biết hay "dợ"?!!!!
Phải nói chứ, đúng là không ai hiểu trò bằng thầy! Chính xác là vậy, mục đích của Đồng Mẫn Mẫn từ trước đến nay chưa hề thay đổi. Chính là ngoài ăn chơi ra thì vẫn cứ là ăn chơi, ngẫu nhiên sẽ thay đổi hoàn cảnh địa điểm mà ngao du đây đó một chút, nhưng chủ yếu vẫn là để phục vụ cho việc ăn chơi thêm "lành mạnh" (???) của nàng.
"Sư phụ ~ !"
Chẳng biết vì lí do gì mà bong bóng trái tim lại nở rợp trời, Đồng Mẫn Mẫn quay qua đá một cái lông nheo "thâm tình" cho Cao Diên Tông. Cao Diên Tông theo bản năng xê dịch mông gấp, trực giác mách bảo kẻ địch có trá, bằng không thì tên của hắn liền đem đi lộn ngược. (Đồng Mẫn Mẫn:"...Cái câu này sao nghe quen quen?" Mỗ sói:"Khụ, thỉnh đọc lại mất chương đầu!")
Cái con bé này, chỉ khi có chuyện cần nhờ vả thì mới trưng ra bộ dáng "Ta là em bé ngoan!" này mà thôi. Hắn thề, trên dưới sư môn không ít người từng bị lừa gạt bởi gương mặt ngây thơ vô số tội này. Nếu không phải một lần tình cờ hắn bắt gặp đồ nhi yêu quí đang dụ ăn các đồng đạo trong môn phái, có đánh chết hắn cũng không thể tin được, hoá ra cái cổ gà nhúng giấm mà hắn ăn ngày hôm kia, là Đồng Mẫn Mẫn ở chỗ sư huynh hắn ăn no rồi mặt dày đóng gói những phần chưa ăn mang về. Còn nhớ lúc phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa đó, hắn tức đến mức miệng sùi bọt mép mà giãy đành đạch trên sàn.
Thấy Cao Diên Tông cảnh giác nhìn về phía nàng, Đồng Mẫn Mẫn lại càng cười ngọt ngào. Một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ, ba tiếng cũng sư phụ,.. Kêu đến mức toàn thân Cao Diên Tông lổm chổm nổi da gà, hắn mới bất đắc dĩ phải lên tiếng đáp lại.
"Thôi được rồi, muốn gì thì cứ nói đi, coi như sư phụ chịu thua nhà ngươi, tiểu tổ tông!"
Nghe thấy hắn đồng ý kí nhận vào giấy xác nhận bán thân, Đồng Mẫn Mẫn hai mắt sáng rỡ, nhào lên quắp chặt lấy cánh tay người ta như sói đói vồ mồi.
"He he, con biết thế nào sư phụ cũng đáp ứng mà!"
Không uổng công nàng cho hắn ăn nhiều chân gà cổ vịt như vậy!
Khoé miệng Cao Diên Tông giật giật, có cảm giác như vừa đặt chân lên nhầm thuyền giặc.
"Chuyện con nhờ thật ra cũng không có gì, chỉ cần đến lúc đó người ra mặt hỗ trợ con một chút là được. Sư phụ yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì đâu."
Cao Diên Tông liếc mắt nhìn nàng, suy nghĩ gì đó mà gương mặt ám trầm. Dĩ nhiên hắn sẽ không có khả năng mà lập tức gật đầu đồng ý với nàng, nhưng không sao cả, Đồng Mẫn Mẫn đã chuẩn bị hết rồi.
Nàng cười, hai mắt cong cong như vầng trăng tuyệt đẹp, nhưng lời nói ra thì hệt như sét đánh ầm ầm, khiến cho Cao Diên Tông muốn trở tay cũng không kịp.
"Sư phụ, còn nhớ có một lần độ tuyết rơi năm nọ, người có mượn con một quyển <Nhất Tiễn Song Điêu*>. Tính ra thì cũng mấy mùa trăng rồi, không biết người đã đọc xong chưa?"
*Đông cung đồ 42 chiêu thức mà Đồng Mẫn Mẫn chôm được của trưởng môn Nhạc Lân phái Trần Lựu.))
Vừa nghe Đồng Mẫn Mẫn mở miệng đòi sách, Cao Diên Tông liền toàn thân cứng đờ.
Chết tiệt, còn tưởng đâu là quyển đó nàng tặng sinh nhật hắn chứ, báo hại hắn còn vui mừng đến ứa lệ. Nói thật, Cao Diên Tông xem nó như bảo bối trong người, đi đâu cũng khư khư cầm theo, rảnh rỗi thì đem ra "nghiên cứu" thêm vài chiêu thức học hỏi. Huyền cơ trong đó sâu xa ẩn mật, hắn ôm hết năm này qua năm nọ mà vẫn chưa "nghiên cứu" xong, làm sao có thể cam tâm mà đem trả cho nàng được. Đang muốn lên tiếng bảo nàng gia hạn thêm ít hôm để còn đi "phao", thì chưa chi đã nghe Đồng Mẫn Mẫn mở miệng nói tiếp.
"Lại nhớ cũng một lần độ tuyết rơi năm ấy, sư phụ dắt con đi khảo nghiệm kĩ năng ẩn nấp, nhưng giữa chừng thì hai thầy trò ta lạc nhau, mải đến khi con vất vả tìm được sư phụ thì.. A di đà phật, Liễu sư tỉ và sư phụ luyện loại võ công gì mà "vật" nhau ghê vậy?"
Nhìn Đồng Mẫn Mẫn chớp chớp đôi mắt "hồn nhiên trong sáng", Cao Diên Tông có cảm giác lạnh từ đầu tới chân.
E hèm, nhớ lại năm đó sau khi hẹn Liễu sư muội đại chiến ba trăm hiệp, hắn trở về cái lán nhỏ dắt tiểu đồ đệ vào rừng chơi. Để tránh tai mắt và phòng hờ nha đầu này rình rập, Cao Diên Tông cố ý bảo nàng úp mặt vào cây đếm đến một trăm rồi thì bắt đầu tìm hắn. Nhưng xí xí, phạm vi tìm kiếm chỉ vòng quanh khu rừng này thôi nhé.
Đồng Mẫn Mẫn khi đó còn thật nghiêm túc, giơ ba ngón tay thề thốt bảo ai sai lời thì sẽ là con chó nhỏ. Cao Diên Tông nhìn nàng thầm khen, rất lấy làm hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của đồ đệ.
Một phút mặc niệm cho Cao chiến sĩ, người thứ n hi sinh vì quá ngây thơ dễ lừa tình. Đồng học Cao à, huynh có biết nữ chính gian ác đã dùng câu này hãm hại hơn trăm mạng người rồi không? Mà người đầu tiên ấy, hiện tại đang trà bưng nước đút cho một con rồng.
Nếu việc hắn có gian tình với đồ đệ trong môn phái truyền tới tai trưởng môn, không nghĩ cũng đoán được hậu quả sau đó sẽ thê thảm thế nào. Quay qua nhìn Đồng Mẫn Mẫn đang chún chín miệng cười tủm tỉm, rơi vào mắt Cao Diên Tông lại chẳng khác gì là ác ma đang mỉm cười. Hắn rùng mình, toàn thân run cầm cập.
Sao trước đây, hắn lại ngu ngốc nghĩ con bé này là tiểu bạch thỏ ngây thơ dễ bị dụ dỗ nhỉ? Đối phương rõ ràng là một con sói tinh ranh, hơn nữa lại còn vô cùng gian ác.
Đồng Mẫn Mẫn nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục châm xăng đốt lửa trại.
"Rồi thì tuyết ngừng rơi và mùa xuân đến, sư phụ thèm ăn cá hấp nên con phải mắt nhắm mắt mở mà nhảy vào hồ. Kể cả phía sau đầu có phụt máu vì lao nhầm vào tảng đá, con vẫn có thể như thường nướng cá cho sư phụ ăn mà không hề hấn gì."
Nói rồi còn chìa cái đầu sang, vạch tóc cho Cao Diên Tông ngắm nghía vết thương mà nàng cố tình để lại.
Cao Diên Tông.. Lạy hồn, hắn sẽ không bị kiện vì tội ngược đãi trẻ em đi?
Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp! Biết ngay là con bé này nó không tốt lành gì mà!
Thấy Đồng Mẫn Mẫn lại muốn nói thêm gì đó, Cao Diên Tông nhanh tay lẹ mắt bịt chặt miệng nàng lại.
"Đồ đệ ngoan, đồ đệ tốt của ta! Sư phụ biết con đã vất vả nhiều rồi, chứng kiến tấm lòng trời đất sáng soi của con, kẻ làm sư phụ đây thật sự là hết sức cảm động. Đừng nói là một chuyện hay mười chuyện, kể cả có là một trăm chuyện sư phụ cũng sẽ giúp con hoàn thành. Tin tưởng sư phụ, sư phụ nói được là làm được. Vậy nên, chúng ta ăn ý đừng nhắc lại chuyện cũ nữa nhé!"
Cứ tiếp tục khơi lại quá khứ đã ngủ yên, trước sau gì hắn cũng sẽ được cán bộ ân cần hỏi thăm trong ngục.
Đạt được mục đích đàm phán, Đồng Mẫn Mẫn cười hì hì, kéo cái tay đang che miệng nàng xuống, nói.
"Sư phụ chí lí, chuyện cũ đã qua nhắc lại làm gì cho tốn hơi mỏi cổ. Nhưng sư phụ à, người nhớ mang sách trả cho con sớm nhé, hôm nọ con có hứa cho Lý sư huynh mượn đọc giải sầu."
Cao Diên Tông.. Đồ đệ của hắn thật vô đối!
Tuy có hơi bực vì bị nàng tính kế, nhưng Cao Diên Tông lại không có ý tứ trách nàng. Cứ nhìn cái đôi mắt to tròn lại ngoài ý muốn giảo hoạt chọc người thương yêu kia, thật sự là có muốn giận cũng không được.
Hắn vươn tay xoa mạnh đầu nàng, nhất quyết đem cái đầu kia làm cho rối tung rối xù thì mới hả dạ.
"Thôi, cũng không còn sớm nữa, con nhanh về nghỉ ngơi đi!"
Nói rồi vươn vai ngáp một cái, chống tay đứng lên tỏ ý muốn đi. Đồng Mẫn Mẫn cũng không giữ chân hắn, chỉ vẫy tay nói:"Sư phụ ngủ ngon!" rồi thôi.
Trông theo bóng Cao Diên Tông dần dần ẩn khuất, Đồng Mẫn Mẫn thu hồi tầm mắt cợt nhã khoanh chân xếp bằng trên bờ đá, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục vận công tu luyện.
Chờ ta, ta nhất định sẽ bắt kịp ngươi!
Trăng tà tà soi bóng, nghiêng qua cành liễu chiếu lên bóng người từ lâu đã dừng lại.
Bạch y thuần khiết như gió mây khiến lòng người rung động, cúi nhìn thân thể nhỏ nhắn bên dưới tàng cây kia, đôi mắt xinh đẹp như có điều suy nghĩ.
"Đêm khuya không ngủ, ở đây ầm ĩ cái gì?"
Từ đằng xa, Cao Diên Tông vừa đi vừa gãi cái đầu bù xù, miệng mở to ngáp ngắn ngáp dài, nhìn sao cũng hệt như người vừa bị Chu Công đá ra khỏi mộng đẹp. Thấy hắn tới, Đồng Mẫn Mẫn lồm cồm lê cái thân mình ướt nhẹp bò lên bờ.
"Sư phụ, người vẫn chưa ngủ sao? Thật hiếm thấy nha!"
Thường thì giờ này hắn đã treo giò tòng teng ở đâu đó rồi, nếu không phải là cây gãy hoặc nửa đường nằm lăn rớt đất, Cao Diên Tông tuyệt đối sẽ không tỉnh dậy.
Đồng Mẫn Mẫn sực nhớ có một lần, vì mải mê hái đào mà nàng vô tình bắt trúng cái cặp mông lồ lộ của ai kia. Sau đó ba ngày, Cao Diên Tông đều duy trì khoảng cách mười mét mà nhìn nàng bằng đôi mắt "Sàm sỡ trai nhà lành".
Đồng Mẫn Mẫn.. Âm thầm hộc máu và nằm la liệt.
Cho xin đi, nàng chưa biến thái đến mức già không bỏ trẻ nhỏ không tha, ngay cả một ông chú râu ria bồm xồm mà vẫn có thể nổi lên thú tính ra tay được đâu, gu của nàng chưa nặng tới mức đó. Đều nói, vẫn là trách vận số đi, ai biết được trên cái cây đào lại tiềm tàng hai cái bàn tọa trá hình kia chứ?
Cao Diên Tông cũng chẳng quản nàng nghĩ gì, hắn ngồi bẹp trên bờ đá, móc ra hồ lô đựng rượu rồi ngửa đầu nốc cạn một hơi, thản nhiên khà ra một tiếng sảng khoái rồi nói.
"Mẫn nhi, xem ra con đối với việc thượng đài sắp tới rất quyết tâm nha!"
Khi nói, dư quang nơi khoé mắt làm như vô ý đánh giá biểu tình của Đồng Mẫn Mẫn.
Đồng Mẫn Mẫn cũng không vội đáp, chỉ lắc mình tới bên cạnh Cao Diên Tông ngồi xuống. Nàng cười, duỗi tay hất lọn tóc ướt ra sau.
"Tất nhiên rồi, dễ gì có được cơ hội cống hiến cho sư môn, con đương nhiên là phải ra sức phấn đấu!"
Cao Diên Tông nhếch mép.
"Tin được không đây?" Nghi ngờ à nha?
Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi.
"Sư phụ sao mà mất lòng tin vào con người quá! Người thử nghĩ mà xem, ngoài lí do đó ra con còn có lí do nào khác muốn rời đi môn phái chứ?"
Lời vừa bật thốt ra, sư đồ hai người liền mắt đối mắt nhìn nhau chằm chằm. Mãi một lúc sau, Cao Diên Tông mới phun ra một câu đập thẳng vào mặt Đồng Mẫn Mẫn.
"Ăn chơi chứ còn gì nữa!"
Đồng Mẫn Mẫn.. Sao biết hay "dợ"?!!!!
Phải nói chứ, đúng là không ai hiểu trò bằng thầy! Chính xác là vậy, mục đích của Đồng Mẫn Mẫn từ trước đến nay chưa hề thay đổi. Chính là ngoài ăn chơi ra thì vẫn cứ là ăn chơi, ngẫu nhiên sẽ thay đổi hoàn cảnh địa điểm mà ngao du đây đó một chút, nhưng chủ yếu vẫn là để phục vụ cho việc ăn chơi thêm "lành mạnh" (???) của nàng.
"Sư phụ ~ !"
Chẳng biết vì lí do gì mà bong bóng trái tim lại nở rợp trời, Đồng Mẫn Mẫn quay qua đá một cái lông nheo "thâm tình" cho Cao Diên Tông. Cao Diên Tông theo bản năng xê dịch mông gấp, trực giác mách bảo kẻ địch có trá, bằng không thì tên của hắn liền đem đi lộn ngược. (Đồng Mẫn Mẫn:"...Cái câu này sao nghe quen quen?" Mỗ sói:"Khụ, thỉnh đọc lại mất chương đầu!")
Cái con bé này, chỉ khi có chuyện cần nhờ vả thì mới trưng ra bộ dáng "Ta là em bé ngoan!" này mà thôi. Hắn thề, trên dưới sư môn không ít người từng bị lừa gạt bởi gương mặt ngây thơ vô số tội này. Nếu không phải một lần tình cờ hắn bắt gặp đồ nhi yêu quí đang dụ ăn các đồng đạo trong môn phái, có đánh chết hắn cũng không thể tin được, hoá ra cái cổ gà nhúng giấm mà hắn ăn ngày hôm kia, là Đồng Mẫn Mẫn ở chỗ sư huynh hắn ăn no rồi mặt dày đóng gói những phần chưa ăn mang về. Còn nhớ lúc phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa đó, hắn tức đến mức miệng sùi bọt mép mà giãy đành đạch trên sàn.
Thấy Cao Diên Tông cảnh giác nhìn về phía nàng, Đồng Mẫn Mẫn lại càng cười ngọt ngào. Một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ, ba tiếng cũng sư phụ,.. Kêu đến mức toàn thân Cao Diên Tông lổm chổm nổi da gà, hắn mới bất đắc dĩ phải lên tiếng đáp lại.
"Thôi được rồi, muốn gì thì cứ nói đi, coi như sư phụ chịu thua nhà ngươi, tiểu tổ tông!"
Nghe thấy hắn đồng ý kí nhận vào giấy xác nhận bán thân, Đồng Mẫn Mẫn hai mắt sáng rỡ, nhào lên quắp chặt lấy cánh tay người ta như sói đói vồ mồi.
"He he, con biết thế nào sư phụ cũng đáp ứng mà!"
Không uổng công nàng cho hắn ăn nhiều chân gà cổ vịt như vậy!
Khoé miệng Cao Diên Tông giật giật, có cảm giác như vừa đặt chân lên nhầm thuyền giặc.
"Chuyện con nhờ thật ra cũng không có gì, chỉ cần đến lúc đó người ra mặt hỗ trợ con một chút là được. Sư phụ yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì đâu."
Cao Diên Tông liếc mắt nhìn nàng, suy nghĩ gì đó mà gương mặt ám trầm. Dĩ nhiên hắn sẽ không có khả năng mà lập tức gật đầu đồng ý với nàng, nhưng không sao cả, Đồng Mẫn Mẫn đã chuẩn bị hết rồi.
Nàng cười, hai mắt cong cong như vầng trăng tuyệt đẹp, nhưng lời nói ra thì hệt như sét đánh ầm ầm, khiến cho Cao Diên Tông muốn trở tay cũng không kịp.
"Sư phụ, còn nhớ có một lần độ tuyết rơi năm nọ, người có mượn con một quyển <Nhất Tiễn Song Điêu*>. Tính ra thì cũng mấy mùa trăng rồi, không biết người đã đọc xong chưa?"
*Đông cung đồ 42 chiêu thức mà Đồng Mẫn Mẫn chôm được của trưởng môn Nhạc Lân phái Trần Lựu.))
Vừa nghe Đồng Mẫn Mẫn mở miệng đòi sách, Cao Diên Tông liền toàn thân cứng đờ.
Chết tiệt, còn tưởng đâu là quyển đó nàng tặng sinh nhật hắn chứ, báo hại hắn còn vui mừng đến ứa lệ. Nói thật, Cao Diên Tông xem nó như bảo bối trong người, đi đâu cũng khư khư cầm theo, rảnh rỗi thì đem ra "nghiên cứu" thêm vài chiêu thức học hỏi. Huyền cơ trong đó sâu xa ẩn mật, hắn ôm hết năm này qua năm nọ mà vẫn chưa "nghiên cứu" xong, làm sao có thể cam tâm mà đem trả cho nàng được. Đang muốn lên tiếng bảo nàng gia hạn thêm ít hôm để còn đi "phao", thì chưa chi đã nghe Đồng Mẫn Mẫn mở miệng nói tiếp.
"Lại nhớ cũng một lần độ tuyết rơi năm ấy, sư phụ dắt con đi khảo nghiệm kĩ năng ẩn nấp, nhưng giữa chừng thì hai thầy trò ta lạc nhau, mải đến khi con vất vả tìm được sư phụ thì.. A di đà phật, Liễu sư tỉ và sư phụ luyện loại võ công gì mà "vật" nhau ghê vậy?"
Nhìn Đồng Mẫn Mẫn chớp chớp đôi mắt "hồn nhiên trong sáng", Cao Diên Tông có cảm giác lạnh từ đầu tới chân.
E hèm, nhớ lại năm đó sau khi hẹn Liễu sư muội đại chiến ba trăm hiệp, hắn trở về cái lán nhỏ dắt tiểu đồ đệ vào rừng chơi. Để tránh tai mắt và phòng hờ nha đầu này rình rập, Cao Diên Tông cố ý bảo nàng úp mặt vào cây đếm đến một trăm rồi thì bắt đầu tìm hắn. Nhưng xí xí, phạm vi tìm kiếm chỉ vòng quanh khu rừng này thôi nhé.
Đồng Mẫn Mẫn khi đó còn thật nghiêm túc, giơ ba ngón tay thề thốt bảo ai sai lời thì sẽ là con chó nhỏ. Cao Diên Tông nhìn nàng thầm khen, rất lấy làm hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của đồ đệ.
Một phút mặc niệm cho Cao chiến sĩ, người thứ n hi sinh vì quá ngây thơ dễ lừa tình. Đồng học Cao à, huynh có biết nữ chính gian ác đã dùng câu này hãm hại hơn trăm mạng người rồi không? Mà người đầu tiên ấy, hiện tại đang trà bưng nước đút cho một con rồng.
Nếu việc hắn có gian tình với đồ đệ trong môn phái truyền tới tai trưởng môn, không nghĩ cũng đoán được hậu quả sau đó sẽ thê thảm thế nào. Quay qua nhìn Đồng Mẫn Mẫn đang chún chín miệng cười tủm tỉm, rơi vào mắt Cao Diên Tông lại chẳng khác gì là ác ma đang mỉm cười. Hắn rùng mình, toàn thân run cầm cập.
Sao trước đây, hắn lại ngu ngốc nghĩ con bé này là tiểu bạch thỏ ngây thơ dễ bị dụ dỗ nhỉ? Đối phương rõ ràng là một con sói tinh ranh, hơn nữa lại còn vô cùng gian ác.
Đồng Mẫn Mẫn nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục châm xăng đốt lửa trại.
"Rồi thì tuyết ngừng rơi và mùa xuân đến, sư phụ thèm ăn cá hấp nên con phải mắt nhắm mắt mở mà nhảy vào hồ. Kể cả phía sau đầu có phụt máu vì lao nhầm vào tảng đá, con vẫn có thể như thường nướng cá cho sư phụ ăn mà không hề hấn gì."
Nói rồi còn chìa cái đầu sang, vạch tóc cho Cao Diên Tông ngắm nghía vết thương mà nàng cố tình để lại.
Cao Diên Tông.. Lạy hồn, hắn sẽ không bị kiện vì tội ngược đãi trẻ em đi?
Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp! Biết ngay là con bé này nó không tốt lành gì mà!
Thấy Đồng Mẫn Mẫn lại muốn nói thêm gì đó, Cao Diên Tông nhanh tay lẹ mắt bịt chặt miệng nàng lại.
"Đồ đệ ngoan, đồ đệ tốt của ta! Sư phụ biết con đã vất vả nhiều rồi, chứng kiến tấm lòng trời đất sáng soi của con, kẻ làm sư phụ đây thật sự là hết sức cảm động. Đừng nói là một chuyện hay mười chuyện, kể cả có là một trăm chuyện sư phụ cũng sẽ giúp con hoàn thành. Tin tưởng sư phụ, sư phụ nói được là làm được. Vậy nên, chúng ta ăn ý đừng nhắc lại chuyện cũ nữa nhé!"
Cứ tiếp tục khơi lại quá khứ đã ngủ yên, trước sau gì hắn cũng sẽ được cán bộ ân cần hỏi thăm trong ngục.
Đạt được mục đích đàm phán, Đồng Mẫn Mẫn cười hì hì, kéo cái tay đang che miệng nàng xuống, nói.
"Sư phụ chí lí, chuyện cũ đã qua nhắc lại làm gì cho tốn hơi mỏi cổ. Nhưng sư phụ à, người nhớ mang sách trả cho con sớm nhé, hôm nọ con có hứa cho Lý sư huynh mượn đọc giải sầu."
Cao Diên Tông.. Đồ đệ của hắn thật vô đối!
Tuy có hơi bực vì bị nàng tính kế, nhưng Cao Diên Tông lại không có ý tứ trách nàng. Cứ nhìn cái đôi mắt to tròn lại ngoài ý muốn giảo hoạt chọc người thương yêu kia, thật sự là có muốn giận cũng không được.
Hắn vươn tay xoa mạnh đầu nàng, nhất quyết đem cái đầu kia làm cho rối tung rối xù thì mới hả dạ.
"Thôi, cũng không còn sớm nữa, con nhanh về nghỉ ngơi đi!"
Nói rồi vươn vai ngáp một cái, chống tay đứng lên tỏ ý muốn đi. Đồng Mẫn Mẫn cũng không giữ chân hắn, chỉ vẫy tay nói:"Sư phụ ngủ ngon!" rồi thôi.
Trông theo bóng Cao Diên Tông dần dần ẩn khuất, Đồng Mẫn Mẫn thu hồi tầm mắt cợt nhã khoanh chân xếp bằng trên bờ đá, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục vận công tu luyện.
Chờ ta, ta nhất định sẽ bắt kịp ngươi!
Trăng tà tà soi bóng, nghiêng qua cành liễu chiếu lên bóng người từ lâu đã dừng lại.
Bạch y thuần khiết như gió mây khiến lòng người rung động, cúi nhìn thân thể nhỏ nhắn bên dưới tàng cây kia, đôi mắt xinh đẹp như có điều suy nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook